CHƯƠNG : TRỌNG THAO CỰU NGHIỆP
Editor: Luna Huang
A Ngôn thật sự là không có chuẩn bị tâm lý ——
Đôi tay kia vừa đặt lên, mặt của hắn đằng một cái liền đỏ lên. Trước mặt nữ tử thoát y đã là cực hạn của hắn, nhưng sờ sờ tác tác này lại là trạng huống gì!
Lòng bàn tay mềm mại của Vu Xá Nguyệt chính thật thật tại tại vuốt ve chạy trên cổ mình, tam tiểu thư xinh đẹp thần kỳ gần ngay trước mắt, nói hắn không tâm viên ý mã đây tuyệt đối là giả.
Ngự Cảnh chớp mắt thấy như vậy một màn, bỗng nhiên tăng một cái đứng lên. Sau đó mặt không thay đổi vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, đầu mày không thể phát giác hơi ninh cùng một chỗ.
A Ngôn cẩn thận lướt qua đỉnh đầu của Vu Xá Nguyệt nhìn Ngự Cảnh, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, hầu kết không bị khống chế sự lên xuốn vài cái. Chủ tử nhìn hắn như vậy… Hắn khẩn trương a!
Vu Xá Nguyệt vẫn chưa phát hiện chi tâm của hai người này, một khi nàng bắt đầu công tác sẽ tiến nhập trạng thái quên mình. Đối với nghề nghiệp, Vu Xá Nguyệt rất có chấp niệm. Đây là thứ mà nàng dựa vào để sống. Thế nhưng từ khi đến cổ đại, nàng vẫn không làm tiếp nữa, vô luận là nguyên nhân khách quan hay nguyên nhân chủ quan.
Lần này hoá trang, từ nguyên liệu đến công nghệ đều do chính nàng toàn bộ hành trình chế tác, cho nên nàng rất chờ mong thành phẩm.
A Ngôn nhẫn nại để Vu Xá Nguyệt xoa nhẹ một hồi, càng thêm kẻ khác khẩn trương vẫn còn ở phía sau. Tay nhỏ bé nhu nhược không có xương bóp nhẹ cái cổ một lần lại bắt đầu trượt xuống dưới, dính dính của phấn ôn nhu chạy trên cả thân hắn. Hai bàn tay xẹt qua ngực, vai tiếp tục xuống phía dưới, mỗi một cái chuyển động đều rất chặt chẽ cố sức…
(Luna: Không biết phía sau thế nào nhưng lúc này đây ta cảm thấy tác giả làm quá, thân thể có y phục che lại đâu cần hóa trang, đâu phải body art đâu mà)
Ngự Cảnh bước đến phía sau Vu Xá Nguyệt bình tĩnh đứng lại, nhưng vẫn là không nói gì.
A Ngôn cảm giác trên người đều bất động, hắn ngửa đầu nhìn chủ tử nhà mình, trên trán chảy mồ hôi lạnh, thậm chí trên lưng tóc gáy đều nổi lên. Mặc dù chủ tử diện vô biểu tình cũng nhìn không ra tâm tình gì, nhưng hắn chính là không rõ cảm thấy như vậy tựa hồ là không tốt lắm.
Vu Xá Nguyệt đang bận, bỗng nhiên ngạc nhiên sờ ở cổ A Ngôn một cái, lăng lăng nói, “Ngươi toát mồ hôi?”
“Vâng…” Cứ như vậy hắn có thể không xuất mồ hôi sao!
“Ai, ngươi, ngươi mở cửa sổ phía sau đi, phía sau tường sẽ không có người.” Vu Xá Nguyệt cũng không quay đầu lại phân phó Ngự Cảnh. Ai, may là bên trong phấn có dầu trơn, có thể phòng nước.
Ngự Cảnh thật sâu liếc nhìn cái ót của Vu Xá Nguyệt, sau đó không nói tiếng nào tiêu sái đi đẩy cửa sổ. A Ngôn thực sự đặc biệt muốn đứng lên, chủ tử bị tam tiểu thư sai sử làm việc, nhưng hắn làm sao lại chột dạ như vậy.
Rất nhanh, Vu Xá Nguyệt thoa hết toàn thân của A Ngôn. Màu da lỏa lồ tại ngoại của hắn trở nên trắng hơn trước một chút, đó là càng giống màu da của Ngự Cảnh. A Ngôn ngạc nhiên nhìn chằm chằm cánh tay của mình, không nghĩ tới thoa xong thứ này một chút cũng nhìn không ra là đồ giả.
Vu Xá Nguyệt bắt tay vào làm tế tế nhìn mặt của A Ngôn —— ở đây chỉ có trọng điểm a.
Nàng suy nghĩ chỉ chốc lát, bỗng nhiên nói rằng: “Cái kia ai, ngươi tới đây một chút.”
Ngự Cảnh nghe được đây là đang gọi hắn, lập tức đi gần vài bước. Vu Xá Nguyệt chuyển ngưởi bỗng nhiên vươn hai tay nắm chặt cằm của Ngự Cảnh, trực tiếp kéo đầu của hắn đến trước mặt mình.
Con ngươi của Ngự Cảnh vì kinh dị mà hơi phóng đại, nữ tử trước mắt này kiễng chân cố sức đến gần mặt hắn, nàng thập phần nghiêm túc nhìn bản thân, mâu thâm thúy như là biển ngân hà.
Ngự Cảnh trầm mặc không nói nửa khom người, để cô nương này không cần cố sức như vậy.
Vọng Thư Uyển
Hai tay của Vu Xá Nguyệt nhẹ nhàng nắm mặt của Ngự Cảnh, tế tế nhìn mỗi một tấc da của hắn. Nàng muốn nhìn rõ hình dạng của hồ tra, phẩm chất của lỗ chân lông ám ban… Thế nhưng mặt mũi này quá tốt đẹp, trơn truột nhẵn nhụi hầu như không có tỳ vết nào. Đây là hình dạng người hiện đại dùng mặt nạ đắp thế nào cũng không ra được.
(Luna: Đổ thừa do không khí cổ đại trong lành đi)
Nàng nghĩ như vậy, ngón tay liền không nhịn được vuốt ve vài cái lên đó. Ngón tay truyền tới xúc cảm quả thực… Yêu thích không buông tay a!
Vu Xá Nguyệt cảm khái, sau một lúc lâu, nàng chợt phát hiện Ngự Cảnh đang dùng tư thế rất mệt mỏi nhìn mình. Nàng mới phản ứng được một mực chiếm tiện nghi của người ta, lập tức buông tay ra nghiêm trang nói: “Được rồi, không sao. Ta nhìn nội dung của ngươi một chút…”
“…”
Ngự Cảnh rốt cục đứng lên, nhưng Vu Xá Nguyệt cảm giác quái dị hắn tựa hồ là có chút hơi thất vọng cùng không vui. Nàng kinh ngạc với nghĩ cách không giải thích được của mình, nhanh lên xoay người tiếp tục hoá trang cho A Ngôn.
——
Khoảng chừng một canh giờ, thái dương cũng lên cao, ôn độ lại nóng một chút.
Vu Xá Nguyệt rốt cục thẳng thắt lưng, nàng lui về phía sau hai bước nghiên đầu đánh giá A Ngôn, “Như vậy được rồi đi.”
“Nhìn cũng không tệ lắm.” Ngự Cảnh đứng ở bên cạnh thân Vu Xá Nguyệt, nhìn một người khác của mình.
Mặc dù trước Vu Xá Nguyệt nói nàng có thể làm được. Thế nhưng nhìn tận mắt nàng không cần mặt nạ cũng có thể thay đổi mặt người vẫn là không nhịn được ở trong lòng lấy làm kỳ. A Ngôn vừa nghe đánh giá này, lập tức đứng dậy chạy tới soi gương, vẻ mặt hắn trợn mắt hốc mồm đứng ở trước gương cố sức chọc da minh —— là thật ai, không có dán đồ!
Vu Xá Nguyệt quay đầu cười nói với Ngự Cảnh: “Thế nào, thủ nghệ của ta một chút cũng không thụt lùi.”
Thần sắc của Ngự Cảnh khẽ động, hắn đang muốn hỏi chút gì, phía ngoài A Ly bỗng nhiên gõ cửa nói: “Chủ tử.”
Ngự Cảnh nói một câu với Vu Xá Nguyệt “Ta đi ra ngoài trước.” Sau đó lập tức ly khai.
“Nga…” Vu Xá Nguyệt nhún vai, hai người này có việc mà lại còn giấu nàng, thực sự là không xem nàng là người một nhà.
Lúc này A Ngôn rốt cục xem đủ, hắn đang cầm cái gương đầy mặt khiếp sợ chạy tới, trịnh trọng nói với Vu Xá Nguyệt: “Nguyên lai tam tiểu thư thật đúng là có thể làm mặt nạ! Trước ta còn không tin, lần này thuộc hạ phục thật rồi. Loại tài nghệ này thực sự là chưa từng có ai có, để người mở mang tầm mắt!”
“Bất quá là thủ thuật che mắt mà thôi, nếu là nhìn lâu sẽ nhìn ra được, dù sao đều là giả.” Vu Xá Nguyệt nói, lại mọi nơi tìm kiếm một vòng, sau đó khom lưng bưng một châu bạch diện nói rằng: “Đến đây đi, cái mặt này chỉ là bắt đầu, còn có cái khác phải làm.”
——
Sau khi Ngự Cảnh ra cửa, chỉ thấy trong viện chỉ có một mình A Ly. Vu Xá Nguyệt sớm cho lui hết nha hoàn sai vặt ——bất kể có phải tâm phúc thân tín hay không, ngay cả Ngưng nhi cũng phải ra ngoài, đề phòng có người đến gây chuyện. Xem như là hết sức cẩn thận.
Hắn trở tay đóng cửa phòng, thấp giọng hỏi A Ly: “Chuyện gì mà phải nói ngay bây giờ.”
“Mới vừa rồi Tước nhi gửi thư đến, công chúa tựa hồ là không chống nổi.” Thần sắc của A Ly lo nghĩ, hắn từ tay áo lấy ra một lá thư đưa đến.
Ngự Cảnh cau mày nhận lấy, hắn mở ra nhìn thoáng qua, phát sinh một tiếng thở dài không thể nghe thấy. Sau đó nắm trong tay, cố sức vo thành bột.
“Chủ tử, chúng ta làm như thế nào a? Công chúa bên kia thế đơn lực bạc, sẽ gặp nguy hiểm!” A Ly tăng cường truy vấn, trong giọng nói thân thiết không chút nào che lấp.
Ngự Cảnh buông tay ra, bột rơi đầy đất, vẫn là trầm ổn bình tĩnh nói: “Ngươi đi gọi tất cả ám vệ lập tức chạy tới Hàn Địa, cần phải giúp nàng chống thêm vài ngày.”
“Chủ tử?” A Ly vừa nghe nhất thời kinh hãi, “Nếu là ám vệ đều đi, an nguy của chủ tử làm sao bây giờ a?” Long Phục cũng không yên ổn, đây không phải là biến mình thành bia ngắm sao?
Nghi vấn của A Ly để sắc mặt của Ngự Cảnh trầm xuống, “Làm theo lời ta bảo, ngươi lập tức phân phó là được.”
Thế nhưng A Ly đứng không nhúc nhích, vẫn là nói rằng: “Chủ tử… Tam tiểu thư dù sao cũng là ngoại nhân, người tự tổn thương mình và công chúa như vậy.” Hắn nếu nói như vậy, ý kia liền rất rõ ràng ——
Công chúa cần trợ giúp, nhưng chủ tử cũng không có thể không ai bảo hộ. Như vậy biện pháp tốt nhất chính là chủ tử mang theo ám vệ đi, mà không phải ở lại Long Phục hốt phân cho người khác. Dù sao Hàn Địa mới là địa bàn phát triển thế lực của chủ tử, chỉ cần chủ tử nhích người, vậy công chúa nhất định có thể bình an vô sự.
“A Ly, có lời ta không muốn nói thêm lần nữa.” Nhưng Ngự Cảnh rốt cục nổi giận. Trong giọng nói của hắn lộ ra hàn khí, kích thích A Ly đứng ở dưới ánh nắng nắng hè chói chang vẫn là cả người phát lạnh.
Thế nhưng lần này A Ly dẫu có chết cũng không muốn lùi bước, hắn thấy chết không sờn tiếp tục nói: “Cách làm như vậy uy hiếp tính mạng của chủ tử, đó là giết ta ta cũng phải nói.”
vongthuuyen.com
“Phải chờ ra khỏi thái tử phủ.” Thanh âm của Ngự Cảnh âm trầm hiếm thấy, biểu tình của hắn đều có chút quái dị, “Ta đi gặp Vô Mộng cũng phải nhờ nàng xuất thủ! Ngươi nghĩ rằng ta không giúp nàng, nàng có thể giúp ta sao?”
“Thuộc hạ minh bạch, thế nhưng thuộc hạ thật tình cảm thấy chủ tử lãng phí quá nhiều thời gian trên người tam tiểu thư a. Nếu chỉ là lãng phí thời gian cũng không sao, chủ tử vì sao lấy thứ khác đắp vào! Tam tiểu thư cũng không có địch ý gì với chủ tử, chủ tử vì sao nhất định phải đồng giá trao đổi! Trực tiếp xin giúp đỡ hoặc là dùng để đổi cũng vậy thôi.”
Ngự Cảnh đang muốn nói, A Ly lại tâm tình kích động càng nói càng nhanh, “Hơn nữa chỉ cần chủ tử còn muốn đi, đó là bị người nọ bắt được nhược điểm ly khai Long Phục thì phải làm thế nào đây! Lấy thân phận của chủ tử hắn cũng không cách nào làm cái gì ——”
“Ngươi nghĩ như vậy.” Thanh âm của Ngự Cảnh băng lãnh vạn phần, điều này làm cho A Ly hơi có chút hối hận. Trước đây chủ tử nói chuyện như vậy, những người đó đã biến thành tử thi. Hắn cúi đầu không nói, chỉ còn chờ bị phạt.
Ngự Cảnh sâm sâm nói rằng, “Đúng, ta bảo hộ nàng. Ngươi cảm thấy không thích hợp?”
A Ly bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Ngự Cảnh, trước dù sao đều là suy đoán của hắn, nhưng lần này là trong miệng chủ tử nói ra a… Hắn muốn nói không thích hợp, thế nhưng hắn không có tư cách nói như vậy.
Ngự Cảnh tránh mắt, lạnh như băng cho hắn một câu cuối cùng, “Cút, lập tức chỉ lệnh cho ám vệ, đừng để ta tự mình động thủ.”
“Vâng.” Trong lòng A Ly run một cái, đầu óc của hắn có chút tỉnh lập tức xoay người.
Lúc sau, Ngự Cảnh cũng không có lập tức về đến phòng. Hắn đứng ở trong sân không có một bóng người thật lâu không động một cái, tựa hồ là lo lắng cái gì. Thái dương chiếu trên người hắn, thẳng đến da có chút đau nhói, hắn mới quay đầu lại tiến thất.