CHƯƠNG : DỰ BỊ, BẮT ĐẦU
Editor: Luna Huang
“Hai người các ngươi lại nháo cái gì.” Vu Hàn Thiên vì hành vi của A Ngôn mà giận chó đánh mèo Vu Xá Nguyệt, hắn ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục đề tài bị cắt đứt khi nãy nói rằng: “Hôm qua chuyện này…”
Hắn vẫn không có cơ hội nói xong câu đó, lần này là lão phu nhân lên tiếng cắt đứt hắn.
“Tướng gia a, ta thấy ngươi cũng đừng làm khó tam nha đầu nữa, nàng có thể biết được cái gì. Huống hồ xảy ra chuyện này như thế nào đi nữa cũng không đổi được, lúc này quan trọng nhất vẫn là tương lai của tứ nha đầu làm sao định đoạt.”
“Tổ mẫu!” Vu Lệ Hương đang đứng ở phía sau Liễu di nương, nước mắt của nàng lại chảy ra.
Liễu di nương ôm Vu Lệ Hương kinh hoảng hỏi: “Lão phu nhân, người đây là ý gì a?” Vừa rồi nàng vì khuyên Vu Hàn Thiên phí hết toàn lực, thế nào một câu nói này của lão thái thái lại không cho hỏi?
Lão phu nhân thở dài nâng chung trà lên, nàng cụp mắt nhìn sóng gợn trong nâng chung trà kia nói rằng: “Hôm qua các ngươi không ở, ta đã một mình thẩm vấn mấy hài tử này rồi, ngoại nhân cũng đều thấy. Tam nha đầu cũng không rõ ràng gì hơn người khác, túm lấy nàng không tha làm gì. Hơn nữa mặc kệ thế nào, Lệ Hương… Cũng không có thể cải biến, vẫn là trước suy nghĩ giải quyết tốt hậu quả mới là biện pháp tốt.”
Sắc mặt của Khương Tình Tuyết hòa hoãn chút huyết sắc, nàng cũng mau phụ họa nói: “Nương nói phải, vẫn là cuộc sống tương lai của Lệ Hương quan trọng hơn.” Tuy rằng nàng trước đây hận không thể để Vu Xá Nguyệt chết, nhưng bây giờ lại ước gì có thể giải vây cho Vu Xá Nguyệt.
Hôm qua Vu Xá Nguyệt một lòng muốn tra rõ, cái miệng kia nói đến như thực sự không để yên, lửa này suýt tý nữa cháy nên người mình a! Cũng may tâm tư của lão phu nhân đắn đo chỉ cần lòng của lão phu nhân thiên vị, vậy luôn có thể hữu kinh vô hiểm.
Nhưng lão phu nhân là có thể mở một con mắt nhắm một con, nhưng hôm nay truy vấn đó là tướng gia a. Tính tình của Vu Hàn Thiên xưa nay là không buông tha sự việc gì. Nếu là hắn tin Vu Xá Nguyệt dịu dàng giựt giây, lão thái thái nhất định là ngăn không được. Lúc này chỉ cần có thể để Vu Xá Nguyệt câm miệng, đây là so với cái gì cũng tốt hơn.
Phản chính sự tình hôm qua đều đã giao được người chết rồi, nàng và Vu Xá Nguyệt ai cũng không có tội là được a.
Vu Hàn Thiên sâu đậm nhìn lão phu nhân một mắt, như có thâm ý nói: “Vâng, nương nói cũng có đạo lý.”
“Cha! Nhưng ta, ta làm sao bây giờ…” Vu Lệ Hương không biết làm sao tiến lên một bước lê hoa đái vũ khóc ròng nói. Mặc dù là nàng không thể gả cho Vinh ca, nhưng kẻ xấu hại nàng cũng mặc kệ sao? Người nọ hủy đi cả đời của nàng a, không bắt ra bầm thây vạn đoạn nàng cũng không hết hận!
Tân Chỉ nhìn bộ dáng đáng thương kia của Vu Lệ Hương, nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Nữ nhân này lại còn dám ghét bỏ hắn! Hắn đường đường một hoàng tử thú loại thứ nữ này còn không nói gì, nàng dĩ nhiên khóc lên không để yên. Sau này vào phủ hắn, quyết không thể cho nàng có ngày lành qua!
Vọng Thư Uyển
Hiện tại Liễu di nương coi như là có ngốc cũng nhìn ra được là chuyện gì xảy ra, Lệ Hương sau này không có lợi ích thông gia gì nữa, mà Vu Xá Nguyệt cũng thành hương bột bột. Nàng âm mặt không chịu nhượng bộ, “Vậy chuyện Lệ Hương bị người hạ độc lẽ nào cứ như vậy mà cho qua sao? Các ngươi không thể đối với nàng như thế a!”
Lão phu nhân đau đầu, “Ngươi sao lại nói như vậy, tra tự nhiên là cần tra. Bất quá việc cấp bách là phải định hôn sự của Lệ Hương trước. Hôm qua mấy vị kia tới người nào không phải là nhân vật có mặt mũi, để người ta xem chuyện khôi hài, ngươi còn không nghĩ bù đắp thế nào? Hôn kỳ, lí do thoái thác với bên ngoài, còn có thật nhiều chỗ phải thu xếp, tiết kiệm một thứ tướng phủ đều còn không mặt mũi gặp người!”
Vu Xá Nguyệt cảm khái chắt lưỡi, mặt mũi này thật đúng là đồ tốt a ~ nàng bây giờ có thể đủ xác nhận, dù cho Vu Hàn Thiên rất không rõ ràng, lão phu nhân cũng nhất định là đoán được chuyện này là ai làm. Đích xuất phải che chở, đồ hữu dụng như nàng cũng phải che chở, phản chính… Phản chính đáng đời Vu Lệ Hương xui xẻo.
Liễu di nương lại không phục, nàng cũng không sỏa, trong lòng biết tiếp tục tranh luận tiếp lão phu nhân cũng không thể nào ra mặt cho mẫu nữ các nàng. Huống hồ Tân Chỉ còn ở chỗ này nhìn, nếu là biểu hiện không muốn vậy sau này Lệ Hương qua đó đãi ngộ không tốt thì phải thế nào a?
Nàng gấp đến đầy mặt đỏ bừng, nhưng không có biện pháp gì. Nàng thế nào xui xẻo như vậy! Thực sự là đụng phải Tà Thần. Nếu không phải thủ hạ của Ngự Cảnh qua đây lão gia nhất định sẽ truy cứu Vu Xá Nguyệt.
——
Hiện tại đại cục đã định, hai mẫu nữ không cam lòng đứng ở một bên, Vu Hàn Thiên quay đầu bắt đầu yêu cầu hôn sự với Tân Chỉ.
Lúc này đầu của Tân Chỉ dài ra, mặc kệ lão phu nhân, Vu Hàn Thiên nói cái gì hắn đều đáp ứng trước, cuối cùng còn hết sức trịnh trọng bỏ thêm một câu: “Tuy rằng chuyện này bổn hoàng tử vô ý làm ra, nhưng là chiếm một tiện nghi. Sính lễ cùng bái thiếp nhất định cũng chuẩn bị cho tốt. Hai ngày này ta phải vào cung thông báo một tiếng với phụ hoàng, tướng gia yên tâm là được.”
Vu Hàn Thiên vẫn mặt lạnh nhưng xem như là hòa hoãn thật nhiều. Một thứ nữ cho Tân Chỉ, hắn kỳ thực không có gì bất bình, duy nhất nháo tâm chính là ngày hôm qua đã đánh mất một người mà thôi. Nếu Tân Chỉ nguyện ý bù đắp trên chính sự, cũng coi như được.
Nước mắt của Vu Lệ Hương vẫn chưa từng ngừng, trong lòng nàng càng tưởng niệm Vinh ca, bọn họ đã có đoạn ngày gặp mặt, chuyện này hắn hẳn còn chưa biết đi…
Mọi người nói chuyện một hồi xem như là được biện pháp hai bên đều hài lòng, Vu Hàn Thiên muốn lưu Tân Chỉ đàm những chuyện khác, sau đó hai người trở về thư phòng, bảo các vị nữ chủ tử tự hành trở về.
——
Vu Xá Nguyệt bưng hộp đi về tây viện, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, “Vu Xá Nguyệt! Ngươi đứng lại!”
Cước bộ của Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên bước nghiên sang bên cạnh một cái, mắt quét đến tránh được cái tay Vu Tịnh Hoa muốn túm nàng. Nàng quay đầu lại cười nói, “Nhị tỷ tỷ a, ngươi có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Vu Tịnh Hoa đông lạnh, nàng không nói hai lời, lại là một cái tát mang theo tiếng gió thổi quạt đến.
Vu Xá Nguyệt tiện tay nâng hộp lên, lòng bàn tay non mịn của Vu Tịnh Hoa vỗ vào góc của hộp bọc kim bạc. Thập chỉ liên tâm a, đau đến nàng nhịn không được ôi một tiếng.
“Ai nha, nhị tỷ tỷ hồi lâu không cùng ta động thủ, ta còn tưởng rằng nhị tỷ tỷ biết sợ rồi ~” Vu Xá Nguyệt lắc hộp, châm chọc nói rằng: “Ai, nơi này người lui tới nhiều không tiện, nếu như nhị tỷ tỷ ngứa tay, không bằng cùng ta đến tây viện khoa tay múa chân?”
Lần này Vu Tịnh Hoa đại khái là tức giận, đối mặt uy hiếp của Vu Xá Nguyệt một điểm cũng không sợ, nàng trừng mắt cả giận nói: “Ngươi, ngươi không thể an phận một chút sao, vì sao câu dẫn tiểu vương gia!”
“Ta câu dẫn Ngự Cảnh, có phải đâm trúng thịt trong tim ngươi không?” Vu Xá Nguyệt mập mờ nói. Nàng hiện tại ước gì người khác bết nàng và Ngự Cảnh hẹn hò.
Vu Tịnh Hoa bị tức đến không được, bén nhọn kêu la: “Ngươi thủy tính dương hoa! Ngươi không biết xấu hổ! Ngươi cho ta không nhìn ra sao, hôm qua phóng điện với Tiết công tử, ngày hôm nay hạ thủ với tiểu vương gia, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ thấy rõ chân diện mục của ngươi!”
“Nhị tỷ tỷ a, chú ý phong phạm thục nữ, hiện tại rốt cuộc là ai không biết xấu hổ a.” Vu Xá Nguyệt nhìn thoáng qua phía sau, có mấy nha hoàn nhìn qua cũng không biết là viện tử của người nào.
Vu Tịnh Hoa cười lạnh một tiếng, buông lời nói: “Ngươi cho ta ——”
“Ân ta chờ.” Vu Xá Nguyệt liên tục gật đầu.
Vu Tịnh Hoa sửng sốt, lại nói: “Ngươi tổng ——”
“Với ta cũng sẽ có một ngày hối hận.”
“…”
vongthuuyen.com
Vu Xá Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sau này ngươi muốn làm gì với ta trực tiếp làm là được, không cần cố ý qua đây nói dọa ta, quá ngây thơ.” Thực sự, đây đối với phim hoạt hình đều dùng được không lạ gì ~
Nàng nói, chán đến chết mang theo hộp xoay người đi. Nàng đi mấy bước còn nghiêng đầu liếc nhìn phía sau, chỉ thấy Vu Tịnh Hoa còn đứng tại chỗ không có nhúc nhích. Vu Xá Nguyệt kéo khóe miệng, nàng cư nhiên thích Ngự Cảnh như thế a ~
——
Vào ban đêm, Vu Xá Nguyệt cầm thanh đoản đao yêu thích không buông tay thưởng thức hồi lâu, càng nhìn đao này càng hợp ý, hình tượng của Ngự Cảnh cũng chuyển thành đáng yêu.
Nhưng mà Ngưng nhi thấy được lại từng đợt kinh hãi, liền sợ nàng cao hứng quên hết tất đâm bản thân. Chờ trời tối, Vu Xá Nguyệt mới nhớ tới chuẩn bị thuốc màu ngày thứ hai cần.
Sáng sớm ngày kế.
Căn phòng của Vu Xá Nguyệt đóng chặt cửa cùng cửa sổ, trong phòng thu hẹp hơi có chút oi bức. Nàng đã sớm đem tất cả đồ hữu dụng đều bày hết lên bàn.
Sau khi người đến, nàng lại bắt đầu bận việc chọn cọ cùng lọ. Công tác chuẩn bị xem như là toàn bộ hoàn tất, nàng vừa quay đầu lại, chỉ thấy A Ngôn đang đứng ở phụ cận tò mò nhìn nàng, mà Ngự Cảnh…đã nửa tựa ở trên giường của mình nhắm mắt dưỡng thần rồi —— thật đúng là không coi mình là ngoại nhân.
Vu Xá Nguyệt ném cái bình lên bàn một cái, rất là khí phách nói: “Được rồi, thoát y đi.”
“?” A Ngôn sửng sốt, không phải là hóa trang sao, thoát y làm cái gì?
Vu Xá Nguyệt cười hắc hắc, “Xấu hổ? Tỷ tỷ ta thấy cũng nhiều, yên tâm đi.”
Nghe thế, Ngự Cảnh rốt cục mở mắt ra nhìn lại. Sắc mặt của A Ngôn có chút khó coi, nhưng chủ tử vẫn không lên tiếng, hắn vẫn chỉ có thể làm theo.
A Ngôn từ từ cởi xiêm y, lộ ra tinh tráng trên thân. Sau đó…
“Quần cũng cởi a.”
“Quần?” Sắc mặt của A Ngôn thoạt đỏ thoạt trắng nhìn về phía Ngự Cảnh, lộp bộp kêu một tiếng, “Chủ, chủ tử.”
Ngự Cảnh một lần nữa nhắm mắt lại, làm như thở dài nói, “Cởi đi…”
(Luna: Haha cặp này thông đồng làm bậy nè)
TM này lúng túng, làm trò trước mặt của chủ tử, làm trò trước mặt của một tiểu cô nương cởi sạch sẽ… Nhất là tiểu cô nương cùng chủ tử đều là vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn mình. A Ngôn khóc không ra nước mắt cởi thắt lưngm cởi chỉ còn lại có một cái trung khố bạch sắc.
May là lần này Vu Xá Nguyệt không yêu cầu thêm nữa, nàng đặt A Ngôn lên ghế, xoay tay lại kéo phấn son tự chế của Doãn Thu Minh bắt đầu điều sắc. Mỗi lần làm gì nàng lập tức liếc mắt nhìn Ngự Cảnh, tựa hồ là đang so sánh gì đó.
Mặc dù Ngự Cảnh nhắm hai mắt, hắn vẫn như cũ có thể cảm giác được đường nhìn thập phần tỉ mỉ rơi vào trên người mình.
Điều xong mọi thứm Vu Xá Nguyệt trực tiếp thử phấn lên ở lòng bàn tay, xoa xoa vỗ lên cổ A Ngôn bắt đầu vẽ loạn.