CHƯƠNG : CÓ ĐIỀU CẢNH GIÁC
Editor: Luna Huang
Chờ Khương Tình Tuyết từ Quần Tinh trai đi ra, trong lòng nàng như bị khối đá to ép trầm trọng một dạng. Nàng một đường suy nghĩ sâu xa, vốn tưởng rằng Doãn Thu Minh chết nàng có thể chuyện ác tâm này, nhưng hết lần này tới lần khác Vu Xá Nguyệt lại kỳ tích tốt lên, thật chẳng lẽ thần tiên quan tâm Vu Xá Nguyệt, không để cho nàng có thể sống yên ổn sao?
Khương Tình Tuyết suy nghĩ một chút, vòng vo trực tiếp đến viện tử của Vu Lưu Vân. Vừa vào viện thấy Anh Đào”Đại tiểu thư ở trong phòng không?”
Anh Đào liền vội vàng hành lễ “Hồi phu nhân, đại tiểu thư thăm Kim ma ma rồi.”
Khương Tình Tuyết ngẩn ra “Kim ma ma làm sao vậy?”
“Nô tỳ nghe nói Kim ma ma ở cửa bị tam tiểu thư cùng bát hoàng tử dọa, còn bị trật thắt lưng, được người nâng về/ Đại tiểu thư lo lắng ma ma. Nói là qua thăm một chút.”
Lòng nghi ngờ của Khương Tình Tuyết càng sâu, Vu Xá Nguyệt này thật là có thể a, lẽ nào Kim ma ma đó là cái tính tình gì nàng rõ ràng, còn có thể để Kim ma ma bị dọa? Nàng không khỏi nhớ lại Tịnh Hoa bị buộc ăn con ruồi, tuy rằng lão thái thái tức giận không hỏi thêm nữa, nhưng nàng cũng không tin Vu Tịnh Hoa sỏa để mức để nàng gắp ruồi vào miệng!
Không được, đây chính là nữ nhi của Doãn Thu Minh, không thăm dò hư thực một chút nàng tọa lập khó an! “Để Kim ma ma nghỉ ngơi hai ngày. Ngươi đến chỗ quản gia một chuyến, để quản gia mau lĩnh nha bà qua đây.”
“Vâng.” Anh Đào lên tiếng, xoay người muốn đi.
“Ngươi chờ một chút!”
“Phu nhân?”
Khương Tình Tuyết cau mày nói “Khi trở về gọi Trương tiên sinh đến.”
——
Bên kia Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi hai người trở lại tây viện, cách đây thật xa đã nhìn thấy cửa viện nhà mình có một đóng tiền giấy vải trắng bẩn thỉu, chắc là gió thổi, lại bị người ngại xui quét trở về.
Ngưng nhi thở dài một tiếng “Linh đường của Doãn di nương cũng không bày được bảy ngày rồi.” Nàng bi thiết khom lưng nhặt hoa trên đất, lại đẩy viện môn ra.
Ngưng nhi cùng Doãn Thu Minh nhiều năm cảm tình quả thực so với Vu Xá Nguyệt chân thực hơn, Vu Xá Nguyệt nhịn không được an ủi nàng “Người cũng đi, làm những thứ này hình thức cũng không hữu dụng. Gỡ liền gỡ, hiện tại cũng không có thể cứng đối cứng.”
Ngưng nhi thở dài “Tiểu thư, nô tỳ minh bạch. . .”
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi lần thứ hai đi vào linh đường. Ở đây vẫn là hình dạng sáng sớm các nàng đi ra, nến trong linh đường đã tắt, cũng không ai thắp thêm. Vu Xá Nguyệt có thể xác định Doãn Thu Minh này tối thiểu cũng là nữ tử mang dịch dung tuyệt kỹ, làm sao sẽ hạ tràng thê thảm như thế a.
Nghĩ đến chỗ này, Vu Xá Nguyệt đột nhiên cảm giác được Doãn Thu Minh rất có khả năng còn ẩn dấu thứ tốt khác, dịch dung cùng hoá trang đặc hiệu có chung địa phương, vô luận là dùng vật liệu hoặc công cụ đều là tiêu hao phẩm, tuyệt không lưu lại quá ít. Hơn nữa lão phu nhân còn nói sửa chữa viện tử một chút, đến lúc đó nhiều người không chừng lấy mất thứ tốt của mình.
Vu Xá Nguyệt thình lình tới một câu “Ngưng nhi! Chúng ta dọn dẹp viện tử một chút đi. Mẫu thân nên còn có chút di vật, nếu là lão phu nhân phái người đến sửa chữa, cũng làm hư đồ của mẫu thân.”
“Đúng rồi. . .” Ngưng nhi bị Vu Xá Nguyệt nhắc nhở bừng tỉnh đại ngộ “Tiểu thư người tiến thất ngồi một chút đi, ta tự mình làm là được rồi, giằng co một ngày người cũng mệt mỏi.”
“Ai mà không lăn qua lăn lại một ngày a, hai người còn có thể nhanh một chút. Có thùng nước khăn lau cái chổi cây lau nhà gì không, chúng ta cùng làm.”
Hiển nhiên chủ tử như vậy để Ngưng nhi cảm thấy ngày lành đã tới, nàng liên tục gật đầu “Vâng ~ nô tỳ đi lấy!”
Trước chỉ có Ngưng nhi tự mình làm, hơn nữa nhìn Vu Xá Nguyệt quản sự ngu dại, phát ra chi phí lại ít, tiểu viện trong trong ngoài ngoài khó tránh khỏi có chút tro tàn. Hôm nay Vu Xá Nguyệt cũng có thể giúp nàng làm liền tốt rồi.
Ngưng nhi một bên lau cửa sổ, vừa nhìn Vu Xá Nguyệt bận rộn khí thế ngất trời, nhịn không được nói rằng “Tiểu thư, cũng bận rộn hơn một canh giờ rồi, người nghỉ một lát đi. Còn dư lại nô tỳ tự làm.”
“Không cần không cần ~” Vu Xá Nguyệt đầu cũng không quay lại khoát khoát tay, nàng cũng không tin còn không có!
Ai. . . Viền mắt Ngưng nhi ửng đỏ, tam tiểu thư của nàng không bên nữa là tốt rồi, người đẹp rồi, lão phu nhân cùng chủ mẫu cũng liền coi trọng phòng của các nàng, sau này tam tiểu thư cũng sẽ không chịu khổ. Chủ yếu là tam tiểu thư thanh tỉnh, vẫn che chở nàng như thế, bản thân thực sự là chuyển vận a.
Vu Xá Nguyệt ném khăn lau, lại giơ cái chổi quét dọn nhà cửa lên tường quét mạng nhện, cái chổi đảo qua một chỗ đụng phải vật gì, lộ ra một góc lam bị màu xám tro vây lại. Nhãn tình Vu Xá Nguyệt sáng lên, quả nhiên a, Doãn Thu Minh này thực sự là cực kỳ “giàu có”!
Không đợi Vu Xá Nguyệt có động tác nữa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nặng nề. Ngưng nhi đang lau cửa sổ đi ra ngoài thăm dò, lập tức thấp kêu một tiếng “Tiểu thư! Là phu nhân tới!”
Vu Xá Nguyệt dùng cái chổi đem bao bố trên phòng lương đẩy trở lại, ném cái chổi cùng Ngưng nhi xuất môn nghênh tiếp.
Khương Tình Tuyết vẻ mặt tươi cười, như mộc xuân phong, phía sau nàng dẫn một nha hoàn thiếp thân, còn có một vị phủ y.
Mẫu thân.” Vu Xá Nguyệt quy quy củ củ hành qua lễ, bản lĩnh của nàng hiện học hiện mại vẫn là tốt vô cùng.
“Nguyệt nhi.” Khương Tình Tuyết cười khanh khách kéo Vu Xá Nguyệt lên “Thật không nghĩ tới a, người khỏi bệnh thực sự là thông thấu thông minh, lễ tiết gì a, ngôn ngữ a, đều tốt.”
Vu Xá Nguyệt cười rất ngọt. Ha hả ~ ngươi đang tại hoài nghi ta?