CHƯƠNG : VẤN CHẨN
Editor: Luna Huang
“Tổ mẫu ngươi bên kia thập phần nhớ thương ngươi a, mẫu thân cũng thực sự là lo lắng, không biết ngươi bỗng nhiên thay đổi tốt hơn có thể có di chứng gì hay không. Ta cố ý để phủ y qua đây, hảo hảo nhìn người một cái, ta và tổ mẫu ngươi cũng yên tâm.”
“Thật là làm cho mẫu thân phí tâm. Mẫu thân mau vào phòng đi.” Vu Xá Nguyệt nói chủ động đỡ cánh tay của Khương Tình Tuyết. Khương Tình Tuyết cũng không muốn đi vào trong, thập phần miễn cưỡng bị Vu Xá Nguyệt kém đi vào trong.
Nàng hôm nay vẫn là lần đầu tiên đến viện này, sớm biết dơ bẩn lụi bại như vậy, nàng không bằng trực tiếp triệu Vu Xá Nguyệt qua đó.
Ngưng nhi vừa vào nhà mang cái ghế qua thỉnh Khương Tình Tuyết nhập tọa. Khương Tình Tuyết nhíu mày, cái ghế tróc sơn phỏng chừng sẽ làm rách cái váy tơ lụa của nàng. Nàng xoay tay lại lôi Vu Xá Nguyệt qua đây “Ngươi mau ngồi xuống, để Trương tiên sinh xem bệnh cho ngươi đi.”
“Vâng.”
Vu Xá Nguyệt ngồi xuống, tùy ý kéo tay áo đưa tay đặt lên bàn, Khương Tình Tuyết nhìn cổ tay lỏa lồ của nàng nhíu mày, Ngưng nhi thấy vậy nhanh lên lấy khăn tay của mình phủ lên trên cổ tay của Vu Xá Nguyệt.
Phủ ở ngồi xuống đối diện nàng, lấy tay ngón tay bắt mạch, trong phòng liền an tĩnh lại.
Trong lúc bắt mạch, Khương Tình Tuyết vẫn nhìn chằm chằm mặt của phủ y, không buông tha bất kỳ một cái biểu tình nào của hắn.
Vu Xá Nguyệt thấy nàng như vậy đã cảm thấy thú vị, vị đại phu nhân này là đang chờ mong cái gì?
Vị phủ y này tựa hồ có chút mặt tê liệt, Vu Xá Nguyệt chờ đều phải ngẩn người, hắn mới trầm giọng nói “Trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ, nhất định là tam tiểu thư rồi.”
Đại phu nhân xanh cả mặt, khó coi đến không được.
Vu Xá Nguyệt mím môi cúi đầu, nỗ lực không để cho mình bật cười. Cái gì gọi là trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ nhất định là tam tiểu thư rồi? Người cũng quá ngay thẳng đi? Tương đương với nói thẳng “Trường kỳ thụ ngược đãi là tam tiểu thư”
Phủ y thu tay về, đứng dậy dặn dò Vu Xá Nguyệt “Trong khoảng thời gian này ăn nhiều loại thịt một chút, thuốc bổ, bằng không sau này vóc dáng của tam tiểu thư cũng sẽ không lớn nữa. Hơn nữa tam tiểu thư còn có mao chứng khí hư tì hàn, phải cẩn thận đồ ăn hảo hảo điều trị thân thể. Có nữa chính là tổn thương nội phủ, cần thích hợp dùng thuốc bổ. Ta trở lại tiên mấy gói thuốc cho tam tiểu thư.”
Vu Xá Nguyệt gật đầu “Đa tạ.”
Phủ của mặt tê liệt cũng lộ ra mỉm cười ” Tam tiểu thư khách khí.”
Khương Tình Tuyết nghe xong nửa ngày cũng không nghe được chuyện bản thân quan tâm nhất, hết sức khó xử truy vấn “Vậy đầu óc của tam cô nương…”
Phủ y hướng Khương Tình Tuyết khom người chào “Thứ cho tại hạ mắt vụng về, vẫn chưa nhìn ra tam tiểu thư có bệnh não gì, hoàn toàn cùng người bình thường một dạng.”
Khương Tình Tuyết không nhẫn nại được biểu tình hoài nghi “Thực sự? Nhưng, nhưng làm sao sẽ trong một đêm hoàn toàn khỏi? Đây hoàn toàn nói không thông a!”
Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, đương nhiên nói không thông, rất nhiều chuyện nàng vốn chính là nói mò ~
Phủ y thoạt nhìn thập phần làm khó “Phu nhân, não người hết sức phức tạp, có thể là tại hạ tài sơ học thiển làm không tốt. Hơn nữa tại hạ trước vẫn chưa từng khám và chữa bệnh cho tam cô nương, cũng không có cái gì có đúng không để so.”
Trong lòng Vu Xá Nguyệt vui một chút, ai nha tam tiểu thư này bổn tôn thật đúng là nuôi thả ~ nàng chớp chân thành vấn “Là như thế này sao? Nguyệt nhi trước đây chưa từng gọi tiên sinh đến xem qua sao? Mẫu thân, trước là vị lang trung nào xem qua bệnh cho Nguyệt nhi, không bằng gọi đến, lý giải bệnh tình của Nguyệt nhi.”
Khương Tình Tuyết thật bị ác tâm đến trong nháy mắt đó Vu Xá Nguyệt thấy đáy mắt nàng hiện lên một tia quẫn bách, cùng một tia căm hận. Đối với sát thủ trường kỳ vì người phục vụ mà nói, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm tâm tình người khác không giấu được.
Hiện tại Vu Xá Nguyệt có thể xác định, ở tướng phủ này nguy cơ tứ phía kỳ ba không ngừng, vẫn bất động thanh sắc Khương Tình Tuyết cũng cùng Vu Tịnh Hoa một dạng, là thực sự chán ghét nàng.
Quả nhiên ~ chưa tỉnh mộng ~
Khương Tình Tuyết lúng túng cười cười “Ngươi đã không sao, vậy mẫu thân cũng tốt thông báo cho tổ mẫu ngươi. Hồng Diệp a, ngươi tiễn phủ y trở về. Cũng để cho cho mấu nha đầu vào đi.”
“Vâng.” Nha hoàn thiếp thân của nàng quy củ trả lời.
Phủ y cũng lập tức liền theo Hồng Diệp ly khai.
Khương Tình Tuyết khôi phục nụ cười hòa ái, lôi kéo Vu Xá Nguyệt đi ra ngoài “Nguyệt nhi a, mẫu thân vừa tuyển mấy nha đầu cho ngươi. Ngươi có một mình Ngưng nhi, khẳng định chiếu cố bất hảo. Ngươi tới xem các nàng một chút, xem có thích hay không.”
“Vâng… Không nghĩ tới mẫu thân nhanh như vậy.”
“Tổ mẫu người giao phó, ta làm sao có thể trì hoãn.”
Các nàng đi vào trong sân, nha bà lung còng mang theo một loạt tám nữ tử đứng ở trong viện, tám nữ tử này đều y sam cũ nát, cúi đầu nhìn bàn chân. Một nha hoàn trong phủ đứng ở bên cạnh, trong tay đang cầm khay bên trên có một xấp giấy, chắc là khế ước bán thân trong truyền thuyết.
Khương Tình Tuyết cười khanh khách dẫn Vu Xá Nguyệt đến gần “Mấy người các ngươi ngẩng đầu lên. Nguyệt nhi ngươi xem, mấy người này đều là mẫu thân tự mình chọn, đều rất cơ linh. Ngươi nhìn chút, xem chọn trúng người nào.”
“Vậy thì cám ơn mẫu thân.” Vu Xá Nguyệt nói, liền thực sự tỉ mỉ đánh giá tám nữ tử này.
Năng lực nhìn người của nàng so với sát thủ chính quy kém một chút, nhưng tổng cũng phải cao hơn người thường. Vu Xá Nguyệt rất nhanh thì xác định, tám hài tử này thực sự đều là cùng khổ bán mình, các nàng mỗi một người đều nhãn thần trong suốt, nhìn ra được không có chuyện che giấu.