CHƯƠNG : KHUYÊN TAI
Editor: Luna Huang
“Vâng.” Ngưng nhi nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt, ôm một đống theo Thải Hà đi về phía trước.
Xung quanh không ai, Vu Xá Nguyệt nói với Vu Lệ Hương “Có chuyện gì ngươi nói đi.”
Vu Lệ Hương mang theo vẻ mặt chân thành cười “Mới vừa rồi bọn nha hoàn lúc ta không tốt nói, trước đây ta luôn cho là tỷ tỷ đầu óc sỏa, người tốt hay xấu cũng phân không rõ, phản chính cũng không nhớ được muội muội, sơ sót quan hệ cùng tỷ tỷ. Hôm nay biết tỷ tỷ không sao, còn có thể nhớ kỹ muội muội, ta đây trong lòng thực sự là thật cao hứng.”
Vu Lệ Hương e thẹn lấy tay gỡ khuyên tai bên tai ra “Ân… Ta, ta đây cũng không biết thế nào bồi cho tỷ tỷ. Mới vừa rồi nhìn thấy tỷ tỷ thích khuyên tai ta, nếu không ta đưa cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ không nên ghét bỏ ta.”
“Đây không tốt lắm đâu?”
Chất liệu của khuyên tai này Vu Xá Nguyệt trái lại nhận thức, hạt châu phỉ thúy tốt vô cùng, trọng điểm thủ công không tệ. Chuyện gì cũng không có liền muốn tặng nàng?
“Đây có cái gì bất hảo a.” Vu Lệ Hương mau động thủ “Cũng không phải vật quý trọng gì, ta đây cũng không phải loại lấy không ra được. Tam tỷ chớ từ chối, nếu không trong lòng ta không dễ chịu a.” Nàng nói liến kéo qua tay của Vu Xá Nguyệt ấn vào trong lòng bàn tay nàng.
Trong lòng Vu Lệ Hương kỳ thực đau lòng khó nhịn, đây chính là khuyên tai tốt nhất! Nhưng, thế nhưng…không có biện pháp khác. Vu Lệ Hương trấn an bản thân, không có chuyện gì, sau này sẽ còn trở lại.
Vu Xá Nguyệt lắc lư khuyên tai khéo léo trong tay, tiểu ni tử này khi nàng không nhìn được hàng sao? “Vậy được, coi như là đồ rẻ cũng không quan hệ, dù sao cũng là một phần tâm ý của muội muội. Chuyện quá khứ tỷ tỷ đều không nhớ rõ, sau này chúng ta phải thật tốt ở chung a.”
Rẻ? Vu Lệ Hương nghe chữ này trong miệng Vu Xá Nguyệt phát ra mặt mũi trắng bệch. Vu Xá Nguyệt còn lại là khóe miệng mang cười, tặng lễ trọng còn bị xem là hàng rẻ. khẳng định không dễ chịu,
“A, ha ha, tỷ tỷ đừng khách khí…”
“Ta cũng không phải lấy không, chút nữa ta ở trong hộp tổ mẫu tặng ta lấy một thứ cho ngươi.”
Những lời này trái lại để Vu Lệ Hương dễ chịu không ít, coi như là vãn hồi một điểm tổn thất. Nàng hy vọng Vu Xá Nguyệt không nhìn được hàng đắt tiền cho mới tốt.
Vu Xá Nguyệt đi tới tìm Ngưng nhi, Vu Lệ Hương liền ở tại chỗ chờ Thải Hà qua đây.
Thải Hà cẩn thận mỗi bước đi tiêu sái đến hai bên trái phải Vu Lệ Hương, thập phần kinh ngạc nhìn bóng lưng của Vu Xá Nguyệt hỏi nàng “Tiểu thư… Người thật đúng là tặng a?”
“Ân…” Vu Lệ Hương giận dữ giậm chân một cái “Không có việc gì! Tổ mẫu không phải là thường nói có cho mới có được sao. Huống chi, sau này ta nhất định sẽ lấy được thứ tốt hơn!”
Thải Hà nhìn tiểu thư nhà mình mất hứng, cũng là không vui oán trách “Tiểu thư, nàng vừa thật đúng là kiêu ngạo a. Cầm cũng không cho cầm, thật giống như chúng ta sẽ đoạt chạy một dạng.”
Vu Lệ Hương hừ một tiếng, chỗ tổ mẫu nàng đã nhịn rồi, ngày đầu tiên bị cha răn dạy nàng còn nhớ.
“Ngươi suy nghĩ một chút Vu Xá Nguyệt nguyên lai là dạng gì, bất kể là ta hay Vu Tịnh Hoa, nói đùa nàng là đùa nàng! Nàng như chuột một dạng! Dựa vào cái gì trong một đêm xếp trước ta? Nàng lại vẫn dám ở trước mặt tổ mẫu như vậy… Ta muốn ít đồ cũng cản, thực sự là, thực sự là buồn cười a! Ta không dạy dỗ nàng chút ta cũng nuốt không trôi khẩu khí này!”
Thải Hà liên tục trấn an “Tiểu thư xin bớt giận, cũng đừng khí, vì loại người như vậy không đáng.”
Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi một đường đi trở về, trong tay nàng nắm đôi khuyên tai, nhịn không được cười nói “Ngươi nói Vu Lệ Hương kia thật biết điều a ~ Vu Tịnh Hoa là một thiếu nội tâm, Vu Lệ Hương là lòng dạ hẹp hòi, thực sự là mỗi ngày đều có phát hiện mới a.”
Ngưng nhi vốn là có chút nhớ, nghe Vu Xá Nguyệt nói, liền thận trọng tìm hiểu “Tiểu thư, mới vừa rồi… Tứ tiểu thư cùng người nói cái gì?”
“Nàng tặng quà cho ta.” Vu Xá Nguyệt mở tay ra cho Ngưng nhi xem.
Ngưng nhi kinh ngạc hỏi “Cái này… Tiểu thư không phải nói, đây là tứ tiểu thư từ nơi khác có được sao.”
Vu Xá Nguyệt ném đem lên cao lại tiếp nhận về, không có vấn đề nói “Đúng vậy, ta vừa ở trước mặt tổ mẫu dùng cái này chọc nàng, nàng quay đầu lại lén lén lút lút đưa tới cho ta, ngươi nói là có ý gì?”
“Đây… Ngưng nhi không nghĩ ra. Bất quá trước đây tứ tiểu thư, cũng cười nhạo tiểu thư không ít. Người cũng quá mềm lòng a.”
“Tâm ta so với người còn cứng hơn, ngươi có thời gian đi ra ngoài bán đi.” Nói, Vu Xá Nguyệt đem khuyên tai đặt ở trên cái hộp trong ngực Ngưng nhi.
Ngưng nhi sợ đồ rớt, nhanh lên xuất thủ cầm “Phải bán?”
“Nếu không thì sao? Ngươi dám giữ lại dùng?”
Ngưng nhi Ngưng nhi một chút liền nghĩ đến có chút hình ảnh, cả người run một cái, vậy vẫn là bán đi, hiện tại cái gì cũng nghe tiểu thư là được.
“Nếu là trước đây, ta còn cảm thấy tiểu thư cẩn thận quá mức ~ thế nhưng hiện tại, Ngưng nhi cảm thấy tiểu thư cẩn thận đều cũng có cần thiết. Các nàng cũng quá độc ác… Rõ ràng không có trêu chọc các nàng.” Ngưng nhi nhớ lại quá khứ, lắc đầu thở dài “Trước lúc tiểu thư tốt, những người này là đánh người, đều có thể nhìn ra được. Nhưng hiện tiểu thư thông minh, các nàng sau lưng đùa giỡn âm ngoan, thực sự là đều tìm không ra a. Có một số việc bằng vào một mình Ngưng nhi thực sự là cũng nghĩ không ra…So ra, còn giống như lão phu nhân tốt một chút.”
Lão phu nhân tốt một chút? Vu Xá Nguyệt vỗ vỗ đầu Ngưng nhi “Ngày hôm nay chỗ lão phu nhân, ngươi nên nhìn ra được của Vu Lệ Hương đúng không?”
“Đúng, Ngưng nhi có thể nhìn ra được tứ tiểu thư muốn đồ.”
“Ta ngươi cũng nhìn ra được, ngươi nói lão phu nhân lớn như vậy có thể nhìn ra hay không?”
“Nàng…” Ngưng nhi có chút nghẹn lời, không nghĩ qua những thứ này.
“Nếu lão phu nhân nhìn ra được Vu Lệ Hương là phẩm hạnh gì, vậy ngươi xem lão phu nhân cảm thấy nàng không tốt sao? Vị tổ mẫu này của ta bất tại hồ ai bị thua thiệt ai không nghe lời, nàng là tử nữ của tướng phủ mỗi người tính toán, càng kế nhiều càng biết được không nghe lời nào là chân truyền của nàng. Nhưng cùng lúc đó vừa hy vọng đám tiểu hài tử ngu si yêu nàng, nên ta nhất phó không biết chuyện nàng mới có thể cao hứng như vậy.”
Ngưng nhi ôm đồ căng thẳng, trong lòng dĩ nhiên mao mao.
“Ta đoán vòng tay này cùng khuyên tai cùng Vu Lệ Hương không hợp nhau như vậy, nhất định là đồ tương đối quá phận. Ta cá là đúng rồi, lão phu nhân mới có thể mất hứng. Nên, cuối cùng ta nhắc nhở ngươi một lần, trong tướng phủ này không có người tốt, ngươi còn muốn suy nghĩ gì, sau này sau này chết như thế nào không biết.”
Ngữ điệu của Vu Xá Nguyệt bình thản, nhưng Ngưng nhi phân minh nghe được ý tứ hàm xúc nghiêm nghị. Nàng phản ứng kịp, lập tức bảo đảm nói “Ta, ta hiểu được, tiểu thư ngươi đừng nóng giận, ta sau này sẽ không nghĩ như vậy nữa.”
“Ta không giận a.” Sợ ngươi tiếp tục ngây thơ mà thôi.
Ngưng nhi khẩn trương siết chặt ngón tay, nàng biết tiểu thư là bởi vì quan tâm bản thân. Nàng nhớ kỹ tiểu thư nói qua, trong tướng phủ này ngưu quỷ xà thần chỉ tin tưởng một mình gưng nhi nàng! Tiểu thư cùng nàng nói nhiều lời tri tâm như vậy, đây hết thảy đều là vì tốt cho mình a.
“Tiểu thư, sau này bất cứ chuyện gì người đều có thể giao cho Ngưng nhi, Ngưng nhi tuyệt đối sẽ không có những ý nghĩ này nữa.”