Thời điểm Trang Duệ nói lời này còn không biết, hiện tại hắn đã trở thành nhân vật tiến vào sổ đen của phòng đấu giá này rồi, chỉ sợ hiện giờ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tiến vào phòng đấu giá của nhà bán đấu giá này.
- Chúng ta có thể gửi một ít cho truyền thông nha, cũng không phải tự mình ra mặt, ai biết mà sợ.
Con mắt Tần Huyên Băng nhìn dáo dác, nói với Trang Duệ.
- Không phải không được, nhưng phải đợi chúng ta rời khỏi nước Pháp mới được, bằng không sẽ biến thành đối tượng bị hoài nghi trọng yếu nhất.
Trang Duệ gật đầu nhận lời, có Tần Huyên Băng dẫn dắt, Trang Duệ cảm thấy chủ ý này không tệ chút nào, hắn không muốn tự mình ra mặt, Trang Duệ không muốn làm minh tinh bất đắc dĩ.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi một chút, dưới sự thúc dục của nhân viên nhà đấu giá, cho nên quay lại sảnh đấu giá.
- Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, các vị khách nhân, các vị bằng hữu, bởi vì buổi sáng có một ít hiểu lầm, cho nên làm cho buổi đấu giá bị gián đoạn, hiện tại buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, lần này tiếp tục bán ra một vật phẩm triều Thanh của Trung Quốc, là một cái mâm lớn Thanh Hoa của Khang Hi đời nhà Thanh.
Jeferson trên đài đấu giá, vào lúc này sắc mặt của hắn không bằng buổi sáng, bởi vì hắn tận lực trả thù, lại làm cho nhà đấu giá tổn thất thảm trọng, vào thời điểm giữa trưa, Richard đã phun không ít nước miếng vào mặt của hắn, lúc này Richard chủ trì trong quy trong củ, không dám có chỗ nào quá phận.
- Các bằng hữu trước tiên nên nhìn cái mâm này, nó là gốm sứ Thanh Hoa, có đường kính 38 cm, màu sắc của sứ thuần khiết, màu của gốm Thanh Hoa chính mà không tà, được làm vào năm của Khang Hi. Trải qua nhiều vị chuyên gia xem xét, cái mâm gốm Thanh Hoa này, có lẽ thuộc về lò gốm sứ của cung đình nhà Thanh, gốm sứ lớn như vậy, chưa từng xuất hiện trên thị trường đấu giá quốc tế, đây vẫn là lần đầu, giá khởi điểm năm mươi vạn Eurp, cơ hội khó được, xin các vị bằng hữu ra giá.
Jeferson thổi phồng một phen, sau khi nói ra ngọn nguồn của cái mâm Thanh Hoa này là thời nha Thanh, là một tinh phẩm của gốm sứ, để vãn hồi mặt mũi, cho nên nhà đấu giá mới đem nó ra đấu giá.
- Năm mươi lăm vạn Euro!
- Sáu mươi vạn Euro!
- Bảy mươi vạn Euro!
Thời điểm âm thanh của Jeferson vừa dứt, đột nhiên bốn năm sáu âm thanh vang lên, làm cho Jeferson giật mình, tuy đã đem đồ vật này ra bán, nhưng với kinh nghiệm của hắn, cũng phải lặng ngắt trong mười giây hoặt một phút đồng hồ mới có người ra giá, nhưng không ngờ nhanh và nhiều người như vậy ra giá, điều này làm cho Jeferson không thích ứng.
- Số tám mươi bảy ra giá bảy mươi vạn Euro, thoảng một cái đã đề cao hơn hai mươi vạn Euro, xem ra việc cạnh tranh món gốm sứ này rất quyết liệt.
Nhưng tên tuổi đấu giá sư bao tay trắng không phải để không, Jeferson vẫn phân biệt được người ra giá cao nhất là người nào, tuy trong lòng có chút kỳ quái, nhưng Jeferson vẫn cao hứng.
Thời điểm bắt đầu cạnh tranh thì rất kịch liệt, Jeferson hoàn toàn có lý do tin tưởng, giá sau cùng của món đồ này, nhất định sẽ cao hơn bức tranh của Lang Thế Ninh mà Trang Duệ mua được.
- Vận khí của Triệu tổng đúng là không tệ a!
- Ai! Làm sao ta không nghĩ tới, vừa bắt đầu lại gọi giá cao như vậy chứ?
- Đúng vậy a, lão Triệu Chân là cáo già, nhưng nhà đấu giá có nguyện ý bán món đồ sứ này với giá bảy mươi vạn Euro hay không, vẫn là chuyện khó nói.
Mấy người vừa mới ra giá, sau khi Jeferson vừa dứt lời, cũng không đưa tay ra giá nữa, mà thấp giọng thảo luận với nhau.
Vị Triệu tổng kia ra giá bảy mươi vạn Euro, vào lúc này xuân quang đầy mặt, dù nói hắn có khả năng sẽ có được món đồ sứ này vào tay, nhưng giá trị của món đồ sứ, vượt xa con số bảy mươi vạn Euro, cái mâm gốm sứ Thanh Hoa lớn như vậy, đúng như lời Jeferson nói, cực kỳ hiếm thấy, nếu cầm vào trong nước, chỉ sợ cái giá hai ngàn vạn nhân dân tệ cũng có người mua a.
Ba mươi giây đã qua.
Một phút lại qua đi.
Hai phút qua đi.
Sắc mặt Jeferson đứng trên đài đấu giá từ từ biến thành khó coi, hắn không biết vì cái gì, sau khi kêu giá bảy mươi vạn Euro, rõ ràng lại không người nào tăng giá nữa, với kinh nghiệm phong phú của mình, Jeferson đã cảm giác được một tia không đúng.
- Bảy mươi vạn Euro lần thứ nhất, cái mâm lớn bằng gốm Thanh Hoa thời Khang Hi, dù không phải cô phẩm (duy nhất), nhưng trên thế giới rất ít nhìn thấy, bằng hữu nào có hứng thú, xin nắm chắc thời gian ra giá, cơ hội này khó có được a.
Jeferson vung vẩy cây búa đấu giá trong tay đập xuống một cái, hắn cật lực dùng ngôn ngữ dể dụ hoặc, bởi vì lời nói không có mất tiền, nhưng mặc cho hắn luyên thuyên, dưới đài vẫn yên tĩnh như cũ, trừ vị Triệu tổng ra giá kia, không còn người nào ra giá nữa.
- Chư vị bằng hữu, đây là đồ sứ Thanh Hoa, giá cả trên thị trường quốc, ít nhất cũng hơn một trăm vạn Euro, có khả năng chỉ ra giá một lần, thì nó sẽ thuộc về bạn, xin mọi người ra giá đi, đây là cơ hội khó có được a.
Vào lúc này lưng áo của Jeferson đã ướt đẫm, bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, chủ trì nhiều tràng đấu giá như vậy, hắn đối với tình hình trước mặt cũng không xa lạ gì, đây là màn mà các đấu giá sư sợ nhất, đó là nhóm người mua cấu kết lại với nhau.
Quả nhiên, phản ứng của mọi người phía dưới, đã nghiệm chứng suy nghĩ của Jeferson, hắn cảm thấy không ổn, dưới đài vẫn không có người nào báo giá, hiện tại giá cả của món đồ sứ này, vẫn chỉ là bảy mươi vạn Euro.
Thời gian trôi qua từng giây, mồ hôi lạnh trên trán của Jeferson càng nhiều, từ cổ chảy xuống quần áo, không biết vì sao, những người ngoại quốc có hứng thú với đồ sứ của Trung Quốc, cũng không ra giá tranh giành, dưới loại tình huống này, cho dù là Jeferson, cũng thúc thủ vô sách.
- Này, tôi nói Jeferson tiên sinh, với tư cách là một đấu giá sư bao tay trắng, ngài không thể phạm một sai lầm cấp thấp như vậy a, bây giờ cách lần gõ chùy lần đầu tiên đã năm phút rồi, chẳng lẽ ngài không định chấm dứt đấu giá sao?
Jeferson đã bị người ta lên tiếng thúc dục, thời gian đã trôi qua hơn năm phút, trừ vị Triệu tổng ra giá, không còn người nào ra giá nữa, cuối cùng Triệu tổng không kiên nhẫn, lên tiếng chỉ trích Jeferson.
- Thật sự không còn người nào ra giá sao?
Jeferson không cam lòng hỏi thêm một câu, liên tiếp gõ hai búa, nói ra:
- Chúc mừng vị tiên sinh số tám mươi bảy, ngài đã dùng giá bảy mươi vạn Euro, thành công mua được món đồ sứ Thanh Hoa thời Khang Hi, xin chúc mừng ngài.
Tuy ngoài miệng nói chúc mừng, nhưng trên mặt Jeferson không có một chút vui vẻ nào, hắn biết rõ, hắn đã gặp phải tình huống mà các đấu giá sư sợ nhất, đó là đám người mua cấu kết lại với nhau, cộng đồng chống lại nhà bán đấu giá.
Loại tình huống này trong các phòng bán đấu giá, cũng cực kỳ hiếm gặp, bởi vì nhóm người mua từ các nơi trên thế giới đổ về, cho nên khó thống nhất ý kiến, nhưng không biết hôm nay vì cái gì, mà bọn họ thành công cấu kết với nhau.
Jeferson cũng không phải không muốn nâng giá lên cho nhà bán đấu giá, nhưng hắn không dám, bởi vì người mua bên dưới đã cấu kết lại, hắn ra tay nâng giá thì hậu quả rất nghiêm trọng, kiện vật phẩm này sẽ bị nhà đấu giá đoạt được.
- Vận khí của vị Triệu tổng này không tệ a!
Trang Duệ lật xem tờ giấy giới thiệu vắn tắt trong tay, cười nói với Hoàng Phủ Vân ngồi ở bên cạnh.
Từ hình ảnh trên trang giấy, thì cái mâm lớn là gốm Thanh Hoa này, màu sắc của gốm rất thuần khiết, cho dù là xem ảnh chụp, đều có thể nhìn ra được, màu sắc rất nồng đậm, đúng là xuất xứ từ lò gốm của hoàng cung, cái giá bảy mươi vạn Euro cũng chỉ có bảy trăm vạn nhân dân tệ mà thôi, Triệu tổng đã kiếm được một món hời không nhỏ.
- Thế nào? Trông mà thèm à? Quỷ củ là do lão đệ định ra, hôm nay lão đệ đã chụp được một món rồi, không còn cơ hội đâu.
Hoàng Phủ Vân nhìn Trang Duệ mà cười hả hê, nhưng trong lòng của hắn cũng có chút ý tứ, bây giờ thân gia của Hoàng Phủ Vân chỉ có ba mươi vạn Euro, những thứ khác hắn không đụng vào nổi, nhưng đồ chơi nhỏ thì hắn lại chướng mắt, nói không chừng cũng có thể tham gia.
Thời điểm Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân nói giỡn với nhau, thì ngọn đèn trong sảnh đấu giá, đột nhiên trở nên lúc sáng lúc tối, có mấy bóng đèn đã vụt tắt, loại tình huống này làm cho người trong tràng khủng hoảng, có ít người mang theo nữ quyến, thậm chí nghẹn ngào thét lên.
- Trang Duệ, thế nào?
Tần Huyên Băng cũng có chút kinh hoảng, một tay nắm chặc Trang Duệ, ở nước ngoài cũng không được yên ổn a, tuy số điện thoại khẩn cấp ở Mỹ là 911, nhưng nước Anh Pháp không có a, không chừng là nhà đấu giá cố ý a.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Trang Duệ nắm lấy tay củaTần Huyên Băng, nhỏ giọng an ủi, mà nhưng vào lúc này, Jeferson trên đài đấu giá, cũng phát ra âm thanh.
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, thật sự xin lỗi, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, hệ thống cung cấp điện của cao ốc có vấn đề, hiện tại đang sửa chữa, xin mọi người nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ nhanh chóng tốt hơn.
Lời nói của Jeferson đã làm cho người trong đại sảnh an tĩnh lại, chỉ là vấn đề về điện, cũng không có gì, ngồi thang máy còn thường xuyên gặp phải tình huống bị nhốt bên trong a.
- Nghe nói Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là làm việc tốt thì gian nan, chắc chắn sẽ nhanh chóng khắc phục lại, xin mọi người chờ trong chốc lát.
Sau khi Jeferson nói xong, liền rời khỏi phòng đấu giá, dưới ánh đèn yếu ớt, đi ra ngoài từ cửa hông.
- Mẹ kiếp, nhất định là nhà bán đấu giá cố ý.
Ánh mắt của Trang Duệ một mực nhìn lên người Jeferson, sau khi nhìn về phía hắn, Trang Duệ phát hiện, ánh đèn bên ngoài vẫn tốt, chỉ có trong sảnh đấu giá, mới xuất hiện loại tình huống này, không cần hỏi, việc này khẳng định là có ẩn tình bên trong.
Trang Duệ đoán đúng vậy, việc này chính là Richard và Daniel bày mưu đặt kế bảo khách sạn làm ra, mục đích chính là vì đám người Hoa cấu kết lại với nhau, cho nên cần thương nghị đối sách.
Nhưng hệ thống điều khiển điện của khách sạn rất phức tạp, bọn họ chỉ bảo cắt nguồn cung cấp điện trong sảnh đấu giá, nếu như những khách nhân bên trong đi ra xem xét, thì sẽ nhận ra, nhưng thời gian cấp bách, Richard dứt khoát dùng thủ pháp vô lại này.
...
- Jeferson tiên sinh, không phải ngài nói mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay sao? Tại sao lại xuất hiện tình huống chết tiệt là đám người Hoa cấu kết với nhau? Tôi cần một lời giải thích.
Lúc này Richard sắp tức điên, không biết nguyên nhân có phải là vì hôm qua hắn mới chơi một quả phụ, cho nên hôm nay mới xui xẻo như vậy không.
Vốn bị một mao đầu tử làm mất sạch mặt mũi, hiện tại lại xuất hiện tình huống đám người Hoa cấu kết với nhau, lúc này Richard cũng chẳng quan tâm Jeferson có bảo là bao tay trắng hay không, thời điểm Jeferson vừa vào cửa, liền gào thét lớn tiếng.
Lúc này Jeferson coi như tỉnh táo, sau khi lấy khăn tay ra lau nước bọt dính trên mặt do Richard phun lên, nói ra:
- Richard tiên sinh, ngài cũng biết, những người Hoa này gần đây cũng không đoàn kết, chuyện hôm nay, tôi cũng không ngờ, nhưng vẫn còn biện pháp.
- Cái gì? Còn biện pháp?
Richard vội vàng bắt lấy tay của Jeferson, làm cho Jeferson vội vàng vung rút tay lại, đừng nói là hắn không phải gay, cho dù đúng vậy, cũng cảm thấy chướng mắt với một lão già mập mạp thô tục này.
- Nâng giá!
Jeferson bất động thanh sắc dùng khăn tay lau tay, nói tiếp:
- Nâng giá quy định lên, chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan lợi ích không bị tổn thất.
Jeferson nói ra biện pháp, chính là biện pháp mà các nhà đấu giá thường dùng để đối phó với tình huống có người cấu kết với nhau, tuy trước khi đấu giá có ghi gõ lên giấy, tất cả vật phẩm đều ghi giá khởi điểm, tùy ý sửa đổi sẽ khiến người mua bất mãn, nhưng tình cảnh trước mắt, nhà bán đấu giá cũng chẳng quan tâm làm gì.
Nói như vậy, cho dù giá cả thành giao của vật phẩm, đều không thấp hơn giá cả trên thị trường, nếu như dựa theo giá thành giao lúc trước, nhà bán đấu giá đối với chủ vật phẩm, không thể nào bàn giao nhắn nhủ được.
Cũng may hiện tại bất kể trong nước hay quốc tế, đều lưu hành một điều khoản bá vương như vậy, đó chính là, tất cả quyền giải thích, quyền sở hữu đều thuộc về nhà bán đấu giá, người khác dù có bất mãn, cũng không thể làm gì.
- Tốt rồi, cứ làm như thế, hiện tại đem tất cả còn chưa đấu giá, tăng giá khởi điểm lên gấp đôi, dù cho lưu phách, cũng không thể để cho đám người chết tiệt kia chiếm tiện nghi.
Richard nghe Jeferson nói như thế, một chút suy tư, sau đó đưa ra quyết định, vật lưu phách nhiều, nhất định chỉ tạo thành ảnh hưởng đến danh dự của nhà đấu giá, nhưng Richard cũng không muốn đem vật phẩm bán với giá cực thấp như vậy, dù sao có một vài vật phẩm, hắn đã ký hiệp nghị với chủ vật, nếu như giá cả thành giao không đủ, thì nhà bán đấu giá phải xuất tiền ra bù vào.
Vì làm tốt cho lần đấu giá dành riêng cho tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, Richard đã hạ vốn gốc, riêng việc thuyết phục các nhà sưu tập đồ cổ Trung Quốc, hắn đã tốn hao rất nhiều tâm tư, mới khiến cho người khác đồng ý xuất đồ sưu tập ra đấu giá, nhưng từ tình huống trước mắt, lần đấu giá này cực kỳ thất bại.
- Tất cả các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà, thật sự xin lỗi, vừa rồi làm cho mọi người sợ hãi, hiện tại đấu giá tiếp tục tiến hành. Hiện giờ cũng đấu giá một món đời Ung Chính, nó cũng là một món đồ sứ, nó chính là đồ gốm Thanh Hoa đời Ung Chính, món đồ đấu giá này còn trân quý hơn so với cái mâm lớn Thanh Hoa vừa rồi, số lượng còn lại cực ít, giá khởi điểm của nó là... Một trăm sáu mươi vạn Euro!
Sau khi Jeferson trở lại bàn đấu giá, trước tiên xin lỗi về vấn đề sự cố điện, sau đó trực tiếp lấy vật phẩm đấu giá ra, nhưng sau khi Jeferson ra giá xong, dưới đài lại yên tĩnh, không ai báo giá.
Bởi vì trên trang giới thiệu đấu giá, có ghi rõ món đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính này có mem màu xanh thẫm, giá khởi điểm của nó là tám mươi vạn Euro, nhưng Jeferson lại báo ra cái giá một trăm sáu mươi vạn Euro, giá cả tăng gấp đôi, làm cho trong lòng mọi người cân nhắc, có đáng giá hay không?
Trang Duệ lật xem tư liệu về món đồ sứ này, bụng lớn miệng nhỏ, cao chừng 16 centimet, đường kính cũng 13 centimet, tuy nhìn thì tương đối nhỏ, nhưng thập phần đại khí, hơn nữa là màu sắc rất tinh khiết, cái giá một trăm sáu mươi vạn Euro, hình như không phải không thể cân nhắc.
- Hoàng Phủ huynh, chụp nó đi, trong vòng hai trăm vạn Euro, đều có lợi nhuận.
Trang Duệ đã ra tay một lần, hắn sẽ không phá hư quy củ do mình định ra, nhưng Hoàng Phủ Vân bên cạnh có thể mua a, dù cho mình không chiếm được, bạn bè chiếm tiện nghi, cũng là chuyện tốt nha.
Hoàng Phủ Vân nghe Trang Duệ nói thế, con mắt theo phản xạ có điều kiện đảo một vòng, hắn nghe thế, liền nhìn Trang Duệ cười khổ:
- Trang lão đệ, anh cũng muốn chụp nó lắm, nhưng không đủ tiền a.
Thân gia của Hoàng Phủ Vân không nhiều, cũng chỉ có bốn năm mươi vạn Euro, hôm qua đập một thanh bội đao của hoàng đế Càn Long, hiện tại hắn chỉ có thể xuất ra được ba mươi vạn Euro, mà món đồ sứ này có giá khởi điểm tới một trăm sáu mươi vạn Euro, bạn thân của mình có tâm mà vô lực a. Nguồn tại ện FULL
- Trước tiên chụp nó đi, không đủ tiền thì đệ cho mượn, không được thì coi như chụp giúp đệ vậy.
Hiện bảo tàng tư nhân của Trang Duệ thiếu rất nhiều vật, mà số lượng đồ sứ Thanh Hoa thời Ung Chính còn tồn tại cực kỳ ít, cực kỳ thưa thớt, có thể được xem là bảo vật bảo hộ cấp một, Trang Duệ đã nhìn thấy, sao mà buông tha được.
Hoàng Phủ Vân gật đầu, nói ra:
- Được, thế thì để anh giúp đệ vậy.
- Một trăm bảy mươi vạn Euro, ta ra giá cho món đồ sứ này một trăm bảy mươi vạn Euro, thời điểm Hoàng Phủ Vân chuẩn bị ra tay, thì Trương phu nhân trước mặt đã ra tay, giơ số của mình lên và ra giá, phá vỡ sụ yên lặng trong đại sảnh.
- Số tám mươi chín ra giá một trăm bảy mươi vạn Euro, có bằng hữu nào ra giá không?
- Tốt, món đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính này được bán với giá một trăm bảy mươi vạn Euro, được người mua số tám mươi chín mua được, chúc mừng vị phu nhân này, ở phía sau còn ba kiện vật phẩm.
Jeferson biết rõ đám người Hoa trong đại sảnh đã cấu kết với nhau, cũng lười hỏi nhiều, sau ba phút như thông lệ, liền gõ búa xuống, món đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính xa xỉ này, rơi vào tay của Trương phu nhân.
- Tiểu Trang, ngươi xem đồ ngọc thạch rất lợi hại, bổn sự xem đồ cổ cũng không kém a.
Sau khi Trương phu nhân thành công chụp được đồ sứ Thanh Hoa đời Ung Chính, xoay đầu lại, nhìn Trang Duệ cười nói, nàng xuất thân thế giá đồ cổ, hơn nữa yêu thích nhất chính là đồ sứ, có thể nói, nếu như có thể ước định giá cả của món đồ sứ trong tràng, thì không có người nào có thể định giá chuẩn xác hơn nàng.
- Trương phu nhân, ngài nói giỡn, chủ yếu là bảo tàng tư nhân của tôi còn quá ít đồ, lúc này mới nghĩ đến việc mang về một số món, để cho người trong nước được nhìn thấy vẻ đẹp cổ vật của quốc gia, đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi.
Tuy món đồ bị người ta đoạt đi, Trang Duệ cũng không có thất vọng nhiều, trong miệng nói rất hiên ngang lẫm liệt, nói những lời mà bản thân của hắn cũng không tin, tiếp tục nhìn buổi đấu giá đang tiến hành.
Tiến trình buổi đấu giá, cũng giống như trước, mỗi một kiện có giá cả như trong tờ giấy giới thiệu, đều có giá tăng gấp đôi, cũng có người mua chất vấn, nhưng là bị Jeferson nói một đó là do người ủy thác muốn tăng giá làm hắn nuốt lời nói trở về.
Mà giải thích theo phương thức đấu giá, dựa theo thông lệ quốc tế, giá khởi điểm của vật phẩm, nhà bán đấu giá có thể tạm thời thay đổi, hơn nữa thông lệ nói rõ, vật phẩm đầu tiên đã có giá thấp hơn giá khởi điểm ghi trong giới thiệu, hiện tại có giá cao, cũng là chuyện bình thường.
- Mẹ kiếp, sau khi đi ra ngoài, lão tử sẽ gửi băng ghi hình của bọn quỷ phương tây này đi.
Trong lòng Trang Duệ oán thầm một câu, hạ quyết định.
Hơn một trăm năm trước, có một người phụ nữ đã nói: các ngươi làm cho lão nương cảm thấy không thoải mái, lão nương sẽ làm cho các ngươi cả đời không thoải mái.
Bởi vì nhà bán đấu giá sửa đổi giá khởi điểm, cho nên tiến trình đấu giá trở nên bình thản, không có nóng nảy ra giá, sau khi báo ra giá khởi điểm xong, tất cả mọi người liền cân nhắc giá trị của vật phẩm, sau đó mới quyết định có ra giá mua hay không.
Nhưng mà, bởi vì thế mà tiến trình đấu giá diễn ra nhanh hơn, trên cơ bản là sau khi ra giá lần đầu tiên, sẽ thành giao, mà có một chút đồ cổ có giá quá cao, nếu như không có người nào ra giá để mua, thì sẽ lưu phách, hơn ba mươi kiện cổ vật đến từ Trung Quốc, chỉ đến năm giờ chiều, toàn bộ buổi đấu giá đã chấm dứt.
Dựa theo quy củ do chính mình định ra, Trang Duệ không có ra tay, mà Hoàng Phủ Vân thì dùng hai mươi bảy vạn Euro, thu được một thanh bảo kiếm Long Tuyền Kiếm đời nhà Thanh, cái giá này cũng không tính là cao lắm, chính là vừa vặn với toàn bộ của cải của Hoàng Phủ Vân.
Trước khi rời buổi đấu giá, Trang Duệ cùng Trương phu nhân và bọn người Lưu Tống, đều trao đổi phương thức liên lạc, đa số đều là người sưu tập trong nước, cho nên đối với Trang Duệ rất có hảo cảm.
Nhất là vị Triệu tổng kia, tiện nghi chụp được một món đồ sứ, cho nên rất cảm kích với biện pháp này của Trang Duệ, hắn mở miệng mời Trang Duệ khi trở về nước, phải đi thăm bộ sưu tập tư nhân của hắn.
- Hoàng Phủ ca, buổi tối hôm nay huynh đi lại rất thật thà, huynh muốn tiếp tục lưu lại, hay là trở về nước Mỹ?
Sau khi trở về khách sạn, Trang Duệ nhìn thấy Hoàng Phủ Vân yêu thích không rời tay, vuốt vuốt thanh Long Tuyền Kiếm.
Hoàng Phủ Vân dùng vải trắng lau chùi thân kiếm một chút, sau đó tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nói ra:
- Anh đã không còn đồng nào, ở lại đây làm gì?
- Ngày mai anh sẽ về nước, đem những thanh đao kiếm cổ cất giữ trong nhà, đóng gói gửi về nước, chú phải giúp anh bảo quản và triển lãm chúng trong bảo tàng a.
Bản thân của mình không có đủ thực lực để mở bảo tàng, chỉ có thể mượn nơi của Trang Duệ, hoàn thành tâm nguyện của mình, Hoàng Phủ Vân rất xem trọng chuyện này, tuy trên danh nghĩa không thể trở thành bảo tàng đao kiếm cổ, nhưng có thể làm cho bộ sưu tập của mình xuất hiện trong mắt người đời, Hoàng Phủ Vân cảm thấy rất thỏa mãn.