Hoàng Kim Đồng

chương 603: mướn (1-2-3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tốt rồi, nếu anh đã quyết, thì em cũng không giữ anh lại.

Trang Duệ cười trả lời, nếu không phải Hoàng Phủ Vân có trên trăm thanh đao kiếm cổ, chỉ dựa vào hơn mười thanh đao kiếm cổ của mình, muốn mở bảo tàng tư nhân? Thuần túy là bị người ta cười chê, đừng nói là bảo tàng có thể mở, ngay cả khâu trình báo, cũng chưa chắc hắn được thông qua.

Trang Duệ có cân nhắc qua, có nên đổi tên nhà bảo tàng thành bảo tàng đao kiếm hay không, dù sao đồ chủ đạo trong việc mở bảo tàng chính là đao kiếm của Hoàng Phủ Vân.

Tuy bắt đầu hắn có ý định như, nhưng bởi vì chủng loại triển lãm rất phong phú, cho nên đặt tên như vậy cũng không thích hợp, cho nên bỏ ý định này trong đầu.

- Đúng rồi, Hoàng Phủ ca, sau này anh quy hoạch chức nghiệp phát triển như thế nào?

Trang Duệ đưa cho Hoàng Phủ Vân một tách cà phe, đặt ở trước mặt của hắn.

- Quy hoạch chức nghiệp?

Hoàng Phủ Vân bị câu hỏi này của Trang Duệ làm cho ngây ngốc một lúc, sau khi hết sững sờ, nói:

- Chức nghiệp của anh là một luật sư, là một luật sư nổi tiếng, hàng năm chỉ tham gia hai ba phiên tòa là đủ cho anh kiếm đầy bát, hiện tại muốn sưu tập đao kiếm cổ trên khắp thế giới, sau đó trưng bày trong bảo tàng, chỉ vậy thôi.

Hoàng Phủ Vân là một luật sư, cũng có danh tiếng cực lớn ở nước Mỹ, ăn được tiền từ những bản án, chuyên đứng ra bảo hộ về pháp luật cho các công ty lớn, tranh luận tội trạng với quan tòa, từ đó kiếm được rất nhiều tiền, bằng không thì Hoàng Phủ Vân làm gì có tiền nhàn rỗi, đi khắp thế giới sưu tập đao kiếm cổ a.

Trang Duệ cười hỏi:

- Vậy bây giờ có cân nhắc trở thành một nhà sưu tập chuyên nghiệp không?

- Hiện tại? Lão đệ, anh cũng không có thân gia phong phú như lão đệ, mua thanh kiếm này, anh cũng biến thành người nghèo rồi a, không quay về kiếm tiền, anh ăn không khí để sống à?

Hoàng Phủ Vân tức giận liếc nhìn Trang Duệ, hắn đưa tay sờ lên vỏ kiếm, nhịn không được rút ra vuốt vuốt, xem ra hắn rất si mê vũ khí.

- Hoàng Phủ ca, em có ý tưởng, không biết anh có thể tiếp nhận hay không.

Trang Duệ trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra. xem tại TruyenFull.vn

- Nói nghe một chút!

Hoàng Phủ Vân thuận miệng trả lời.

Lực chú ý của hắn, đều nằm hết lên thanh Long Tuyền Kiếm.

- Là như thế này, hiện tại đệ đầu tư sản nghiệp không ít, nhưng không có luật sư để quản lý, cho nên lợi nhuận em kiếm được, cũng có chút đần độn, u mê, em muốn nhờ anh quản lý những sản nghiệp này giúp em, không biết được không?

Trang Duệ đầu tư sản nghiệp rất nhiều, hắn có cảm giác mình cần nhân thủ san sẻ, kể cả việc ký kết hiệp nghị đàm phán với bảo tàng mỹ thuật Murs, toàn bộ đều dựa vào mình đi làm, cho nên hắn không có biện pháp phân thân.

Trang Duệ vẫn tuân theo một tín niệm, chuyện chuyên nghiệp, thì cần người chuyên nghiệp đi làm, cho nên bất kể mỏ phỉ thúy, mở ngọc hay các loại nhà máy sản nghiệp, Trang Duệ không vung tay quản lý, hắn cần một người trợ giúp mình quản lý những chuyện này, mà Hoàng Phủ Vân là người thích hợp nhất.

Hoàng Phủ Vân vốn không để ý lời nói của Trang Duệ, sau khi nghe lời này của Trang Duệ, không khỏi sửng sờ một chút, rốt cục đem ánh mắt từ trên Long Tuyền Kiếm, dịch chuyển lên người Trang Duệ, nói:

- Lão đệ, chú nói thật đấy à? Tiền mướn anh không thấp đâu.

Ở nước Mỹ, hắn là một luật sư nổi danh, thường thường đều có đối tác lâu năm, thu nhập một năm quy đổi thành nhân dân tệ, cũng nhiều hơn năm ngàn vạn.

Hiện tại Hoàng Phủ Vân còn không đạt tới cấp độ này, nhưng thu nhập một năm cũng không dưới ba bốn trăm vạn nhân dân tệ, quy đổi thành đô la, cũng phải năm sáu chục ngàn đô la. Loại thu nhập này ở trong nước, là phi thường cao, Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Hoàng Phủ ca, vậy thì nói giá của anh nghe một chút đi.

- Kháo, tiểu tử nói thật sao?

Hoàng Phủ Vân đem Long Tuyền Kiếm cắm vào vỏ, nghiêm mặt nói ra:

- Một năm anh làm việc khoảng bảy tháng, đại khái có thể kiếm được hơn ba trăm vạn nhân dân tệ, nếu như lão đệ mời anh làm luật sư tư nhân, xử lý chuyện sinh ý và các công việc hằng ngày, hàng năm là năm trăm vạn, nếu giá đó thì anh sẽ căn nhắc một chút.

- Năm trăm vạn?

Trang Duệ bị cái giá của Hoàng Phủ ca dọa kêu lên một tiếng, giống như Ngô quản lý của Tần Thụy, một năm cũng không quá hai ba trăm vạn, nhưng trong một năm hắn có thể kiếm lợi nhuận giúp mình là mấy ngàn vạn, so với Ngô quản lý, khả năng làm việc của Hoàng Phủ Vân, hình như không có lớn như vậy a.

- Lão đệ, thế nào, sợ sao?

Hoàng Phủ Vân nhìn thấy thần sắc của Trang Duệ, không khỏi cười nói:

- Ở nước Mỹ anh có được hai bằng MBA tiến sĩ a, cho nên cũng có chút hiểu biết về thị trường tài chính, sau này có thể chỉnh hợp sinh ý, đưa ra quyết định đầu tư giúp chú nha, kể cả việc đầu tư mạo hiểm nữa. Tác dụng không chỉ có một, một năm năm trăm vạn nhân dân tệ, đó là xem xét tình cảm bạn bè đấy, nếu là công ty trong nước mời anh làm việc, thì một năm phải có giá tám trăm vạn nhân dân tệ đấy.

Lời nói của Hoàng Phủ Vân không sai, bây giờ hắn đang là luật sư có tiếng, cũng là người có thanh danh, công ty muốn mời hắn lên tòa án cũng phải hẹn trước, hơn nữa giá trị con người cũng rất đắt a.

Hiện tại có nhiều công ty đa quốc gia mời hắn, giá cả cũng cực kỳ cao, cũng có thể trợ giúp công ty vượt qua nhiều phong hiểm, nhưng Trang Duệ không chịu nổi cái giá như vậy, tốn quá nhiều tiền để mời Hoàng Phủ Vân, trong lòng của hắn cũng thầm cân nhắc một chút.

- Năm trăm vạn!

Trang Duệ có chút không biết quyết thế nào, trong lòng trầm tư, nhưng khi hắn ngẩn đầu lên, đã thấy Tần Huyên Băng gật đầu, ý bảo hắn đồng ý.

- Năm trăm vạn thì năm trăm vạn, nhưng mà, đệ còn có một yêu cầu.

Cuối cùng Trang Duệ cũng đồng ý, nhưng lại làm Hoàng Phủ Vân cả kinh, hắn đưa ra bản giá này, ngụ ý chính là hắn muốn từ chối, nhưng không nghĩ tới, Trang Duệ lại đồng ý.

Dù phí các công ty lớn mời hắn cũng rất cao, nhưng chỉ hợp tác xong rồi giải tán, Hoàng Phủ Vân ở nước ngoài có chút danh tiếng, nhưng khi trở về nước, không thể hưởng thụ đãi ngộ của luật sư đỉnh cấp a.

- Yêu cầu gì?

Hoàng Phủ Vân trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Nếu Trang Duệ nguyện ý trả số tiền kia, Hoàng Phủ Vân cũng nguyện ý về nước phát triển, kinh tế Trung Quốc hiện giờ chuyển biến từng ngày, kỳ ngộ cũng nhiều một chút.

Trang Duệ cười cười, nói ra:

- Rất đơn giản, trừ việc quản lý một ý thương vụ và sinh ý, Hoàng Phủ ca cũng phải kiêm nhiệm chức vụ phó giám đốc bảo tàng của em, chủ trì các công việc hằng ngày của viện bảo tàng, thường xuyên đi ra ngoài hoạt động trao đổi.

Lúc này Trang Duệ vội vàng đi tìm người quản lý, nguyên nhân là vì hắn sắp trao đổi cổ vật với bảo tàng mỹ thuật Murs, trong lòng của hắn, kỳ thật cũng không có tâm lý đi quản lý nhà bảo tàng.

Cho nên hắn dứt khoát đánh tâm tư lên người Hoàng Phủ Vân, dứt khoát dùng người tài, đem những chuyện này ném cho Hoàng Phủ Vân.

- Để cho anh làm phó giám đốc viện bảo tàng.

Sau khi Hoàng Phủ Vân nghe Trang Duệ nói thế, biểu hiện trên mặt có chút kỳ quái, nói không rõ là cao hứng hay thất vọng.

- Đúng rồi, gần hai năm nay, em chắc chắn không có thời gian đi quản lý chuyện của nhà bảo tàng, phiền toái anh giúp em,

Trang Duệ gật gật đầu, hắn đang là nghiên cứu sinh, tinh lực chủ yếu nằm trên việc học, cho nên những mỏ ngọc ở Myanma và Tân Cương, chỉ sợ không có quá nhiều thời gian để ý tới, đây cũng là nguyên nhân hắn phí nhiều tiền để thuê Hoàng Phủ Vân.

- Thành giao, ngày mai anh trở về nước Mý, xử lý sạch căn phòng đã, đúng rồi, lão đệ, nơi triển lãm đao kiếm cổ phải do anh bố trí a.

Hoàng Phủ Vân vốn không có ý định trở về nước làm sinh ý, bây giờ nghe yêu cầu này của Trang Duệ, lập tức quyết định, hơn nữa còn rất hưng phấn.

- Không chỉ có đao kiếm, những thứ khác đều giao cho anh, người tài giỏi luôn cần nhiều việc để làm a.

Trang Duệ lúc này nở nụ cười như hồ ly, Hoàng Phủ Vân ở nước ngoài nhiều năm, những nhà bảo tàng nổi tiếng hắn đều đã đi qua, mình giao cho hắn việc quản lý bảo tàng tư nhân của mình, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Đương nhiên, chức vụ giám đốc, Trang Duệ vẫn phải đảm đương, cho dù chức vụ giám đốc này chỉ là danh nghĩa.

Sau khi bàn bạc thỏa đáng với Trang Duệ xong, Hoàng Phủ Vân hắn như gà choi, hắn hưng phấn khó hiểu, khi nghe Trang Duệ nói đang bắt tay vào việc lắp đặt các thiết bị cho bảo tàng, hắn không muốn đợi thêm một chút nào nữa, lập tức điện thoại bảo khách sạn hỗ trợ mua vé máy bay, muốn bay suốt đêm trở về.

Đã được Trang Duệ thuê, Hoàng Phủ Vân cũng đã là người một nhà.

Dựa theo lời Hoàng Phủ Vân nói, chuyện lắp đặt các thiết bị cho nhà bảo tàng, nhất định phải đặc sắc, hắn còn phải giúp Trang Duệ xử lý chuyện bảo tàng mỹ thuật Murs, lại còn phải đi tới Luân Đôn đàm phán với Eze Kenner, tranh thủ lợi ích lớn nhất, cũng chỉ có ngày mai mới có chút thời gian, cho nên phải xử lý những việc lặt vặt.

- Huyên Băng, vừa rồi em nháy mắt với anh, là có ý gì?

Sau khi Hoàng Phủ Vân chuẩn bị đi ra sân bay, Trang Duệ trở lại phòng, nhìn Tần Huyên Băng hỏi, cho tới nay, Tần Huyên Băng không xen vào công việc của hắn, thái độ hôm nay của nàng làm Trang Duệ nghi ngờ.

- Anh nhìn xem!

Tần Huyên Băng vuốt ve mặt màn hình Laptop, đưa tới trước mặt Trang Duệ.

- Giới thiệu vắn tắt về Hoàng Phủ Vân?

Trang Duệ phát hiện đây là giới thiệu vắn tắt của một công ty chuyên săn nhân tài, trong đó giới thiệu về Hoàng Phủ Vân rất kích lệ, gọi hắn là ngôi sao mới trong ngành tư pháp của Mỹ, hắn đã từng một mình thụ lý biện hộ cho nhiều công ty xí nghiệp nổi tiếng của Mỹ, hơn nữa toàn bộ đều thắng kiện.

Dựa theo thuyết pháp của công ty săn nhân tài này, Hoàng Phủ Vân là một nhân vật đầy tiềm năng, hơn nữa còn là một luật sư có danh vọng và năng lực, dựa theo ước định của bọn họ, trong vài năm tới, muốn mời Hoàng Phủ Vân đi biện hộ tại tòa án, cái giá tiền lương không dưới một trăm vạn đô la một năm.

Nhìn thấy bảng giới thiệu vắn tắt này, Trang Duệ mới biết được vì sao Tần Huyên Băng lại bảo hắn đáp ứng vấn đề tiền lương của Hoàng Phủ Vân, bởi vì hắn có cảm tình với mình mà đồng ý, hơn nữa bản thân mình còn chiếm tiện nghi, phải biết rằng, một trăm vạn đô la Mỹ, tương đương với bảy tám trăm vạn nhân dân tệ.

Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, bản thân của hắn cũng không có ý định ra tòa làm gì, tìm Hoàng Phủ Vân hỗ trợ, đó là vì nhìn trúng thiên phú buôn bán của hắn, giúp mình đi bàn chuyện hợp tác với một ít nhà bảo tàng và các nhà sưu tập ngoại quốc.

Mặc kệ Hoàng Phủ Vân có thể sáng tạo lợi nhuận cho mình là bao nhiêu, nhưng chắc chắn vượt xa con số năm trăm vạn, việc này là khẳng định, Trang Duệ cầm điện thoại của Tần Huyên Băng, sau đó kết nối với máy tính, thuận tay bấm điện thoại gọi cho Vĩ ca.

- Hắc, Trang lão bản, còn nhớ rõ ca ca này à? Anh nghĩ chú đang ngâm mình trong ôn nhu hương huyễn mà quên mất anh rồi đấy.

Sau khi Vĩ ca từ Xương Hóa trở về Thượng Hải, liền vội vàng đi kết hôn, hắn không có ý định ở cùng cha mẹ của mình, trong thời gian này đang lắp đặt thiết bị phòng ở, cho nên không liên lạc nhiều với Trang Duệ.

- Đừng chọc nhau, em đang ở Paris, đang điện thoại quốc tế đường dài đấy.

Trang Duệ cười đùa nói với Dương Vĩ.

- Cắt! Bạn thân kết hôn đi Hawaii nghỉ phép, cho nên đừng đắc chí với anh, có chuyện gì nói nhanh đi.

Bên kia của Vĩ ca nhao nhao lên, Trang Duệ đoán là hắn còn đang ở trong phòng tân hôn.

- Bây giờ bên kia có thể lên mạng không? em cho anh một đoạn video, khi xem hình ảnh trong video, sau đó phát tán nó ra, nhớ kỹ, không nên truyền ra bất cứ điều gì liên quan tới trong nước, nhưng nhất định phải phát tán, tốt nhất nên phát tán trong các website đấu giá chuyên nghiệp ấy.

Trang Duệ nói như thế làm cho Tần Huyên Băng ghé mắt mà nhìn, nàng rất rõ tính tình của chồng mình, hắn vốn không phải chính nhân quân tử gì, chiếm tiện nghi của người ta, hiện tại còn muốn cho phơi bày mọi chuyện trong buổi đấu gia ra ánh sáng, đúng là đuổi tận giết tuyệt mà.

Nhưng lời này của Trang Duệ lam cho Vĩ ca khẩn trương, hắn chạy đi đóng cửa lại, sau đó đè thấp âm thanh xuống vài phần, hỏi:

- Tiểu tử, đi ra nước ngoài làm điệp viên 007 phải không?

- Phát tán video này? Có nên dùng nó tống tiền tổng thống Pháp không? Bà mẹ nó, chúng ta bán nó lấy tiền a, rất nhiều phương tiện truyền thông muốn nha.

- Cút sang một bên, ta nói Vĩ ca, nếu như có người có được hình ảnh ướt át của hai vợ chồng ca, sau đó tống tiền, thì nên làm thế nào?

Trang Duệ tức giận mắng trong điện thoại, lực tưởng tượng của hắn thật phong phú, còn muốn dùng nó tống tiền tổng thống Pháp? Hắn thật sự cho rằng mỗi tổng thống đều giống như Clinton sao?

- Đi, đi ra tiệm Inte a!

Trang Duệ chẳng muốn nói nhảm với Vĩ ca, lại nói điện thoại ở nước ngoài thường bị nghe lén, Trang Duệ cũng sợ mình bị nghe lén và truyền ra ngoài, cho nên sau khi nói với Dương Vĩ mấy câu, liền cúp điện thoại.

Nếu nói đến kỹ thuật máy tính của Vĩ ca, Trang Duệ tuyệt đối tin tưởng, từ khi học đại học biết được, Dương Vĩ thường xuyên tham gia mấy các trận chiến đấu với Hacker Mỹ. Trang Duệ biết kiềm tiền, nhưng hắn không rành về máy tính, cho nên trình độ của hắn kém Dương Vĩ quá xa.

Sau khi làm xong chuyện này, Trang Duệ trả phòng lại cho khách sạn, sau đó dẫn theo Tần Huyên Băng, Bành Phi và Bạch sư, ngồi xe đi vào sân bay Paris, ngày hôm qua hắn đã liên hệ với với sân bay, buổi tối nay sẽ bay đi Luân Đôn, ngồi trên máy bay tư nhân của mình bay đi Luân Đôn cũng mất gần một giờ, hắn thông tri cho sân bay lịch cất cánh, tiếp nhiên liệu cho máy bay, lần đi tới Paris này, xem như chấm dứt, nhưng ảnh hưởng do Trang Duệ tạo ra, trong mấy ngày sắp tới, sẽ truyền ra khắp thế giới.

Khoảng cách của Luân Đôn và Paris cách nhau mấy trăm km, máy bay bay gần một tiếng đồng hồ, liền đáp xuống sân bay Luân Đôn.

Tuy khoảng cách thì gần, nhưng sau khi xuống phi cơ, Trang Duệ rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ ở đây thấp hơn Paris vài lần, hơn nữa không khí cũng không tốt như Paris.

Trước khi đi Luân Đôn, Tần Huyên Băng thông chi cho nhân viên công tác của Châu báu Tần thị ở Luân Đôn tới đón, bởi vì mấy năm trước Tần Huyên Băng đã ở Luân Đôn, trợ giúp hoàng gia Anh xếp đặt thiết kế châu báu, cho nên Châu báu Tần thị ở nước Anh cũng được ưu đãi một chút, có thể trực tiếp đem xe chạy vào trong phi trường.

Không ngoài dự tính, Bạch Sư xuất hiện, đã làm cho người lái xe của Tần gia đến tiếp đón sợ tới mức tay chân phát run, cuối cùng thì Tần Huyên Băng đã lái xe đi khách sạn.

Kiến trúc ở Luân Đôn rất cổ, còn cổ hơn cả Paris, ô tô chạy qua các con đường ẩm ướt cũ kỹ, trong đầu của Trang Duệ cũng hiện ra miêu tả trong sách về cái thành phố này.

Luân Đôn là thủ đô nước Anh, đây là một thành phố to lớn, là một trong bốn thành phố lớn nhất thế giới, có thể đặt song song với New York của Mỹ, Paris của Pháp, Tokyo của Nhật.

Từ năm 1801 đến đầu thế kỷ hai mươi, với tư cách là thủ đô của đế quốc Anh thống trị thế giới. Luân Đôn trở thành trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, khoa học kỹ thuật và các loại phát minh trong các lĩnh vực khác, là đô thị phồn hoa nhất thế giới.

Hơn nữa Luân Đôn cũng là một đại đô thị hiện đại, cư dân của nó từ các nơi trên thế giới đổ về, có đa chủng tộc, tôn giáo và văn hóa, có hơn ba trăm ngôn ngữ được dùng trong thành phố, đồng thời, Luân Đôn cũng là thắng cảnh du lịch nổi tiếng thế giới, có rất nhiều địa điểm danh lam thắng cảnh và nhà bảo tàng.

Nhưng sau chiến tranh thế giới thứ hai, lực ảnh hưởng của nước Anh, đã không lớn bằng thời đại của nữ hoàng Victoria còn tại từ năm 1837 đến 1901, khi đó nước Anh là cường quốc mạnh nhất thế giới, không có quốc gia nào có tư cách sánh bằng, nội tình rất thâm hậu.

Ở đây có sông Thames, có tháp đồng hồ Big Ben, có cung điện Westminster là di sản văn hóa thế giới, có thánh đường St. Paul, không một thành thị nào có lịch sử văn hóa dày như thành phố này.

Trang Duệ rất có ấn tượng với Luân Đôn nước Anh, bởi vì nó có giải bóng đá ngoại hạng Anh, mấy năm gần đây, bóng đá nước Anh phát triển rất nhanh, đã vượt qua giải thi đấu bóng đá của Italia, từ từ trở thành giải đấu bóng đá lớn nhất Châu Âu.

Trang Duệ và bảy thành viên đội bay tiến vào khách sạn, tất cả đều được Châu báu Tần Thị an bày tốt, đây là một khách sạn năm sao nổi tiếng, cũng là hội trường triển lãm châu báu của Châu báu Tần Thị.

Hôm nay Trang Duệ rất kích thích, cộng thêm vừa rồi ngồi phi cơ, cho nên tinh thần có chút mệt nhọc, sau khi tiến vào khách sạn, Trang Duệ muốn đi ngủ, nhưng vừa ngủ không được bao lâu, thì điện thoại vang lên.

- Ai thế?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh hỏi.

- Là Tứ ca, em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài nghe điện thoại.

Trang Duệ từ trên giường đi xuống, đi vào phòng khách, bắt đầu nói chuyện.

- Hắc, Ngũ nhi, không tệ a, eo của ngươi quá cứng rồi, quay đầu lại, đại bá nghe điện thoại một chút. À, chuyện nhà bảo tàng của ngươi vấn đề không lớn.

Âu Dương Quân lại nói rất nhanh, Trang Duệ còn không nghe ra chuyện gì, bên kia đã cắt điện thoại, nhìn đồng hồ trên tường, Trang Duệ lập tức hận muốn ngứa răng, không ngờ nửa đêm canh ba, còn giày vò ta làm gì a.

- Kháo, là ai?

Trang Duệ đang chuẩn bị trở về phòng, điện thoại lại vang lên, Trang Duệ tức giận muốn tắt máy, nhưng vừa nhìn dãy số, không khỏi sững sờ một chút, bởi vì số hiển thị trên màn hình, chưa từng gọi đến.

- Alo? Là ai thế?

Nửa đêm canh ba bị quấy rầy, đương nhiên khẩu khí của Trang Duệ không tốt.

- Tiểu tử, ta là cậu cả.

Từ trong điện thoại truyền ra âm thanh, làm cho Trang Duệ tỉnh táo lại, bởi vì trong trí nhớ của hắn, hình như cậu cả chưa từng gọi điện cho mình nha.

- Cậu cả, có chuyện gì mà cậu gọi cho cháu? Muộn như vậy sao không nghỉ ngơi đi?

Trong ấn tượng của Trang Duệ, trừ ngày ba mươi tết, thì hắn chưa từng nói chuyện với cậu cả, mà lần đó đến nay đã mấy tháng rồi, hắn chỉ nhìn thấy hình ảnh của cậu cả qua TV mà thôi, không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại gọi cho mình làm gì?

- Muộn? Hiện tại mới tám giờ a.

Âm thanh trong điện thoại nói tới đây lại ngừng, ngay sau đó liền cười:

- Cậu quên, Bắc Kinh và Luân Đôn chênh lệch múi giờ, quấy rầy cháu nghỉ ngơi rồi.

- Không có việc gì, không có việc gì, cậu cả, có thể nhận điện thoại của cậu, đúng là rất khó, đây là vinh hạnh của cháu a.

Trang Duệ cũng trả lời, Bắc Kinh và Luân Đôn chênh lệch nhau bảy tám tiếng đồng hồ, hiện tại Bắc Kinh chỉ là buổi tối mà thôi.

- Tiểu tử ngươi, ha ha, những vật kia cậu đã xem rồi, không tệ, có một số việc nên kiên trì, thôi, không quấy rầy cháu nghỉ ngơi, ở nước ngoài chú ý an toàn.

Âu Dương Chấn Sơn cũng không nói thêm chuyện gì trong điện thoại, cũng chỉ nói vài câu không đầu không đuôi như Âu Dương Quân, liền cúp điện thoại, làm cho Trang Duệ cầm điện thoại, không còn chút buồn ngủ nào.

- Chuyện này... Là như thế nào?

Trong lòng Trang Duệ có chút không hiểu, rốt cuộc cậu cả biết gì? Dùng thân phận của hắn lại tự mình gọi điện đến nói chuyện với mình.

- Chẳng lẽ là...

Đột nhiên Trang Duệ nghĩ tới, Âu Dương Chấn Sơn đã biết cái gì đó, chẳng lẽ là video mà mình đưa cho Vĩ ca?

Trang vừa nghĩ tới, buồn ngủ tiêu tán toàn bộ, vội vàng đem Laptop của Tần Huyên Băng mở ra, kết nối với mạng wifi của khách sạn, sau đó vào trang web kiểm tra.

- Video đấu giá hội...

- Một nhà đấu giá lớn cấp quốc tế cúi đầu xin lỗi người mua Trung Quốc.

- Người Hoa không thể nhục, nhà bán đấu giá quốc tế cúi đầu nói lời xin lỗi...

Mở những website tin tức trong nước lên, khắp nơi đều có tin tức này, Trang Duệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ hiệu suất của Vĩ ca lại cao như thế, lúc này mới mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đã làm chuyện này tốt như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio