Vương Vũ ngẩn người, nhưng lại nghĩ dù thế nào cũng là một mạng người, không thể để Hoa Ngu cứ tùy tùy tiện tiện mà đoạt đi.
Hắn cắn chặt răng, đáp ứng rồi lui xuống.
Hoa Ngu nhìn hắn đi cũng chỉ hừ một tiếng, xoay người vào trong. Chỉ để lại một bóng lưng cao gầy.
" Thôi, ngươi cứ đi tra đi. " Nghiêm Kha và Vương Vũ dù gì cũng là bạn tốt, đối với tính tình của hắn Nghiêm Kha biết rõ, Vương Vũ kỳ thực là một kẻ bướng bỉnh.
Đã đến nước này chỉ có thể để hắn tự mình điều tra, dập tắt ý nghĩ của hắn.
Bên kia, Giang Hải và Lương Nguy Chi cùng Hoa Ngu đi vào Điện Tiền Tư.
" Chủ tử cần gì phải nói nhiều với hắn như vậy. " Giang Hải có chút trầm xuống, đối với hắn, lời của Hoa Ngu luôn đúng.
Ai biết được lại có kẻ nhảy ra phản bác. Nếu như còn ở trong Diệp gia quân, chỉ sợ đã sớm bị cách chức. Hà tất phải phí tâm tư giải thích nhiều như vậy.
" Ngươi không hiểu. " Hoa Ngu lắc đầu, không nói gì thêm.
Vương Vũ này tính cách ngay thẳng, từ trong xương cốt đã mang theo tinh thần trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa võ công của hắn lợi hại, lại còn là tâm phúc của Chu Lăng Thần, không phải là người nàng nói không cần là không cần.
Hơn nữa người như vậy, cũng đáng để nàng thưởng thức.
Bất quá có thể dùng hay không, còn phải xem biểu hiện của hắn.
Hoa Ngu nghĩ tới chuyện này thì nhìn Lương Nguy Chi một cái, hỏi:
" Chẳng lẽ ngươi không có nghi vấn gì sao? "
Lương Nguy Chi không ngờ nàng sẽ hỏi mình, nhất thời ngạc nhiên một chút, sau đó chớp mắt nói:
" Có gì khả nghi đâu mà hỏi. "
Hoa Ngu cảm thấy cạn lời.
Thôi đi thôi đi, ngốc tử chính là ngốc tử, không giống người thường.
" Công công, ta thấy ngươi thật lợi hại, còn dám đối đầu với đám lão nhân cổ hủ đó! " Tròng mắt Lương Nguy Chi sáng ngời, hưng phấn nói:
" Cho nên chỉ cần là chuyện công công muốn làm, ta thấy đều đúng! "
Hoa Ngu:...
Nàng thật muốn cảm ơn hắn a!
Nàng gật gật đầu, không nói gì nữa.
......
Buổi tối, Hoa Ngu lại đến hầu Chu Lăng Thần, tự mình pha một ly trà dâng lên.
Chu Lăng Thần nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn nàng. Thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, ý cười không che giấu liền nói:
" Hôm nay ra ngoài làm chuyện gì? "
Hoa Ngu khựng lại, chớp chớp mắt, sau đó mặt không đổi sắc mà trả lời hắn.
" Một chút việc nhỏ thôi, không nhọc Hoàng thượng quan tâm. "
Đối với việc tối nay, còn có việc Chu đại nhân và Chu Viêm, một lời cũng không nhắc tới.
Lưu Hành đứng cạnh Chu Lăng Thần không khỏi líu lưỡi, việc làm của Hoa Ngu từ sớm đã truyền vào trong cung. Không chỉ có hắn biết, mà Hoàng thượng cũng biết.
" Hửm? " Chu Lăng Thần nghiền ngẫm nhướn mày, vẫn nhìn chằm chằm nàng.
Hoa Ngu thực sự không hề thích ánh mắt của hắn, quá cường đại, quá xâm lược. Mỗi khi bị hắn nhìn, nàng cảm giác như bị lột sạch, một chút cũng không thể che dấu.
Nàng không thích như vậy.
" Hoàng thượng yên tâm. " Vị trí Điện Tiền Tư này giao cho nàng, nàng sẽ cho Chu Lăng Thần thấy năng lực của mình.
Chu đại nhân nói đến đảng phái của Dương Hữu Học, đương nhiên là chỉ Chu Mặc Ngân.
Nàng khai đao với tên họ Chu kia, thứ nhất là để giết gà dọa khỉ, thứ hai cũng là cho Chu Lăng Thần một cái công đạo.
" Tiểu Hoa nhi làm việc, dĩ nhiên là trẫm yên tâm. " Chu Lăng Thần cười với nàng, ý vị thâm trường.
Hoa Ngu bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, vội vã cúi đầu.
Update: 8/1/2020