" Lại đây, mài mực cho trẫm. " Cũng may hắn không đặt toàn bộ lực chú ý lên nàng, lúc sau đã sai nàng làm việc.
" Vâng. " Hoa Ngu đáp lời, nhẹ nhàng mài mực.
Ánh đèn Cẩm Tâm điện đến tận đêm khuya mới tắt.
Hoa Ngu đi vào thiên điện, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Nàng nghĩ đến Chu Viêm...
Chính nàng cũng không nghĩ tới, Chu Viêm lại chủ động động thủ với nàng. Mà dù hắn không tới, nàng cũng sẽ tìm đến cửa.
Thực ra trước đây Chu Viêm cũng chẳng động chạm gì đến nàng.
Nhưng mà...
Hai nha hoàn của huynh trưởng nàng đều bị Chu Viêm giết chết.
Càng nghĩ, nàng càng không nhịn được siết chặt tay.
Khi đó huynh trưởng dạy nàng, muốn làm nên chuyện thì phải nhẫn nhịn. Nhưng cũng vì vậy mà hai nha hoàn lớn lên cùng huynh trưởng đều bị tên súc sinh Chu Viêm kia tra tấn đến chết. Đến nước đó, nàng vẫn phải nhịn.
Hoa Ngu nghĩ đến hai thi thể máu chảy đầm đìa kia, trong lòng phát run.
Nàng cố trấn tĩnh bản thân, hít sâu một hơi. Mấy ngày nữa thôi, nàng sẽ đưa Chu Viêm xuống bồi hai vị tỷ tỷ!
Nghĩ vậy, nàng mới an tâm một chút, nhắm mắt ngủ.
........
Sáng hôm sau là ngày lâm triều.
Hoa Ngu từ sớm đã có mặt ở nội điện, hầu hạ Chu Lăng Thần rửa mặt và thay y phục.
Mà tên biến thái này cũng lạ, không cho bất cứ kẻ nào đến gần hắn, chỉ cần Hoa Ngu hầu. Thế nên đến cả mấy việc lặt vặt, nàng cũng phải tự thân vận động.
Nhìn hắn ngày nào cũng giang hai tay trước mặt mình, khiến nàng lần nào cũng phải vòng tay qua eo hắn, nàng muốn ngứa răng lắm rồi.
" Đúng rồi. " Chu Lăng Thần dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng.
Hắn thích xem cái bộ dạng không tình nguyện của "hắn", nghẹn khuất nhưng không làm gì được. Rõ ràng là không vui, còn muốn mặt đầy tươi cười thay y phục cho hắn.
Quả thực rất vui.
Bất quá hắn chỉ lẳng lặng thưởng thức, chứ không nói ra. Hôm nay đột nhiên mở miệng làm Hoa Ngu ngạc nhiên.
" Tiểu Hoa nhi, trẫm thu hối lộ. " Hắn hơi nhướn mày, cười như không cười nhìn nàng.
Hoa Ngu đang bận cũng dừng lại.
Có ý gì?
Hối lộ?
" Nếu có một số việc làm không được... " Hắn cúi người, dựa sát vào nàng.
Bởi vì Hoa Ngu đang buộc đai lưng cho hắn nên tay vẫn còn vòng qua eo hắn, hắn cúi người như vậy thật giống như cả người Hoa Ngu đang dựa sát vào lòng hắn.
Xung quanh tràn ngập hơi thở của Chu Lăng Thần khiến nàng cứng đờ.
Lại nữa lại nữa, tên biến thái này lại nữa rồi.
Nàng biết mà, tuổi tác lớn như vậy mà vẫn là đồng tử, tên biến thái này quả thực có vấn đề ở phương diện nào đó, nói không chừng còn thích mấy tiểu thái giám thanh tú.
Nhưng mà Hoa Ngu lại quên, trước đây Chu Lăng Thần không cần thái giám hầu hạ, lấy đâu ra sở thích thích tiểu thái giám.
Nàng cảm thấy, đối với yêu thích đặc thù này của Hoàng đế bệ hạ, khó mà tiếp nhận nổi.
" Trẫm có thể giúp ngươi, chỉ là... ngươi định dùng cái gì để báo đáp trẫm? " Hắn nói xong, trong mắt vẫn là bộ dạng cứng nhắc của Hoa Ngu.
Nụ cười càng thêm tà mị, hắn đột nhiên chôn đầu vào cổ Hoa Ngu. Tay cũng dùng sức, ôm lấy eo nàng.
" Hoàng thượng! " Hắn làm như vậy khiến Hoa Ngu không khỏi hoảng sợ, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi ngực hắn.
Cũng may hắn dùng ít sức nên nàng cũng dễ dàng bỏ chạy.
" Nô tài cũng không có khó khăn gì cả, sắp đến giờ lâm triều rồi, để nô tài gọi Lưu đại nhân đến. " Nàng cúi thấp đầu, nhìn cũng không dám nhìn hắn, chỉ vội vàng nói một câu, sau đó chạy vụt ra ngoài.