Điện Tiền Tư vừa mới thành lập, đã vậy Hoa Ngu còn mang thánh mệnh(?). Mạc Tử Huân có cái nhìn khá phức tạp với Hoa Ngu, nhưng cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng không muốn vì chuyện của Chu Viêm mà tranh chấp với Hoa Ngu.
Hoa Ngu thủ đoạn ngoan độc không phải là giả. Nhưng nếu so sánh, Chu Viêm mới là kẻ đáng chết.
Mới có vài ngày mà chuyện của Chu Viêm đã lan truyền khắp kinh thành, bá tánh trong kinh biết chuyện, có ai không chửi rủa Chu Viêm.
Vấn đề là hắn nợ Bạch Ngọc Hằng một cái ân tình. Nếu không có đánh chết hắn cũng không đến Điện Tiền Tư đâu.
" Bạch công tử, ngươi xem... Hoàng thượng! " Hắn còn muốn khuyên can Bạch Ngọc Hằng từ bỏ, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy một thứ không tài nào tưởng tượng nổi.
Xoạch!
Hoa Ngu lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn quay ra mặt đất.
Cũng tại Mạc Tử Huân đột nhiên hô hét!
Nàng vội quay lại, quả thực là Chu Lăng Thần.
Chu Lăng Thần mặc thường phục màu đen, mà dù có là thường phục thì trước ngực vẫn thêu một con rồng kim sắc, thoạt nhìn còn chói lóa hơn triều phục vài phần.
Phía sau hắn là Lưu Hành, còn có... Tôn Chính.
Hoa Ngu giật giật khóe môi, trước đó nàng còn dặn Tôn Chính hảo hảo mà trông cửa, đừng có cho mấy kẻ không nên đi vào. Không nghĩ tới, không ai đi vào, mà tên chủ tử này lại tới.
" Nô tài tham kiến Hoàng thượng. "
Nàng vội vàng quỳ xuống trước mặt Chu Lăng Thần.
" Thảo dân tham kiến Hoàng thượng. "
" Thần tham kiến Hoàng thượng. "
Vài người phía sau cũng cuống quít quỳ xuống cùng nàng.
Chu Lăng Thần híp mắt, nhìn Hoa Ngu, rồi lại nhìn ba nam nhân đằng sau nàng.
Hắn chỉ là đột nhiên nghĩ đến, tới "hắn" xử lý tên Chu Viêm như thế nào. Nào ngờ vừa mới đến đã thấy trò hay!
Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn Hoa Ngu một cái. Dù sao cũng phải khen ngợi "hắn", mới xuất cung chưa được bao lâu đã chọc vài người rồi.
" Bình thân. " Một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói.
Hoa Ngu đang quỳ, có chút không thấu ý tứ của hắn nên vẫn ngoan ngoãn mà quỳ. Nghe xong một câu này thì lập tức bò dậy.
" Hoàng thượng sao lại đến đây? Điện Tiền Tư phủ mới được dựng không lâu, có chút đơn sơ, làm Hoàng thượng chê cười. " Nàng đứng bật dậy, tươi cười đầy mặt, còn tươi hơn hoa.
Chu Lăng Thần hơi nhướn mày, nói:
" Trẫm không ngại, chỉ là... " Hắn thâm ý cười, nhìn mấy người còn lại kia.
" Sao các ngươi lại ở đây? "
" Hồi Hoàng thượng, thần và mấy vị đây trùng hợp đi ngang qua Điện Tiền Tư, vào hỏi thăm Hoa công công mấy câu thôi. "
Không đợi Bạch Ngọc Hằng và Dung Triệt mở miệng, Mạc Tử Huân đã đoạt trước lời, một mạch nhanh như bay mà nói.
Bạch Ngọc Hằng trầm xuống, thật sâu nhìn hắn. Vẫn giữ lý trí mà không nói lời nào. Hôm nay hắn tới vì ai, còn không rõ sao. Hắn không phải phụ thân hắn, hắn không chức không quyền, nói mấy lời không nên nói trước mặt Chu Lăng Thần chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
" A? " Nụ cười trên mặt Chu Lăng Thần càng sâu, " Xem ra ngươi và Hoa Ngu quan hệ không tồi? "
Hoa Ngu muốn ngất rồi.
Đám người này muốn chết thì chết, vì cái gì mà kéo nàng xuống nước chứ?
Quan hệ không tồi là cái gì?!