Có trời mới biết, nàng đã cảm thấy mùi nguy hiểm ở đây rồi.
" Hoàng thượng nói vậy là sao? Nô tài và thế tử gia bất quá chỉ là có quen biết một chút thôi. " Nàng vội vàng bao biện.
Lần này, đến lượt Mạc Tử Huân sắc mặt khó coi.
Hắn chủ động nói tới thăm Hoa Ngu, Hoa Ngu lại nhảy ra nói bọn họ không thân. Thế này chẳng khác nào tát vào mặt hắn sao?
" Ai biết được hôm nay bỗng nhiên thế tử gia lại đến dạo Điện Tiền Tư, là có việc gì đâu. " Hoa Ngu đúng là không cho hắn mặt mũi.
" Nô tài còn đang thẩm vấn phạm nhân, tự dưng lại gọi nô tài ra ngoài này, nói nô tài tàn nhẫn độc ác. " Hoa Ngu nói đến đây, mỉm cười.
" Hoàng thượng, nô tài có điều không rõ, đối đãi với tên Chu Viêm tội ác tày trời là để hắn tắm mình trong gió xuân ấm áp sao? "
Giờ thì cả đám nam nhân, trừ Chu Lăng Thần ra đều có vẻ mặt đặc sắc vô cùng rồi.
Chu Lăng Thần nhếch môi cười, hắn cười rộ lên quả thực là đẹp đến không tưởng, tà tứ yêu nghiệt, làm người ta không thể rời mắt.
" Đương nhiên là không, trẫm cho ngươi quyền đánh hắn đến chết, ngươi muốn xử lý hắn ra sao cũng được. "
Một chủ một tớ này, đến lão thiên gia sợ còn phải chào thua. Không những không ngăn lại, lại còn ngươi tung ta hứng.
Mạc Tử Huân vội cúi đầu, che đi vẻ mặt cứng ngắc của mình, nói:
" Hoàng thượng, thần còn chút sự vụ chưa giải quyết xong, xin cáo lui trước. "
Chu Lăng Thần hơi gật đầu, không chút để ý.
Mạc Tử Huân rời đi, hai người còn lại cũng chẳng có lý do gì để ở lại. Hắn vừa nói xong, cả hai cũng khom người cáo từ.
Chu Lăng Thần cho họ đi.
Đợi bọn họ đi hết, nơi đây lại rơi vào yên tĩnh.
Trong không khí này, tiếng hét của Chu Viêm trở nên lớn vô cùng.
" Hoàng thượng, tình hình trong kinh hẳn là nên thay đổi một chút, mấy tên con cháu thế gia tay dính đầy máu tươi lại cảm thấy đấy là chuyện nhỏ, thậm chí bị bắt cũng không đến nông nỗi bị tra tấn. "
Hoa Ngu dừng lại, cười lạnh.
" Nô tài chỉ là phận người hạ đẳng, hành hình công tử thế gia khác nào tội ác tày trời. " Nàng cười, cười đến phi thường châm chọc.
Đôi mắt Chu Lăng Thần tối lại. Hắn tiến lên một bước, dùng thân mình bao phủ cả người Hoa Ngu, nói:
" Ngươi chỉ cần lo xem nên làm thế nào. Kẻ hạ đẳng là nô tài, ngươi là nô tài của trẫm, ai đạp lên đầu nô tài của trẫm, đương nhiên phải chết. "
Hoa Ngu mắt sáng lên, nhìn thái độ của Chu Lăng Thần, xem ra con đường làm nịnh thần của nàng sẽ ngày càng trôi chảy.
Nàng cười nhẹ, đột nhiên sát lại người Chu Lăng Thần.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới gần đến vậy. Ngay khi nàng dựa vào, trong mắt Chu Lăng Thần lập tức trầm xuống.
Đầu nàng không tính là nhỏ, nhưng dù vậy cũng khó mà so với ngực của hắn. Hắn cúi đầu là có thể ngửi được mùi hương thanh nhẹ của nàng.
Hắn sai rồi.
Hoa Ngu này không chỉ là kẻ lừa đảo.
Mà còn là tiểu yêu tinh dụ dỗ người khác!
" Mạo muội hỏi Hoàng thượng, tên Chu Viêm kia, nô tài nên xử trí hắn như thế nào? " Đôi mắt như hồ ly long lanh nhìn hắn, tựa như chứa đựng cả ngân hà, đụng vào một cái, có thể khiến người ta đắm chìm trong mê say.
Yết hầu Chu Lăng Thần trượt một vòng, nhìn đôi mắt mê hoặc chúng sinh kia, rồi lại đảo xuống cánh môi hồng nhuận mê người.
Update: 23/1/2020