Hoa Ngu nheo nheo mắt, chuyện này có ý tứ.
Từ hồi nàng còn là Diệp Vũ, bởi vì gương mặt bị hủy hoại cho nên có mấy lần bị ép phải gỡ mặt nạ trước mặt mọi người. Từ đó bát quái ác danh khiến ngàn người cười vang ra đời.
Bạch Ngọc Hằng lúc đó, cũng chả đối xử với nàng khác là mấy.
Bây giờ thì vết bớt biến mất, thái độ của hắn cũng thay đổi.
Người này, suy cho cùng vẫn là thích cái đẹp a!
" Bạch công tử! Ngươi cũng thật quá đáng! " Hoa Ngu còn chưa đáp lại, người bên cạnh đã oang oang lên tiếng.
Tưởng là ai, hóa ra là một cái nha hoàn bên người của Giang Tố Vân đang nổi giận đùng đùng đứng ra, chỉ thẳng vào Bạch Ngọc Hằng nói:
" Họa tiên tử đều phải trải qua vô vàn tuyển chọn mới tìm ra được, há có thể vì một câu của Bạch công tử mà tùy tiện đổi thành người khác!? Bạch công tử đây là không coi tiểu thư nhà ta ra gì sao!? "
" Liễu Nhi! " Nha hoàn này cơ hồ vừa dứt lời thì Giang Tố Vân lập tức quát lớn.
Quát thì quát rồi nhưng sắc mặt Giang Tố Vân vẫn không tốt lên là bao. Nếu không phải đã luyện thành thói quen thì chỉ sợ nàng còn điên cuồng hơn Liễu Nhi nhiều.
Trước mắt cục diện khó khăn, Hoa Ngu dùng cầm nghệ đánh thẳng vào mặt nàng, giờ đến lượt Bạch Ngọc Hằng muốn đổi họa tiên tử.
Giang Tố Vân cao hứng được mới là lạ.
Nhưng không thể biểu lộ bất mãn ra ngoài.
Mọi chuyện thành ra như vậy, nếu tiếp tục gây hấn, có khác nào mấy phụ nhân đanh đá ngoài chợ không!?
Chẳng qua, nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, lửa giận của Giang Tố Vân đã lên tới đỉnh điểm, nàng ta nắm chặt năm ngón tay, móng tay đâm vào da thịt, sắc mặt lãnh lẽo âm hàn.
" Về phía Giang tiểu thư, Bạch mỗ chắc chắn sẽ cho Giang tiểu thư một lời giải thích. Nếu Giang tiểu thư không chê, Bạch mỗ vẫn sẽ họa cho Giang tiểu thư một bức, Giang tiểu thư vẫn sẽ là họa tiên tử của năm nay. "
Bạch Ngọc Hằng nhìn về phía Giang Tố Vân, mang theo vẻ xấu hổ. Mặc kệ Giang Tố Vân là loại người gì, hắn trước mặt người khác nói ra mấy lời này xác thực có chút không đúng.
" Ý của Bạch công tử là, họa tiên tử năm nay đồng thời là Tố Vân và Hoa công công? " Còn tốt, sự tình chưa đến mức xấu nhất. Thần sắc Giang Tố Vân cũng hòa hoãn đi vài phần, khuôn mặt không đến nỗi cứng đơ như trước.
Ít ra vẫn bảo vệ được cái danh tiên tử, không đến mức không ngóc lên nổi. (?)
" Đúng vậy. " Bạch Ngọc Hằng hơi dừng lại nhưng cũng gật đầu.
" Hừ! " Ngoài dự đoán, Hoa Ngu đột nhiên lên tiếng.
Tay nàng vẫn như có như không mà gảy Nguyệt Tâm cầm, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Hằng mang theo khinh thường nồng đậm.
Ánh đèn hắt lên người nàng giống như mạ lên thân hình ấy một tầng sắc thái mỹ lệ, như tô đạm thêm nét yêu dị một cách bất thường.
Nàng cười cợt, nói:
" Làm sao bây giờ, nô gia không muốn như vậy đâu. "
Cả Giang Tố Vân và Bạch Ngọc Hằng đều đồng thời khựng lại.
Hoa Ngu thong thả ung dung đứng lên, dáng người nàng so với nam tử thì lùn hơn nhưng so với nữ tử thì vẫn tương đối cao. Thành ra Giang Tố Vân đứng với nàng trông thấp hơn không ít.
Nàng nâng cằm, vẻ trào phúng trên mặt vẫn không giảm, nhìn chằm chằm Giang Tố Vân một lượt, nàng nói:
" Nô gia không thích đồng cùng với kẻ nào cả, đặc biệt là cái loại... có tiếng không có miếng! "