" Ngươi—" Liễu Nhi bên cạnh Giang Tố Vân thiếu chút nữa là xông lên.
" Vậy ý của Hoa công công là, họa tiên tử chỉ có thể có một? " Đôi mắt Bạch Ngọc Hằng trầm xuống, nhìn về phía Hoa Ngu.
Hoa Ngu cười như không cười, cong môi, tỏ vẻ không có ý kiến. Không nói có, cũng chả nói không.
" Cái này cũng không phải không được... " Nhưng không ai ngờ được, Bạch Ngọc Hằng lại thực sự nhượng bộ.
Đám đông lập tức ồ lên—
" Thế có phải hơi quá đà không? "
" Nhưng xét về tài hoa, kỳ thật Hoa công công cũng không kém cạnh, huống chi diện mạo lại như vậy... "
Chả hiểu sao mấy người xung quanh lại đồng loạt gật đầu.
Người từng quen biết Bạch Ngọc Hằng đều biết hắn thực ra là một cái si nhân. Không tính cái khác, chỉ riêng cầm nghệ cao siêu thôi cũng đủ để Bạch Ngọc Hằng chú ý đến Hoa Ngu.
Có mấy người tự hỏi, cầm của Giang Tố Vân, mà Hoa Ngu đáng ra không thể đàn tốt được như vậy. Trước đó Giang Tố Vân dùng danh cầm thiên cổ để đàn tấu danh khúc, khiến người đời kinh diễm bởi cầm nghệ tinh vi. (chém)
Tuy rằng không phải ai trong kinh thành này cũng thích Hoa Ngu, nhưng bọn họ cũng chưa ngu ngốc tới mức trái phải không phân biệt được!
" Bạch công tử! Ngươi cũng thật quá đáng đi!? " Liễu Nhi từ đầu đến cuối vẫn luôn hằm hằm phẫn nộ nhìn Hoa Ngu lập tức quay ngoắt sang tức giận trừng Bạch Ngọc Hằng.
Nàng không thể tin được trên đời có người giữa Giang Tố Vân và Hoa Ngu lại đi chọn Hoa Ngu!
" Công tử không cần làm Tố Vân nhục nhã như vậy! " Nhịn cũng nhịn đủ rồi, Giang Tố Vân cuối cùng cũng bạo phát. Sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi, như chất vấn mà nhìn Bạch Ngọc Hằng.
Loại chuyện này chưa từng phát sinh trước đây, đặc biệt là sau khi đã đoạt được danh hiệu lại bị cướp đi dễ dàng như vậy.
Phàm là người bình thường còn không nhẫn nhịn được, huống chi Giang Tố Vân lại là người rất tự tin vào tài hoa của bản thân, trên phương diện này cũng cực kỳ cao ngạo, phong danh đệ nhất tài nữ kinh thành.
Song lại bị nhục nhã như này.
Nếu không phải Giang Tố Vân có khả năng nhẫn nại lợi hại, chỉ sợ đã sớm ngất xỉu.
" Hoa công công, không biết Tố Vân có chỗ nào làm không đúng mà công công lại làm nhục Tố Vân vậy!? " Nàng ta cắn môi dưới, vừa nói trong mắt vừa hiện lên một tầng nước mắt.
Giang Tố Vân chưa bao giờ có biểu hiện này trước mặt người khác, bộ dạng rưng rưng kia khiến rất nhiều người không khỏi mềm lòng. Thậm chí có người còn nghĩ, dù cho Hoa Ngu có tài kỹ cao thâm đến mức nào thì Giang Tố Vân bất quá cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược mà thôi, để người ta xuống đài như vậy là không được.
Mà có tài hoa đi chăng nữa, cũng không có cái cần có! (chém)
" Theo bổn vương thấy, họa tiên tử chỉ có một, đó chính là Giang Tố Vân! " Chu Duệ đứng lên, lạnh lùng nhìn Hoa Ngu.
" Mấy cái a miêu a cẩu, làm sao xứng với danh hiệu này! "
" Đúng vậy! "
" Hằng vương điện hạ nói rất đúng! "
Hắn vừa lên tiếng, bên dưới lập tức nhao nhao tán đồng.
" Ngọc Hằng, như vậy không được đâu. " Ngay cả Dung Triệt vốn không thích Giang Tố Vân lần này cũng đứng ra.
Không phải hắn thương hương tiếc ngọc gì loại nữ nhân này đâu!
" Quan hệ giữa Giang Tố Vân và Hằng vương, ta và ngươi trong lòng đều biết rõ, vào lúc này mà đối đầu với Hằng vương chỉ vì một nữ nhân, đắc tội hắn, thực sự chỉ mất nhiều hơn được! "
Thường ngày Dung Triệt trông thì cà lơ phất phơ nhưng mấy sự việc thế này hắn cũng hiểu rõ, cho nên mới khuyên can Bạch Ngọc Hằng.