Buổi săn ngày thứ hai, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Mục Hợp thị – Mục Hợp Tây Phong chết ở trong rừng Tây Bạch, thi thể bị hổ gặm nham nhở, ngực mở bụng phanh, lúc được phát hiện đã không còn toàn vẹn được phân nửa. Nếu không phải có mẫu thân của Mục Hợp Tây Phong ở đó thì không một ai có thể nhận ra đống máu thịt trên đất kia lại chính là đích tôn của Mục Hợp thị cao quý, kiêu ngạo ngày thường.
Không khí buổi đi săn thoáng chốc liền lâm vào trầm lặng, Mục Hợp Tây Phong hàng năm lãnh binh bên ngoài, võ nghệ siêu quần, mười người hợp lại cũng không cách nào lại gần hắn, vì thế một con hổ căn bản không thể cắn chết được hắn. Hơn nữa hiện trường không có chút dấu vết quần thảo, kiếm của Mục Hợp Tây Phong thậm chí cũng không ra khỏi vỏ. Phụ mẫu cùng các thúc bá của Mục Hợp Tây Phong nghi ngờ, nhất thời dâng tấu lên Hạ Đức đế, yêu cầu Thượng Luật viện thụ án, một mực cho rằng hắn là bị người giết chết.
Ngay sau đó cục diện liền trở nên không thể khống chế, Mục Hợp thị hiện tại tay dài mắt rộng, nắm giữ hơn phân nửa thế lực torng triều. Bên trong viện trưởng lại, Mộc thị ở Lĩnh Nam từ trước đến nay không can dự vào tranh đấu ở đế đô, Gia Cát gia thì vẫn giữ vững lập trường đứng ngoài cuộc, Hách Liên gia từ đời trước đã bắt đầu xuống dốc, đã sớm chỉ làm nền trong viện, Thương thị ở Đông Nhạc chỉ trập trung vào giáo đạo, ảnh hưởng không lớn đến triều chánh, còn gia tộc Ba Đồ Cáp tuy chiếm cứ phương Bắc nhưng thế lực ở kinh thành lại đơn bạc, cho tới nay cũng luôn phụ thuộc vào Mục Hợp thị. Hiện tại, có thể đối kháng với Mục Hợp thị chỉ có Ngụy phiệt vừa phạm phải sai lầm, Ngụy Thư Du vừa bị tước chức phủ doãn ở kinh thành. Mà Mục Hợp thị lại có một vị hoàng hậu cùng ba vị hoàng vị trong hậu cung, đương nhiên chính là gia tộc chạm tay liền bỏng trong thiên hạ.
Quan quân bây chặt bãi săn, tiến hành điều tra lấy mẫu, kiểm tra mọi người. Rừng Tây Bạch bị phong tỏa, nghiêm cấm ngoại nhân ra vào, ngay cả thư ra vào cũng chịu quản chế nghiêm ngặt nhằm tránh tạo cơ hội cho phạm nhân ẩn núp, tìm cách kim thiền thoát xác. Hoàng thất Đại Hâ biểu lộ sự đồng tình lớn với sự mất mát của Mục Hợp thị, hết mình ủng hộ bọn họ truy tìm hung thủ, cho nên buổi đi săn liền bị ngừng lại.
Ở phía Tây Nam bãi săn, doanh địa của Yến Tuân hiện tại đã chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch, rèm cửa bằng da gấu nặng nề khẽ động, một luồng gió lạnh qua khe cửa thổi vào. Ngọn đèn trên thư án khẽ độngm nam tử một thân trường bào nguyệt sắc ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh lộ vẻ thâm thúy.
“Thế tử, cô nương không có trong này?”
Hai mắt A Tinh xoay một vòng trong doanh trướng, sau đó liền quay người lui ra ngoài. Yến Tuân khẽ nhướng lông mày, cất giọng hỏi: “Là chuyện gì?”
“Vừa rồi Thập tam điện hạ phái người đưa tới vật này, nói là cho cô nương.”
Chân mày Yến Tuân nhất thời khẽ nhíu lại, hắn để cuốn sách trong tay xuống, nói: “Ừ, để xuống đó trước đi.”
“Dạ.” A Tinh đáp ứng một tiếng rồi lui ra.
Ngoài trướng gió vẫn gào thét đập ầm ầm vào nóc lều. Yến Tuân nhìn tấm rèm khẽ nhúc nhích, một hồi lâu cũng không động, cuối cùng cau mày liếc nhìn bao y phục trên thư án, lẳng lặng không nói tiếng nào.
Bao y phục rất to, mặt ngoài dùng chỉ tử kim thêu hình hồ sen trắng dưới đêm trăng, hai đầu được buộc chặt, nhìn không rõ bên trong là gì.
Yến Tuân chỉ nhìn một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay đầu tiếp tục xem sách. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng ngay cả tiếng bước chân binh sĩ đi lại bên ngoài, nhưng không rõ vì sao, trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, hắn lại đột nhiên cảm thấy phiền não không thể xem tiếp.
Hắn đứng dậy, đi đến trà án rót một ly trà. Hương trà thơm ngát, là trà tiến cống vừa được đưa tới từ Lĩnh Nam, Triệu Chính Đức không thích uống trà nên đã phân phát cho mọi người trong cung. Lĩnh Nam thừa thải tơ lụa và lá trà, loại trà này có tên là Hồng Nữ, tương truyền là dùng xử nữ tướng mạo đoan trang dùng đầu lưỡi ngắt xuống vào buổi sáng sớm, cực kỳ trân quý. Hắn không thể nói rõ mùi vị này tốt hơn lá trà bình thường ở chỗ nào, nhưng cảm giác vẫn tốt hơn nhiều so với khi uống các loại trà khác.
Dựa vào thân phận của Yến Tuân, dĩ nhiên là vô phúc hưởng dụng cống phẩm, nhưng không ai biết được, chủ nhân sau màn của trà trang giàu có nhất Lĩnh Nam lại chính là vị Bắc Yến thế tử bị giam ở chốn thâm cung này. Chuyện này, ngay cả vương ở đất phong Lĩnh Nam là Mộc gia cũng không biết được.
Yến Tuân bưng ly trà trở lại trước thư án, mùi thơm của trà xanh tựa hồ giúp cho tâm tình của hắn tĩnh lặng trở lại. Hắn nhẹ nhàng híp nửa mắt, sắc mặt lạnh nhạt, lúc bước đi vô cùng bình tĩnh nhưng ngay lúc ngồi xuống ghế, bàn tay lại đột nhiên khẽ chao, ly trà lập tức đổ sang một bên, toàn bộ nước trà nhanh chóng thấm ướt bao y phục.
Nam nhân sắc mặt vẫn bình tĩnh, lặng lặng nhìn nước trà chậm rãi loang rộng, không hề có chút kinh hoảng nào, hồi lâu sau lại bỗng nhiên lẩm bẩm: “Bị ta làm ướt rồi, theo lý nên mở ra hong khô.”
Đến khuya Sở Kiều mới trở về, nghe A Tinh bẩm báo liền đi tới lều của Yến Tuân, lên tiếng hỏi:“Yến Tuân, huynh tìm ta?”
“Ừ.” Yến Tuân đặt sách xuống, đứng lên bước ra khỏi thư án, một thân trường bào xanh nhạt dưới ánh đèn dầu càng thêm nhu hòa, “Muội trở lại rồi, bên ngoài có lạnh lắm không?”
“Vẫn ổn.” Sở Kiều đi đến cạnh chậu than, tháo bao tay da ra sưởi ấm tay, vừa hơ vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Huynh có chuyện tìm ta?”
“Cũng không có gì, vừa nãy Vu Hòa Điền có đến, nói gần nói xa muốn dò xét hướng ta đi hôm qua.”
Sở Kiều lạnh lùng cười một tiếng, “Bọn họ bây giờ là kiến bò trên chảo nóng, Vu Hòa Điền nhiều năm đóng ở phía Bắc, từ một Tham tướng nho nhỏ đi lên, mấy năm Triệu Triệt bị đày đi biên thành cũng coi như là có chút giao tình với hắn. Nếu không phải Triệu Triệt đắc đạo thì hắn sao có thể gà chó lên trời theo? Hôm nay Triệu Triệt gặp nạn, dĩ nhiên hắn tất phải ra tay giúp chút ít. Bất quá ta đoán hắn không phải là do Triệu Triệt sai tới, Triệu Triệt vốn kiêu ngạo, sẽ không dư hơi làm ra mấy chuyện này.”
Yến Tuân gật đầu, “Năm đó hắn ở biên cương phía Bắc, cũng coi như có chút qua lại với phụ thân cùng các huynh trưởng ta.”
“Vu Hòa Điền là một tiểu nhân, năm đó hắn chính là người hiến bản đồ địa hình Bắc Yến lên kinh, bán đứng Bắc Yến, hôm nay còn dám tới thăm dò. Huynh không cần để ý, cứ giao cho ta xử lý.”
“Ừ, ta cũng không muốn gặp lại hắn.”
Ngọn đèn khẽ chao, Sở Kiều lắc lắc chân, nhích tới gần chậu than hơn, nói: “Tốt nhất là tìm phương thức thích hợp, làm cho Triệu Triệt biết tối nay Vu Hòa Điền đã tới đại doanh chúng ta. Dựa vào cá tính đa nghi của hắn, nhất định sẽ có lòng đề phòng, sẽ không để ý đến lời nói của Vu Hòa Điền. Chuyện như vậy, không cần chúng ta tự mình ra tay.”
“Ừ.” Yến Tuân gật đầu, “Muội đi bố trí đi.”
“Đúng rồi Yến Tuân, huynh tìm ta là để nói chuyện này sao?”
“Không phải.” Yến Tuân đứng dậy, đi tới sau trướng lấy ra một cái hộp bằng bạch ngọc, nói: “Văn Đình hôm qua đưa tới một kiện xiêm y, chắc là gấp gáp cầm nhầm, hình như là y phục nữ nên cho muội đấy.”
Sở Kiều nhận lấy, cau mày nói: “Quý Văn Đình thường xuyên tặng lễ vật cho huynh, lần này sao lại luống cuống như vậy?”
Sở Kiều mở ra nhìn, hai mắt không khỏi tỏa sáng, bên trong hộp chính là một kiện áo choàng bằng lông chồn trắng, toàn bộ không phải may bằng da trên thân chồn mà bằng lông đuôi, màu lông trơn bóng không chút tạp sắc, mềm nhẵn mịn màng như tơ lụa thượng hạng. Ống tay áo viền lông tơ ở phần bụng tuyết điêu, vạt áo điểm ngọc trai Đông Châu, tỏa quang hoa chói mắt, vừa nhìn liền biết vật này chính là cực phẩn thượng đẳng.
Sở Kiều không khỏi sửng sốt, nói: “Quý Văn Đình này quả thật ra tay hào phóng mà.”
Yến Tuân cũng không tiếp lời mà chỉ xoay người trở về trước thư án.
“Vậy ta đi trước đây.”
“À, chờ một chút.” Tựa hồ như chợt nhớ tới cái gì, Yến Tuân đưa qua một gói quần áo, nói: “Thiếu chút nữa đã quên, này là Triệu Tung vừa mới phái người đưa tới cho muội.”
Sở Kiều nhận lấy, vừa sờ liền biết là thứ gì, đang định rời đi lại nghe Yến Tuân hỏi: “Muội không mở ra xem là gì sao?”
“Là áo da đi tuyết của người Tây Sắt Nga, hôm trước hắn đã nói muốn đưa cho ta, không ngờ lại đưa đến tận đây.”
“Ra thế.” Yến Tuân gật đầu, nói: “Tây Sắt Nga năm xưa cùng phụ thân ta giao tình khá tốt, quan hệ không tệ. Bọn họ có năm sáu quận phát sinh bạo động, mặc dù chỉ là một kiện áo choàng, nhưng vị thế hiện tại của chúng ta đặc thù, không nên dùng để tránh tị hiềm thì hơn.”
Suy nghĩ của Whitenavy = anh ghen, không muốn chị xài nên bày trò >.