Mặc dù Mục Hợp thị xảy ra chuyện, nhưng buổi săn của hoàng thất Đại Hạ chỉ ngừng tạm thời, sau đó lại tiếp tục diễn ra như cũ.
Bình nguyên Hồng Xuyên thuộc địa phận đế đô Chân Hoàng có một nhánh sông Xích Thủy cắt ngang, con nước cuồn cuộn, mênh mông vô bờ. Địa hình bình nguyên bằng phẳng lại rộng bát ngàn, xác thật là địa phương cưỡi ngựa săn thú vô cùng tốt. Bên dưới bầu trời đầy trăng sao, trên cánh đồng tuyết rộng lớn xuất hiện vô số đống lửa, chiếu sáng bừng doanh dàn trải trùng điệp gần mấy trăm dặm. Tối nay trời tốt, không có gió tuyết, nhiệt độ cũng ấm hơn, hơn vạn đám quyền thân quý tộc Đại Hạ phân tán trên bãi săn, nướng thịt phi ngựa, bắn tên so đao, nhảy múa uống rượu, phi thường náo nhiệt. Trong tai nghe được đều là âm thanh của thảo nguyên, chóp mũi ngửi thấy đều là mùi thơm của món ăn đồng nội ở bốn phía.
Sở Kiều khoác áo lông trắng như tuyết, chân mang giày cùng màu, cưỡi trên lưng chiến mã, mái tóc dài được buộc lên đơn giản, đội mũ bằng lông chồn tuyết, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới, trong bóng đêm hai mắt nàng lấp lánh như sao, sáng ngời động lòng người.
Yến Tuân quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt đánh giá Sở Kiều một phen, sau đó cười nói: “A Sở trưởng thành rồi.”
Thiếu nữ nhăn trán, cau mày nhìn về phía Yến Tuân, “Huynh lớn hơn ta được bao nhiêu? Chớ có ở trước mặt ta làm như mình lớn lắm.”
Yến Tuân nghe vậy thì ha ha cười một tiếng, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe có tiếng vó ngựa chạy tới gần, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy là Triệu Tung một thân y phục tung bay, ngoài khoác áo choàng đang phi tới nhanh như điện, vừa thúc ngựa vừa la lớn: “A Sở, A Sở!”
Yến Tuân nhướng mày, trong giọng nói có chút bực bội, “Sao hắn lại gọi muội như vậy?”
Sở Kiều hừ nhẹ, “Còn không phải là học theo huynh sao.”
Triệu Tung mang theo hai mươi hạ nhân dùng khí thế như trận gió chạy tới, cười híp mắt cất tiếng nói: “Ra các người cũng ở đây.”
“Tiệc đốt lửa nướng thịt, tất cả mọi người đều ở đây.” Thanh âm Yến Tuân vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong đó lại có chút xa cách đối với người ngoài. Sở Kiều nghi ngờ quay đầu lại nhìn hắn, chân mày khẽ chau.
Cũng may Triệu Tung cũng không cảm giác được, chỉ ý vị nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới, nói: “A Sở, sao cô không mặc áo da ta đưa? Không ấm sao?”
Sở Kiều gật đầu, nở nụ cười ấm áp đáp: “Không phải, rất ấm. Chỉ là tối nay không quá lạnh nên ta thấy không cần mặc.”
“Ừ.” Triệu Tung vỡ lẽ rồi liên tiếp gật đầu, ca ngợi: “Bất quá cô mặc cái áo lông này nhìn cũng rất đẹp.”
“Ta nghe A Tinh nói, đằng kia đang thi cưỡi ngựa với so bắn tên, sao Thập tam điện hạ không qua đó tham gia náo nhiệt.” Yến Tuân ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi.
Triệu Tung sửng sốt, trên mặt nhất thời có chút đỏ lên, hắn làm sao có thể nói là vừa nhìn thấy Sở Kiều liền vội vàng bỏ cuộc chạy tới đây chứ? Ấp úng hồi lâu mới trả lời: “Mấy trò đó cũng không có gì vui, ta chơi chán rồi. Còn không bằng đứng ở đây ngắm cảnh vạn dặm đóng băng, cho nên mới chạy tới đây tìm chút yên tĩnh.”
“Vậy sao?” Yến Tuân đột nhiên cười nói: “Vậy thật không đúng dịp, chúng ta còn đang định sang đó tham gia náo nhiệt đây, vốn còn tính gọi Thập tam điện hạ cùng đi, bây giờ xem ra không có cơ hội rồi.”
“Hả?” Triệu Tung sửng sốt, hai mắt nhất thời trợn thật lớn, há mồm cứng lưỡi, một lúc sau mới hỏi Sở Kiều: “Các người cũng muốn tới đó à?”
Sở Kiều tức giận trong bụng, len lén kéo ống tay áo Yến Tuân. Ai ngờ hắn lại trở tay nắm chặt lấy tay nàng, tay còn lại kéo cương ngựa, cười nói: “Đã như vậy, không quấy rầy Thập tam điện hạ thanh tĩnh nữa.” Dứt lời liền kéo Sở Kiều thúc ngựa đi.
“Này! Này!” Triệu Tung ở đằng sau kêu to hai tiếng nhưng cũng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hai người.
“Huynh làm gì vậy?” Vừa mới xuống ngựa, Sở Kiều liền giật tay ra khỏi tay Yến Tuân, tức giận nói.
Yến Tuân cũng không nói, chỉ mím môi nhìn nàng, nhưng bộ dáng kia lại có chút đắc ý vui sướng. Sở Kiều nhìn thấy, một bụng lửa giận cũng dần tiêu tan.
Tính ra, nam nhân này đã lâu không lộ ra một bộ mặt vui vẻ trẻ con như vậy.
Thiếu nữ thở dài, bất đắc dĩ đi theo phía sau.
Ngay lúc đó, lại có tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên, Sở Kiều và Yến Tuân sửng sốt, đồng thời quay lại, chỉ thấy Triệu Tung mang theo đám thị vệ chạy tới, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ai nha, các ngươi cũng ở đây à? Đằng kia gió lớn quá nên ta đang định đi hơ lửa. Nếu đã gặp nhau, vậy cùng đi đi.”
Cho dù Yến Tuân có giữ phong độ tốt đến cỡ nào thì sắc mặt cũng không nhịn được biến thành màu đen. Sở Kiều phì một cái, sau đó liền cười ra tiếng. Triệu Tung hiển nhiên cũng biết lý do hắn đưa ra cũng quá mức miễn cưỡng nên chỉ ha ha cười hai tiếng, sau đó tiến lên dẫn đường cho hai người.
Doanh địa rộng lớn hiện đã chìm trong tiếng cười nói vui vẻ, từng đống lửa được đốt lên khắp nơi, mùi thịt nướng tỏa bốn phía. Ba người đi lại trong đám người, mấy tên hầu cận đi theo sau. Đột nhiên đằng xa vang lên tiếng người ồn ào, ba người vừa đến gần nhìn thì thấy là hơn hai mươi đại hán vạm vỡ cuốn tay áo đang vật nhau trong tuyết, tiếng hò hét vang dội ở hai bên. Ở mặt khác, một thiếu nữ mặc kỵ trang khoác áo lông màu hồng đang ngồi trên lưng ngựa, dung mạo kiều mỵ, thân hình yểu điệu đang giương cung bắn vèo vèo ra ba mũi tên, tất cả đều trúng ngay hồng tâm cách đó hơn ba trăm mét.
Đám người vây xem đều trầm trồ khen ngợi, thiếu nữ buông cung xuống, dương dương đắc ý nhìn chung quanh một lượt. Đột nhiên thân thể nàng lao lên như một viên đạn, dẫm lên vai một gã đại hán, vung ngọn roi trong tay quất lên người những đại hán khác, cười to nói: “Ta và hắn một nhóm, các ngươi cùng tiến lên đi.”
“Trát Mã?” Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, quay đầu nhìn Yến Tuân.
Nhiều năm ăn ý đã làm cho Yến Tuân nhanh chóng hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì, gật đầu. Ngay sau đó hai người đồng thời xoay người rời đi.
“Đứng lại!” Một tiếng kêu khẽ đột nhiên truyền đến.
Ngọn roi đỏ thẫm linh hoạt như rắn vọt tới trước mặt, Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bắt lấy ngọn roi, quấn mấy vòng quanh tay rồi dùng lực kéo căng.
“Vừa tới đã muốn rời đi, Yến thế tử, ngươi là rùa đen hay sao?
Thiếu nữ tung người nhảy xuống trên mặt đất, tất cả liền lập tức nhường đường. Đám con cháu các gia tộc khác không khỏi âm thầm có chút hả hê cùng hưng phấn mong chờ nhìn. Gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc cùng Yến thị ở Bắc Yến vốn là cừu địch, thiếu nữ này là nữ nhi mà lão Ba Đồ sủng ái nhất, địa vị ở Tây Bắc còn cao hơn cả Trát Lỗ vốn là thế tử. Nàng ta từ trước đến giờ bạo ngược, hiện tại chạm mặt thế tử Bắc Yến đã cửa nát nhà tan, không rõ sẽ xảy ra va chạm nảy lửa gì.
“Trát Mã.” Yến Tuân xoay người lại, vẻ mặt thờ ơ, cất giọng bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.” Trát mã đắc ý cười nói: “Kể từ khi vương tộc Bắc Yến chết hết, ta cũng chưa từng gặp lại ngươi, nghe nói ngươi hiện tại đang co đầu rút cổ ở trong cung Thịnh Kim. Ta còn tưởng đời này cũng không có cơ hội gặp lại được Yến thế tử nữa chứ. Hôm nay đúng phải cảm ơn ông trời đã để cho ta gặp được hậu nhân Yến gia uy chấn Bắc cương ngày xưa.”
“Trát Mã! Nói năng chú ý một chút!” Triệu Tung đột nhiên tiến lên, trầm giọng nói: “Thân là một nữ tử mà lại ăn nói cay nghiệt ở trước đám đông như vậy, lão Ba Đồ dạy dỗ nữ nhi như vậy sao?”
“Phụ thân ta dạy ta thế nào còn không tới phiên ngươi tới quản! Đừng tưởng rằng có Ngụy phiệt làm chỗ dựa thì ngươi có thể hô to gọi nhỏ với ta!”
“Muội muội, có người khi dễ muội sao?” Một giọng nói tráng kiện đột nhiên vang lên từ phía sau, Trát Lỗ bước lên phía trước, thân hình cao to như một ngọn núi nhỏ, rất khó làm cho người khác tin tưởng hắn và Trát mã là cùng một mẹ sinh ra.
“Không có.” Trát Mã lớn tiếng nói: “Chỉ bằng bọn họ mà khi dễ được ta sao.”
“Ngươi…”
“Thập tam điện hạ, không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi.” Yến Tuân đưa tay khoác vai Triệu Tung đang tức sùi bọt mép, ánh mắt bình tĩnh, mặt vẫn không chút thay đổi chậm rãi nói. Nói xong, xoay người định rời đi.
“Muốn đi?” Trát mã đột nhiên cười lạnh một tiếng, lớn tiếng quát lên: “Cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không!”
Trong phút chốc, hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, chỉ thấy Trát Lỗ khẽ động chiếc eo thon, giương cung lắp tên, mũi tên như sao băng bay thẳng về phía lưng Yến Tuân.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ thấy thiếu nữ vẫng đứng bên cạnh Yến Tuân xoay người như cơn gió lốc, vạt áo lông bay múa trong gió, bàn tay vươn ra như ảo ảnh, năm ngón tay như lưới, chỉ một phát liền bắt được đuôi mũi tên, ngay sau đó trở tay ném ngược lại, động tác mạnh mẽ dứt khoát, vô cùng gọn gàng, không chút dư thừa. Một tiếng rắc giòn tan vang lên, nhìn lại thì thấy mũi tên kia đã cắm chặt trên thân cung của Trát mã, thiết mộc trường cung trong nháy mắt liền gãy đôi thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.
Mọi người ở hiện trường vô cùng sợ hãi, không gian một mảnh tĩnh mịch, không có nửa tiếng động nhỏ.
Một cơn gió mạnh nhất thời thổi đến, thiếu nữ hai mắt đen nhánh, màu da trắng như tuyết, ánh mắt không chút nhiệt độ đang nhìn vị quận chúa Tây Bắc đang trợn mắt há hốc mồm. Nàng mở miệng, ngữ điệu rất nhẹ nhưng đủ để cho toàn trường nghe rõ nàng đang nói gì.
Sở Kiều lạnh lùng nhìn Trát Mã một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác, giọng nàng phiêu đãng trong cơn gió Bắc, chỉ có bốn từ: “Không biết sống chết.”
“Ngươi, ngươi đứng lại!” Trát Lỗ giận dữ, nhất thời định đuổi theo.
“Muội muội.” Trát Lỗ ôm lấy Trát Mã, trầm giọng nói: “Yến hội bắt đầu rồi, chuyện này hãy tính sau đi.”
Xa xa đèn đuốc sáng trưng, thịnh yến mừng mùa săn của Đại Hạ rốt cuộc đã bắt đầu.