Mí mắt trĩu nặng......giống như có ngàn cân đè ép đến không mở nổi.
Hạ Lan Chi cũng không biết từ trong mộng tỉnh lại trước mắt sẽ là một việc quá sức như thế, thẳng đến khi một giọng nam ôn nhuận êm tai gọi một tiếng, hắn mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà mở ra hai mắt màu đen.
Đập vào mắt chính là không trung mênh mông vô bờ xám xịt, trong không khí tựa hồ còn quanh quẩn một chút hương vị lưu huỳnh lượn lờ.
Hắn khi nào thì chạy ra bên ngoài rồi......?
Hạ Lan Chi cử động đầu đang hôn hôn trầm trầm, bên tai truyền đến tiếng nước ào ạt dao động.
Trên bờ nơi thành đá truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Ngài tỉnh."
Hạ Lan Chi gật gật đầu, đem cảnh tượng quanh thân thu vào đáy mắt, ở trong lòng phát ra một tiếng thoải mái than thở:
A ha......nguyên lai là hắn ở trong suối nước nóng a.
......!
.........Không đúng.
Mẹ nó hắn đang ở trong suối nước nóng cái quỷ gì a!!
Tình huống này là như thế nào?!!
Hắn rõ ràng đang ở nhà ngủ trưa, như thế nào lại bị người đem ra khỏi nhà chạy đến bên trong suối nước nóng?
Hạ Lan Chi đầy mặt mờ mịt, một bộ dáng như ở trong mộng "Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm cái gì?"
Ân, nhất định là hắn rời giường sai cách rồi.
Hạ Lan Chi quyết định xem nhẹ cảnh tượng kỳ quái trước mắt, nhắm mắt lại ngủ tiếp năm phút.
Lại mở mắt, không có hình ảnh hiện đại đèn trần đơn giản mà hắn quen thuộc, chỉ có mờ mịt sương mù lượn lờ cơ hồ làm người nhìn không rõ cảnh vật bốn phía, cùng với vừa rồi vị tiểu ca lên tiếng gọi hắn kia.
"Đại nhân, thời gian không sai biệt lắm" tiểu ca soái khí kia đi tới, xuyên qua lớp sương mù, Hạ Lan Chi dần dần thấy rõ được khuôn mặt tuấn tú kia, người đó uốn gối quỳ xuống đất kính một đường, "Xin cho tại hạ giúp ngài thay y phục."
Hạ Lan Chi còn chưa kịp nói gì liền trơ mắt mà nhìn tiểu ca kia đem hắn từ suối nước nóng ôm ngang lên, không thèm để ý quần áo chính mình bị nước làm ướt nhẹp, đem khăn tắm tuyết trắng mềm mại tới giúp hắn bao lấy thân mình, sau đó bước chân trầm ổn ôm hắn hướng phía trong nhà bước đi.
Cho đến khi tới trước một phòng ngủ to lớn, tiểu ca soái khí mới buông thân hình cứng đờ của hắn xuống, một bên giúp hắn tinh tế chà lau thân mình một bên cung kính nói: "Đại nhân, công công bên người Hoàng Thượng nói qua hai canh giờ liền tới thừa tướng phủ."
Hạ Lan Chi càng thêm hỏng mất.
Ngựa của công công Hoàng Thượng đều tới rồi a! Tình huống này rất giống xuyên qua đi?
Nam tử bên người lại một chút cũng không có phát hiện ra Hạ Lan Chi có điểm dị thường, hắn lấy từ bên trên bình phong xuống một cái trung y tuyết trắng, giúp hắn mặc vào xong liền đến thắt đai lưng, mặt khác gã sai vặt theo lệnh chờ ở một bên hầu hạ Hạ Lan Chi mặc tốt hoa phục huyền sắc, vạt áo thắt tốt dạng linh điệp xứng với ngọc quyết, cuối cùng giúp hắn mang lên nhẫn ban chỉ phỉ thúy, quỳ dưới mặt đất thành kính mà ở đầu ngón tay đặt xuống một nụ hôn.
"Thừa tướng đại nhân, thỉnh ngài phân phó."
"Cái này......" Hạ Lan Chi mới vừa mở miệng liền nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người xung quanh, đại khái là lời hắn nói quá bình dân, Hạ Lan Chi cũng ý thức được cách nói này không hợp, đành phải ngượng ngùng mà khụ khụ hai tiếng rồi tiếp tục nói: "Khụ.
Hai người các ngươi trước tiên lui xuống đi, nhớ đem quần áo đã ướt đổi tốt."
Người chung quanh thân hình quỳ rạp xuống đất, không có nói thêm cái gì, chỉ là cung kính hành lễ sau đó nói: "Vâng.
Đại nhân."
Nhìn người xung quanh chậm rãi rời đi hết, Hạ Lan Chi rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở ra, nhấc lên màn lụa mỏng nhắm mắt lại nằm trên giường gỗ khắc hoa.
Trong miệng lẩm bẩm nói: "Loại chuyện xuyên qua không khoa học này sao có thể phát sinh ở trên người ta, nhất định là nằm mơ.
Nhắm mắt lại ngủ tiếp năm phút sau đó tỉnh lại liền tốt rồi."
Năm phút sau......!
Bốn phía như cũ vẫn là căn phòng cổ kính lại đẹp đẽ xa hoa, nơi chóp mũi quanh quẩn mùi trầm hương thật lâu không thể tan đi, chọc đến Hạ Lan Chi muốn hỏng mất mà ở trên giường ôm đầu lăn lộn, nội tâm hô lớn:
"Thật là quỷ mộng a! Vậy mà thật sự xuyên qua! A a a a a a nhất định là ta rời giường không đúng cách!!!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Ta sửa lại một chút chương , có thể làm mọi người không có chướng ngại khi đọc..