Sau khi thương tâm tiếp nhận sự thật xuyên qua rồi, Hạ Lan Chi nằm ở trên giường có chăn gấm tơ lụa mềm mại, hai mắt vô thần mà nhìn chim gỗ lớn trên đầu giường.
(Chém!! Lão tử chính là chém!! Cái gì "tinh điêu tế trác giường", lão không hiểu a!)
Hắn ở đây vậy ai thay hắn.
Ai tới thay hắn ở thời đại mà điều hòa, máy tính, di động cái gì cần đều có, ai thay hắn ngày mai nhận chuyển phát nhanh, còn có ai thay hắn trước khi ngủ trưa lấy được bản BL cấm tiểu hoàng mạn.
Đáng thương tiểu hoàng mạn còn không tới kịp để người mua là hắn đây nhìn xem một cái, cũng chỉ có thể vĩnh viễn nằm ở trên bàn chờ đợi bị tro bụi mai một.
Hạ Lan Chi nằm ở trên giường giống như keo dán vào người, thương tâm tự lẩm bẩm, "Ade, truyện tranh của ta! Ade, tôm hùm đất thập tam hương của ta! Ade......thật thương tâm một chút cũng không cắn được oa."
Hắn thật muốn hỏi xem đời trước hắn đã tạo cái nghiệt gì mới có thể xuyên đến trên người một thừa tướng đầy miệng hố, liền dùng một chút câu của Lỗ Tấn lão gia tử đều có thể cắn được miệng hố, sống sờ sờ đau đến ra nước mắt, làm cho hắn giống như văn đam mỹ tiểu nhược thụ.
Nghĩ đến thời gian Hoàng Thượng tới tướng phủ còn không đến hai canh giờ, Hạ Lan Chi cũng không dám lại nằm ở trên giường thương xuân bi thu, không thể không phất tay áo đứng dậy, hắn rõ ràng chính mình đang ở tình huống thế nào.
Đầu tiên có thể hiểu được, hắn trước mắt xuyên qua thành một thừa tướng đứng trên vạn người, có một tầng thân phận như vậy che chở, muốn xuôi chèo mát mái sống ở cổ đại cũng không thành vấn đề.
Hiện tại trong vòng hai canh giờ, hắn cần phải làm một việc, chính là tận lực mà tìm hiểu vị thừa tướng đại nhân ban đầu, sao đó làm theo nguyên thân tiếp kiến Thánh Thượng là được.
Với lại hai tuấn nam mỹ nhân hoàn toàn không mặc quần áo lúc trước ở bên cạnh hắn rốt cuộc là ai, này cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, chỉ cần ứng phó được Hoàng Thượng, những chuyện đó sau này sẽ còn nhiều thời gian để làm rõ.
Trong phòng quanh quẩn mùi trầm hương từ lư hương bằng đồng tản mát ra đến giường nệm bàn lùn, Hạ Lan Chi khoanh tay chậm rãi đi dạo vòng quanh phòng ngủ một vòng, nhìn chung quanh một hồi ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên cửa sổ.
Tia nắng nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đem cửa sổ cùng lư hương bằng men hoa văn tinh mỹ chiếu rọi đến rực rỡ lung linh, men gốm hoa văn phức tạp dưới ánh mặt trời ánh lên màu sắc rạng rỡ, không thể chỉ dùng hai từ bắt mắt là có thể hình dung được.
Tuy là Hạ Lan Chi đối với các loại đồ vật mỹ nghệ cũng không có hiểu biết chuyên nghiệp, nhưng cũng có thể nhìn ra lư hương này bất luận là đặt ở triều đại nào cũng phải là đồ vật hàng thượng đẳng.
Nhưng mà chính vì lư hương này trân quý như vậy, thế nhưng lại không có sử dụng cũng không được cất giữ, chính là tùy tiện đặt trên cửa sổ phơi nắng phơi gió.
Phí phạm của trời a!
Xuyên thành thừa tướng đại nhân vừa giàu có lại xa xỉ, Hạ Lan Chi không biết nên nói là xui xẻo hay may mắn.
Thừa tướng đại nhân vừa có tiền vừa có quyền a, như vậy trong miệng đều đau cũng phải nhịn!
Hạ Lan Chi duỗi tay phủi đi lớp bụi trên lư hương, lại lơ đãng phạt hiện bên cửa sổ có một chỗ hơi thấp một chút, nếu không có quan sát kỹ càng, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào chú ý đến chi tiết nhỏ này.
Không nói đến là dựa vào trực giác hay là xuất phát từ thưởng thức mà tới xem, hắn đều lập tức biết được nơi này giấu giếm cơ quan.
Vấn đề là, thiết lập cơ quan ở nơi này có ích lợi gì đâu? Nếu hắn đẩy khối gỗ kia, có khi nào sẽ bị mũi tên ở nơi nào đó bắn ra đem hắn bắn thành cái sàng?
Hạ Lan Chi có chút đau đầu.
Xuyên đến nơi không thân quen chỉ có một mình như cổ đại, hắn cũng không thể quang minh chính đại mà gọi người tiến vào nhìn xem, sau đó ngây ngốc mà hỏi "Thiết lập cơ quan này là muốn làm gì?"
Phòng ngủ của thừa tướng ẩn giấu cơ quan ngoài bản thân thừa tướng thì sẽ còn ai biết a!
Hạ Lan Chi nghĩ muốn cho chính mình một cái tát.
Hiện tại là triều đại nào cũng chưa biết rõ ràng, nguyên thân thừa tướng họ gì tên gì cũng không biết, hắn còn có thời gian nhàn rỗi mà xoắn xuýt vấn đề cơ quan.
Không phải chỉ là một cái cơ quan bí mật thôi sao, mở liền mở đi, bị bắn chết nói không chừng vài còn có thể xuyên trở về.
Trở về còn có thể khoác lác thành tựu nói chính mình giải quyết "Bắn đến xuyên qua."
Hạ Lan Chi một bên an ủi chính mình, một bên thật cẩn thận mà chọc vào chỗ bị lõm xuống kia.
Cơ quan khởi động tạo ra tiếng vang nhỏ, Hạ Lan Chi nghe thấy liền ôm đầu ngồi xuống thật nhanh, ở phía dưới cửa sổ đem chính mình co thành một cục, chỉ lộ ra đôi mắt quan sát sự tình phòng ngừa phát sinh dị trạng.
Xác nhận không có tên bắn ra, cũng không có chuyện như khí độc phun ra, Hạ Lan Chi liền buông tay đang ôm đầu xuống, đứng dậy nhìn về phía cơ quan lúc trước bị hắn chọc vào.
Chỉ thấy phía trên cơ quan đã nhiều thêm một hộp gỗ màu đen, đem so sánh với tất cả đồ vật trong phòng đều xa hoa huy hoàng, nhìn thế nào cũng không hợp.
Có một quyển sách màu xanh đen đang an tĩnh nằm bên trong.
Bên trên viết hai chữ to: Nhật ký.
Tác giả có lời muốn nói:
Aizz, "Ade......" từ đó có nghĩa là "Đừng".
Lấy từ《từ Bách Thảo Viên đến tam vị》chắc mọi người đều hiểu ha~
Vốn tưởng rằng trong chương này tiểu công ít nhất có thể xuất hiện một chút, kết quả không khống chế tốt tình huống, vẫn chưa thể để người lên sân khấu Orz
Các tiểu thiên sứ hãy kiên nhẫn một chút, thực mau tiểu công liền sẽ lên sân khấu.
Nguyệt: Mới chương mà có nhiều từ làm hoang mang ghê luôn:((.