Mặc dù nói trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là trình tự mà ai sớm muộn gì cũng phải trải qua nhưng trong lòng Tô Tốn lại bắt đầu có chút không vui.Một mặt Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không phải là cháu rể mà ông ưng ý nhất, hắn và người nhà họ Tô không cùng một loại người, Tô gia là người còn hắn là quân nhân. Cuối cùng ông đồng ý chuyện hôn sự này cũng không phải là đã cân nhắc hết tất cả mọi mặt, trên nhiều mặt đều là bất đắc dĩ, thân Hoàng hậu lấy cháu gái vào cung để uy hiếp ông, khiến ông ta không thể không lựa chọn việc cầu hôn của Hoàng Thái Hậu.
Mặt khác, cũng là mặt mà ông lo lắng nhất, hôn nhân của cháu gái đã dần trở thành một loại quan hệ chính trị, điều này rất rõ ràng, Thái tử hệ và Lương Vương hệ rất có thể vì cuộc hôn nhân này mà sẽ kết hợp lại với nhau, điều này sẽ dẫn tới sự ghen ghét của Sở Vương hệ, Tô gia bọn họ tự nhiên bị cuốn vào vòng tranh đấu Hoàng quyền.
Những chuyện này không nên ở cùng một chỗ với quan hệ hôn nhân, khiến cho trong lòng Tô Tốn như bị một khối đá đè nặng, nhưng đã không còn kịp để quay lại nữa rồi, Tô Tốn cũng chỉ hy vọng cuộc hôn nhân này có thể phát triển theo chiều hướng tốt.
Không cần biết như thế nào, đội rước dâu lập tức sẽ tới, Tô gia cũng nên chuẩn bị cho tốt không thể để nhà trai chê cười.
Bọn họ bây giờ đang nói đến chuyện tiền mừng, Tô gia chuẩn bị chiếc phong bao, theo những đại thần khác gả con gái. Đội rước dâu nhiều nhất cũng chỉ có người, chiếc phong bao là đủ rồi nhưng bọn họ vừa nhận được tin tức, phía nhà trai lại nhận được đặc phê (phê chuẩn đặc biệt) của Hoàng Thượng cho phép dùng Mai Hoa vệ tới rước dâu. Ngoài người trong đội rước dâu còn có người một chi đội Mai Hoa vệ, đùng một cái những phong bao mà họ chuẩn bị không đủ, ít nhất còn phải chuẩn bị phong bao nữa, không chỉ là phong bao mà móng giò cũng không đủ. Tô gia trước giờ đều tiết kiệm, không phô trương, bọn họ cũng chỉ chuẩn bị chiếc chân giò kho, mỗi người hai cái, chỉ đủ cho người ăn.
Tiền lì xì không đủ có thể tiếp tục làm nhưng chân giò không đủ phải làm thế nào? Đây dù sao cũng là phong tục kết hôn, điều này đúng là làm khó Tô Tốn, đường đường là một Quốc tử giam tế tửu không ngờ lại bị chiếc móng giò làm khó.
Kỳ thực cũng không thể trách ông ta, Tô Tốn nói cho cùng vẫn là thư sinh, đầu óc không đủ linh hoạt khéo léo, những việc tục sự tùy cơ ứng biến này ông ta không am hiểu.
Lúc này, Tô Hàn Lâm cười nói:
- Phụ thân, bây giờ mà chuẩn bị móng giò e rằng không còn kịp nữa, hay là chúng ta thay đổi một chút.
- Thay đổi thế nào?
Tô Tốn quay đầu lại hỏi con trai.
- Họ tới tổng cộng có khoảng người, nếu như đổi thành mỗi người một chiếc, thêm nhiều loại thức ăn khác, cái này cũng có thể ăn nói được. Nếu như mỗi người một chiếc chân giò thì chúng ta thiếu cũng không nhiều lắm, chỉ thiếu chiếc, nghe nói nhà Vương Lang Trung trong ngõ Dư Khánh cũng gả con gái, họ định ngày mai xuất giá, móng giò chắc chắn đã chuẩn bị xong, chúng ta qua đó mượn chiếc, tối hôm nay trả lại cho họ. Em trai Vương Lang Trung là môn sinh của phụ thân, ông ta chắc chắn sẽ đồng ý, như vậy có thể giải quyết được vấn đề thiếu móng giò rồi, sau đó theo phong tục của Tề Châu đưa cho họ thêm mỗi người một con gà quay và một con cá nướng. Cái này bên ngoài rất dễ mua, hơn nữa cái này còn dễ cầm trên tay hơn là hai móng giò, người rước dâu chắc chắn sẽ thích, phụ thân thấy thế nào?
Tô Tốn gật đầu tán thành, biện pháp này cũng không tệ, đứa con trai thứ ba này của ông ta từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, học hành cũng không bằng hai huynh trưởng, cho nên không làm quan được nhưng hắn xử lý các việc vặt thì lại rất có tài.
- Được! Chuyện này con đi xử lý đi, đi luôn bây giờ, đoàn rước dâu lập tức tới rồi.
Tô Hàn Lâm đáp lại một câu rồi vội vàng đi ra, Tô Tốn lại hỏi con trưởng,
- Danh sách họ Tô nhà ta đi tham dự hôn lễ đã có chưa?
Quê quán của Tô gia là ở Tề Châu quận Đông Lai, người trong gia tộc về cơ bản đều ở đó, mà cuộc hôn nhân lần này từ lúc đính hôn tới lúc rước dâu chỉ có khoảng ngày, so với những nhà thông thường một tháng ngắn hơn ngày, cho nên người trong gia tộc ở quê cũng không tới kịp. Tô Tốn bèn quyết định để những người thân ở gần Kinh thành đều tới tham gia, việc này cũng là để con trưởng Hàn Xương làm, ông ta cũng không hỏi, buổi chiều tới lúc tổ chức hôn lễ rồi ông ta bèn xác nhận lại một chút.
Tô Hàn Xương lấy một bản danh sách đưa cho phụ thân, Tô Tốn nhận lấy bản danh sách không khỏi sửng sốt, trên danh sách chỉ có khoảng người, chỉ có người trong hai phủ của ông ta và em trai Tô Dật, những người thân khác không có một ai.
Đệ đệ Tô Dật của ông ta là tiến sĩ luật, cũng là một Đại nho nổi tiếng ở Kinh thành, phủ đệ của ông ta gần phủ đệ của Tô Tốn, con cái của ông ta nhiều hơn Tô Tốn, ông ta có người con trai và người con gái, con trai, con gái đều là người bình thường, người trong hai phủ tổng cộng lại cũng hơn bốn mươi người rồi.
- Những người khác đâu? Tứ thúc, Ngũ thúc của con đâu, sao bọn họ không tới?
Tô Tốn ở Kinh thành còn có hai tộc đệ nữa, họ hơi xa một chút, đều là địa chủ ở nông thôn, nhân khẩu trong hai nhà khá nhiều bình thường cũng không qua lại nhiều lắm chỉ là những ngày lễ tết mới qua lại lẫn nhau.
Tô Hàn Xương bình tĩnh nói:
- Phụ thân, hôn lễ hôm nay con không thông báo cho họ, con mời họ tham gia tiệc rượu lại mặt ngày mai.
- Tại sao?
Tô Tốn nhướn mày lên, tiệc cưới lần này tuy rằng được cử hành tại Lan Lăng vương phủ nhưng Vương phủ dự kiến cho Tô gia người, ông ta cũng tính sơ qua, cho dù tất cả mọi người đều tham gia cũng chỉ có hơn người thôi, như vậy cũng đủ rồi nhưng con trai sao lại không mời họ tới chứ.
Tính cách của Tô Hàn Xương cũng thư sinh giống phụ thân, khí phách tài giỏi khôn khéo hơn tam đệ Hàn Lâm nhưng lại có chỗ khác, khí chất quan trường trong xương cốt hắn rất nặng, tuy rằng phụ thân có chút không hài lòng với cuộc hôn nhân này, canh cánh trong lòng nhưng Tô Hàn Xương lại không có, hắn vô cùng hài lòng.
Bởi vì cuộc hôn nhân này đã mang tới cho hắn lợi ích thực sự, phụ thân vừa đồng ý cuộc hôn nhân này thì hắn được đề bạt lên làm Lễ Bộ thị lang, một bước đi lên quan lớn triều đình có thực quyền, mấy hôm trước Thái tử có nói chuyện với hắn, sở dĩ hắn được đề bạt là vì Tô gia và Lương Vương hệ kết thông gia.