Tuy Tô Hạm là con gái của hắn nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng không coi cuộc hôn nhân này đơn thuần là gả chồng cho con gái, hắn chỉ nhìn vào lợi ích chính trị đằng sau cuộc hôn nhân này, không chỉ là đối với cá nhân hắn mà cũng là đối với Tô gia.
Tô gia là dựa vào lập nghiệp, năm trở lại đây đều được hưởng tiếng tăm ở Tề Châu, đến đời của phụ thân hắn Tố Tôn thì càng lên một tầng cao mới. Tô Tốn đảm nhận Quốc tử giam tế tửu đã mười năm, khiến cho Tô gia tỏa ra khắp thiên hệ, sự phát triển của Tô gia dường như đã đến đỉnh điểm.
Nhưng là một người của thế hệ mới, cách nghĩ của Tô Hàn Xương không còn giống như phụ thân nữa, hắn đã không còn bằng lòng với một gia thế giáo dục, mục tiêu của hắn là làm cho Tô gia trở thành một danh môn thế lực như Thanh Hà Thôi gia, trở thành một thế gia danh môn thực sự, bất luận triều đại thay đổi Tô gia sẽ không gục ngã.
Điều này cần Tô gia tiến hành thay đổi, từ thế lực giáo dục chuyển sang thế lực chính trị, huynh đệ Tô Hàn Trinh trở thành thứ sử quận Đông Hải, đi tuyến của địa phương, hiện tại hắn trở thành Lễ Bộ thi lang là đi tuyến của triều đình. Bước tiếp theo mục tiêu của hắn là hướng tới Lại Bộ Thị Lang, sau đó tiến lên, năm nay hắn mới tuổi, hoàn toàn có cơ hội.
Tô gia chỉ có xuất hiện hai tướng quốc trên, họ mới có thể thành công trở thành thế gia danh môn, đây là lý tưởng của Tô Hàn Xương, kết thông gia cùng Lương Vương hệ, điều này là một chuyển biến hữu ích với Tô gia.
- Phụ thân, hôn lễ hôm nay đều là các quan tam phẩm trở lên và các nhà quyền quý tham gia, không chỉ có Hoàng Thái hậu tự mình chứng hôn, thậm chí Hoàng Thượng đều sẽ đến, con cảm thấy để họ tham gia không thích hợp lắm.
- Ngươi chê họ quê mùa làm mất mặt ngươi đúng không?
Tô Tốn có chút không vui, ông đã hiểu ra ý của con trai, con trai ông chê hai người tộc đệ của ông là địa chủ dưới quê, sợ làm mất mặt hắn.
- Nhưng đây là hôn lễ, bọn họ đều là người nhà gái tới tham gia hôn lễ, cái này thì có lien quan gì, ngay cả Lan Lăng quận Vương cũng không có ý kiến mà ngươi lại chê.
Tô Hàn Xương lắc đầu, thái độ của hắn vẫn như cũ,
- Lan Lang quận Vương khách sáo, ông ta ngại không dám nói là không được nhưng chúng ta phải tự biết chứ, đây là lần đầu tiên Tô gia xuất đầu lộ diện trong hôn lễ quy tụ các nhà quyền quý và các quan lớn, con không hy vọng bọn họ tới lại ảnh hưởng tới hình tượng của Tô gia.
- Ngươi … ngươi như vậy có gọi là gả chồng cho con không?
Tô Tốn chỉ vào mặt con trai, tức giận đến nỗi toàn thân run lên.
- Phụ thân, hôn nhân vốn dĩ không phải là chuyện đơn giản, ngày mai lại mặt con sẽ giải thích rõ rang với họ.
Đúng lúc này từ xa truyền tới tiếng chiêng trống cùng kèn xô-na, bên ngoài cửa bắt đầu đốt pháo, đây là đội rước dâu tới, Tô Tốn không thể làm gì được, chỉ có thể nhẫn nhịn nói với con trai:
- Đội rước dâu tới rồi, ngươi ra đón tiếp trước, ta muốn ngồi một mình một lát.
Tô Hàn Xương thi lễ với phụ thân,
- Phụ thân, hài nhi là vì cân nhắc tới tương lai của Tô gia, mong phụ thân hiểu cho nỗi khổ tâm của hài nhi.
Nói xong hắn vội vàng đi ra ngoài, Tô Tốn một mình ngồi yên lặng trong đại sảnh, trong lòng ông ta lại dâng lên nỗi hối hận vô cùng mãnh liệt, thực sự không nên gả Hạm Nhi cho Hoàng tộc, danh dự hai trăm năm của Tô gia khả năng sẽ bị hủy trong cuộc hôn nhân này.
Trong tiếng pháo nổ đoàn rước dâu vòng quanh ba vòng Tô phủ, bắt đầu từ từ tiến vào cửa Tô phủ, quân Mai Hoa vệ không vào phủ mà ở ngoài chờ, mấy người nhà dùng xe gỗ đẩy mấy giỏ đựng đầy phong bao và ngân lượng, bạc là một lượng một miếng, một bao hai miếng.
Mấy tên đệ tử của Tô gia bắt đầu phát tiền lì xì cho quân Mai Hoa vệ, bọn họ cũng biết đây là quy tắc rước dâu, người nào người đó đều ngại ngùng nhận lấy, rồi vui mừng đón nhận những thùng nguyên tiêu lớn đưa tới.
Vô Tấn đi vào cửa lớn Tô phủ nhưng cửa giữa lại đóng kín, muốn rước con gái Tô gia thì phải nghĩ cách mở được cửa, nói trắng ra là phải nhét tiền, nhà gái bằng lòng thì tự nhiên sẽ mở cửa.
Đây là việc của người rước dâu, Triệu Tư mang theo một cái túi, đút từng phong bao đựng ngân phiếu vào trong qua cái lỗ trên cửa nhỏ bên cạnh.
- Trong này có bốn tờ ngân phiếu một trăm lượng, đủ chưa?
- Chưa đủ!
Bên trong cười vang nói.
Hắn lấy ra một phong bao màu đỏ to nhất nhét vào trong,
- Đây là một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, đã đủ chưa?
Cuối cùng cửa cũng được mở ra, đoàn rước dâu nhà trai vào, hai mươi bốn người khiêng kiệu đi vào, tất cả cùng hô tô,
- Mời tân nương lên kiệu.
Kiệu phu đi vào cửa hô to:
- Tân nương lên kiệu.
Đây chẳng qua chỉ là một loại thái độ, tỏ vẻ chú rể mà thôi, đối với đám kiệu phu thì là một trò vui vui đùa mà thôi nếu không thì tiền lỳ xì bọn họ cũng không cầm, móng heo cũng không nhận.
Đội ngũ đón dâu ở nhà gái ở trong nhà đại khái nghỉ ngơi một canh giờ, cùng với thân thích của nhà gái nói chuyện với nhau, đem tình huống nhà trai nói rõ cho họ biết, đương nhiên chỉ giới hạn ở phương diện tài sản những phương diện khác nhà gái cũng không có hứng thú.
Chú rể thì cùng với cha mẹ nhà gái nói chuyện với nhau, hắn sắp trở thành trượng phu dĩ nhiên cũng cần có trách nhiệm.
Những điều này ở nhà gái nào cũng có,chỉ là điều duy nhất khác biệt, Vô Tấn không nói chuyện với Tô Hàn Xương và Chu thị mà là nói chuyện với Tô Tốn.
Tô Tốn dĩ nhiên không ở thời điểm này mà hối hôn, hắn cũng không gánh nổi chuyện này trừ phi chú rể là bị gièm pha là gian lận hắn mới thoát khỏi. Nhưng Vô Tấn thì không được hắn chính là hoàng tộc dòng đích, nếu như Tô gia hối hôn vậy thì nề nếp gia đình của Tô gia cũng mất hết.
Tô Tốn từ từ nói:
- Ta mười năm trước đã vuốt ve đầu Cửu Thiên nghĩ xem tương lai cháu rể của mình thế nào lúc đó ta đặt ra mục tiêu nhất định phải là tuổi trẻ tài tuấn kém cỏi nhất cũng là tiến sĩ thám hoa, cũng không phải là ta yêu cầu nghiêm khắc mà là cháu rể đích trưởng chính là mặt mũi của Tô gia vô cùng quan trọng, ta không ngờ rằng cháu rể của mình lại là tướng quân.
Vô Tấn áy náy nói:
- Để cho tổ phụ thất vọng rồi.