Thời gian thấm thoát trôi qua, trôi nhanh như một cơn gió, mới ngày nào còn khai giảng mà giờ đã hơn hai tháng qua trôi qua rồi.
Nay là ngày đầu tiên của tháng , những bài kiểm tra một tiết đang dần kéo đến, từ những môn cả lớp đều yêu quý như Thể dục, Quốc Phòng, Tin học thì những bài kiểm tra học thuộc, chém gió của Sử, Địa hay Công dân, và những môn hóc búa tính toán cả học thuộc và tư duy, Toán Lý Hóa Sinh... ôi không thể bỏ qua được một môn nào.
Những ngày ăn chơi, lười biếng đang xa dần, không khí trong lớp đang trở nên náo nhiệt hơn hết, từ những đứa lười biếng nhất cũng đã lật quyển sách. Lớp cá biệt thì cá biệt chứ cũng phải lo học hành một tí chứ, tuy không chăm bằng lớp người ta thôi. Thay vì như thầy cô dặn, "kiến thức của các em là tích lũy từng ngày một, các em nên học từ từ thì trong đầu em nó đã được xếp gọn gàng, khi nào kiểm tra chỉ cần mở ra là được, chứ không nên ngày gần thi mới học...". (Vâng, tôi chắc chắn một điều là thầy cô thật dối trá, đó là đối với môn tự nhiên, công thức tính toán thôi chứ Sử Địa nay học mai còn quên chứ nói gì... thanh niên đi thi toàn quên cho hay).
Hôm nay đến lớp thật tồi tệ, vì tiết đầu là kiểm tra một tiết Sử, trong lớp lúc nào cũng bàn tán về Sử:
- Học bài chưa mày?
- Đêm qua thức học sml nè, mà mới đến bài à...
- Tao tủ chiến tranh thế giới thứ nhất với Duy Tân Minh Trị... không trúng chắc ăn cám mày ạ
Nó quay sang thấy Lê Hà im lặng tập trung ngồi đó, là biết ngay nhỏ đã học hết rồi, nhớ thi học kì năm ngoái nó được hẳn d Sử mà, nó nhìn lại mình thấy thật ngán ngẩm, ba ngày học chữ được chữ mất, chả biết thi thố sao.
Và cái giây phút định mệnh ấy đã đến, cô vào lớp, trong lớp có tiếng nói thì thầm
" Tí nhớ chỉ tao với"
"Cho nhìn bài với mày"
Nó cũng khều trên khều dưới và nói y chóc thế.
Lần này đề có câu, và qua trọng nhất đó chính là HAI ĐỀ... cả lớp nhìn nhau ánh mắt không khỏi ngạc hiên hơn, ơ sao lại hai đề...
- Trật tự, làm bài, cò ồn ào nữa là tôi đánh dấu bài
Đấy là tiếng cô dạy Sử, cắt hết tất cả mọi thứ và bắt đầu làm bài, vẫn cò tiếng thì thầm nhỏ nhỏ, hai đề khác nhau nhưng vẫn giống nhau câu ba, điểm vì có phần liên hệ thêm.
Nhìn quanh một lượt, hầu như là đang cúi xuống, đứa thì đọc đề, đứa thì đã bắt đầu ghi những chữ đầu tiên, nó cũng bắt đầu làm, nhưng mà được nửa câu lại chuyển qua câu vì quên...
Phao là điều không thể thiếu trong lớp nó, quan trọng là mối đứa có cách quay cóp riêng.
Chiêu mà hay xài nhất là photo nhỏ cầm tay, hoặc nhét vô tay áo, bỏ trong hộp bút hoặc đặt lên bàn chép... nhưng phải cẩn thận, làm sao cho an toàn vì một khi bị bắt là có bằng chứng ngay.
Dán vào lưng đứa phía trước cũng được một vài đứa sử dụng, hưng quan trọng là đứa phía trước phải cho phép, không cho thì cũng dán nhẹ nhẹ. Có lợi là rất dễ chép, nhưng phải diễn như diễn viên Holywwood cho mỗi lên ngước lên và chép lại, tinh tế chứ không là bị bắt ngay.
Nhiều đứa khá siêng là chép ra giấy trắng hoặc chép ra tay ra chân, nhưng mà cách này tố khá hiều thòi gian mà thời tiết nóng nực dễ bị mất, thứ hai chép nhiều vậy thì cơ thể chắc gì đủ diện tích...
Nhiều thanh niên học bài nhưng sợ quên chép một đống năm lên bàn, nhìn qua có vẻ an toàn nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Vẫn có nhiều đứa thì dùng điện thoại, ai đã dùng chiêu này thì rất tinh vi nhé, chứ trình bình thường thì không nên xài (nhớ đợt thi học kì năm ngoái, thằng ngồi cạnh mình, đa số là nó quay bài và quay bằng điện thoại, vậy mà trót lọt hẳn mấy môn giáo viên coi thi không bắt được, mình ngồi cahj nó mà còn không biết nó quay điện thoại luôn... hay vãi)
Theo như nó quan sát xung quanh thì lớp vẫn đang rất tập trung làm bài, có thằng Hùng Béo không biết làm có quay xuống nhìn nó, cô vẫn rất chăm chú nhìn từng đứa, lâu lâu còn đi vòng quanh lớp. Tình hình vẫn rất căng thẳng. Nhìn lên đồng hồ, chỉ còn phút nữa, nhìn qua Lê Hà ngồi cạnh đang bắt đầu làm câu , nó nhỏ nhẹ nói:
- Cho coi với
Hà nó kéo bài lên một chút cho nó dễ nhìn, nó cũng vừa nhìn cô vừa cố nhìn bài Hà để chép. Chời đậu...phộng, điểm trừ của con Hà là mỗi lần kiểm tra chữ nó xấu dã man, làm nó phải banh mắt ra dịch...