Sáng sớm thức dậy, nhìn đồng hồ mới h, nó nhẹ nhàng lết thân vào vệ sinh cá nhân sau đó toan đi tập thể dục. Vừa mở cửa ra thì nó hơi khựng lại vì bóng người đang ngồi ở thềm trước cửa. Bóng người ấy hai tay chống cằm, ngước mặt lên nhìn trời. Nó nheo mắt lại để nhìn cho rõ, bóng người ấy khá quen. Nó đánh mắt sang phía giường thì thấy mỗi mình bé Bông đang ngủ ngon lành.
Đầu óc hoạt động liên tục, nó nhận ra đó là thằng Kim. Nó lại gần ngồi sang bên cạnh nhưng thằng Kim dường như tập chung vào thứ gì đó nên không để ý. Đến khi nó cất tiếng thằng Kim mới giật mình nhìn sang bên cạnh.
– Kim này, đang suy nghĩ gì vậy? Có thể nói anh nghe không?
– Em đang vui vì sắp có gia đình, lần đầu tiên cảm nhận được mình có người anh. Nhưng sao anh lại nhận hai đứa em là em mà không phải là người khác?
– Ừm. Nói sao nhỉ? Lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa anh đã có cảm giác muốn che chở, bảo vệ cho hai đứa. Có lẽ đó là cái duyên chăng?
– Có lẽ. Lần đầu tiên em thấy bé Bông cười nhiều như thế! Có lẽ nó vui lắm!
– Ukm. Hai đứa sống với anh chắc không được như những đứa trẻ khác nhưng anh sẽ cố cho hai đứa được no đủ. Mà hai đứa thích đi học chứ?
– Dĩ nhiên rồi anh ba. Bé Bông hàng ngày đi bán với em nó hay đứng yên lúc lâu trước cổng trường.
– Ukm. Nhưng mà giờ kỳ rồi, có lẽ hai đứa phải đợi qua hè mới đi học được. Trong thời gian này anh sẽ dạy hai đứa mấy cái căn bản để vào học không bỡ ngỡ.
– Vâng.
– Giờ đi tập thể dục với anh đi. Rồi lát về mua đồ ăn sáng cho bé Bông luôn.
– Dạ.
Rồi hai anh em đi bộ ra công viên gần phòng trọ tập thể dục. Sau đó vào quán phở gần đó ăn sáng, không quên mua tô đem về cho bé Bông.
Vừa về đến phòng đã thấy bé Bông ngồi thút thít, bên cạnh là chị Trinh đang ngồi dỗ. Thấy nó về bé Bông chạy lại ôm lấy nó.
– Hức… Anh ba với anh Kim đi đâu về? Bé Bông ngủ dậy không thấy… Hức… Bé Bông sợ.
Nó đẩy bé Bông ra, ngồi xuống đưa tay lên lau nước mắt cho bé Bông.
– Ngoan nào! Anh ba với anh Kim đi mua đồ ăn sáng cho bé Bông thôi mà.
Rồi nó đem phở bỏ ra tô cho bé Bông.
– Bông đánh răng rửa mặt rồi vào ăn này!
– Hì, em xong lâu rồi.
Nó nhìn bé Bông mỉm cười, rồi nhìn sang bên chị Trinh.
– Ủa, hôm nay chị không đi học à?
– Sáng nay chị không có tiết, sang đây thấy có mình bé Bông đang khóc nên quay ra dỗ nó. Mà em chuẩn bị đi học đi, chị ở nhà trông hai đứa nhỏ cho.
Nó giật mình nhìn đồng hồ, đã h rồi. Vơ vội quần áo vào nhà tắm rồi tắm xong thay luôn. Ra ngoài thấy chị Trinh với hai đứa đang đùa giỡn, lấy cặp rồi gọi bé Bông.
– Bông với Anh Kim ở nhà ngoan nha. Anh ba đi học. Có gì thì nhờ chị Trinh nha!
– Dạ!
Xong nó dắt con Xgame huyền thoại phóng tới trường. Đến trường thì còn phút mới vào lớp, nó ra căn tin mua chai sting với chai nước cam đem lên lớp. Vừa bước lên lớp thì thấy thằng ôn kia đang chém gió ngoài hành lang, tiện chân sút mỗi thằng một phát. Bọn kia tức tối quay đầu lại, nó liền giơ chai sting lên, bọn kia cướp luôn rồi cười hề hề. Nó không quan tâm đi vào lớp, tự dưng nhỏ Mai ở đâu nhảy ra.
– Ông kia, nước của tôi đâu?
Nó đưa mắt nhìn thằng Hoàng cầu cứu. Nhưng đáp lại là khuôn mặt đểu đểu, kiểu như là kệ mẹ mày, tao không quan tâm. Nó đành cười trừ đưa chai sting cho nhỏ Mai. Đụng đến ai thì đụng chứ trừ lớp phó lao động ra. Lao động công ích như chơi! Bước vào lớp nó thấy thằng Vũ với nhỏ Ngân đang ngồi cười nói với nhau, mỗi đứa để tay lên bàn, còn tay dưới ngăn bàn, làm gì thì mọi người tự hiểu nha. Nó đáp cặp vào bàn, cứ ngỡ nó ngồi mình thì lại thấy cái cặp nữa.
Đem chai sting đặt trước mặt thằng Vũ và chai nước cam cho nhỏ Ngân. Thằng Vũ nhìn nó nói.
– Hôm nay mày tốt bụng vãi.
– Chuyện. Tao mà lại. Mà cặp ai ở bàn tao thế? Cặp mày à Vũ?
– Không!
– Chắc em nào hâm mộ nên muốn ngồi gần đấy! – Nhỏ Ngân ngồi nói.
– Xời! Chỗ đó Toàn chỉ dành cho Ngân thôi! Hì hì.
– Mơ đi. – Nhỏ Ngân cười cười.
Thằng Vũ thì hậm hực nhìn nó, kiểu như xéo để tao làm việc. Nó đành troll thằng Vũ.
– Vũ, sao mặt mày hôm nay trông khó coi vậy.
Nhỏ Ngân liếc xéo sang, thằng Vũ mặt tươi rói ra.
– Đâu, đâu có. Thằng Toàn nhìn nhầm thôi. Phải không Toàn?
Nó không trả lời, ngồi vào chỗ thì trống đánh p, vẫn không thấy ai vào ngồi chỗ nó. Hết p, tự dưng nhỏ Trâm đi đâu đó vào rồi đi xuống bàn nó ngồi.
– Bàn tớ trật quá nên lên đây ngồi nhờ thôi mà.
– Ờ.
Nó chỉ trả lời qua loa rồi ngồi im. Cả buổi học nó bơ luôn nhỏ Trâm mặc dù đôi khi nhỏ cố bắt chuyện với nó. Hôm nay chả có gì để tả ngoài từ “chán”, tiết đều là tiết tự nhiên, nó chỉ ngồi chép bài cách gật gù. Hết tiết, nhỏ Trâm đột nhiên giữ nó ở lại.
– Toàn cho Trâm xl chuyện hôm qua nha.
– Ờ.
– Trâm mời Toàn đi uống nước coi như xl nhé. Hôm qua Trâm không biết Toàn có chuyện. Nên…
– Không sao đâu! Hôm nay tớ có việc nên không đi được. Sr.
Nói rồi nó lấy cặp về, để lại nhỏ Trâm đang ngơ ngác.
Hôm nay tiết nên đi về nó ghé luôn vào chợ mua rau với gạo về nấu. Đồ ăn tuy không được tươi cho lắm nhưng bất đắc dĩ cũng nói là tạm được. Nó chỉ mua đồ ăn vào lúc dậy với lúc đi học về, tức là khoảng h – h và khoảng h trở đi. Cơ mà lúc dậy muốn mua được đồ ăn khá khó hoặc ít, còn lúc đi học về thì đồ ăn hết tươi rồi. Lúc còn trên Hà Nội đa phần nó mua đồ ăn vào buổi chiều dành cho cả ngày luôn và đặc biệt vào chủ nhật luôn có khá nhiều đồ tươi.