Khung cảnh đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng, người vốn bị nhận định là người ngoài đột nhiên biến thành thái tử gia … Sự kích thích này hơi lớn rồi đó.
Nếu nói lúc nãy khi biết được Tinh Ảnh phải phân tách, Nghiêm Tranh đã gào thét con mẹ nó n lần ở trong đầu, thì lúc này trong đầu hắn có hàng ngàn con ngựa chạy qua, không thể nói gì được …. Tổng giám đốc Hoắc, Hoắc thiếu?! Tôi con mẹ nó ….
Nghiêm Tranh đáng thương, não đã bắt đầu co thắt lại rồi.
Một đồng nghiệp cũng là lão tướng giống hắn của Tinh Hoàn nhân cơ hội này trộm chọc chọc hắn: “Fk, lão Nghiêm cậu được lắm, khó trách hôm nay lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy! Thì ra cmn đã lặng lẽ ôm đùi lớn của thái tử từ sớm rồi! Hung hữu thành trúc! Cao chẩm vô ưu mà!”
Hung hữu thành trúc: ý tứ vốn chỉ khi vẽ trúc thì phải có một bức tranh về trúc ở trong lòng rồi. Sau này dùng để ví von trước khi làm chuyện gì đó thì đã có chủ ý trong lòng. Theo baidu.
Cao chẩm vô ưu: gối cao đầu mà ngủ không cần lo âu.
Trúc em gái cậu! Vô ưu em gái cậu ấy!
Nghiêm Tranh thiếu chút muốn bùng miệng độc rồi. Lúc này hắn chỉ nhớ đến buổi tối công chiếu đó, một thanh niên mặt mày không tệ mò đến phòng làm việc của hắn nói chỉ chiếm của hắn mười phút, lúc đó có bao nhiêu yếu ớt, đáng thương, bất lực … Bây giờ lại nói với hắn, đó là con trai của ông chủ ???
Cậu cmn báo tên ba cậu thì nhường lịch chiếu của cho , chúng ta cũng có thể thương lượng mà, có đúng không?
Sao cậu cứ nhất định phải dùng cách thức kích thích như thế đến khiêu chiến trái tim của mấy người bọn tôi chứ?
Làm đến vị trí ngày hôm nay, bọn họ có dễ dàng sao! Hả?
Trong lòng Nghiêm Tranh đang suy ngẫm lại, bắt đầu từ khi tiếp xúc … Hắn có chỗ nào đắc tội Hoắc Lãng không... Bây giờ nghĩ lại… Lúc đầu tổng giám đốc Lê hỏi Nhan Tô Tô… Con mẹ nó, chính là đang hỏi Hoắc Lãng… Thái tử gia, ngài đủ ác, đến cả vị lão thần nòng cốt như tổng giám đốc Lê mà cũng giấu!
Trong đầu Nghiêm Tranh lộn xộn hết cả lên, càng đừng nói đến Kim Thiệu Quân đã từng ác liệt đắc tội Hoắc Lãng nữa, trong lòng hắn có một vạn cái khổ bức. Hắn chẳng qua là vì nghe được kế hoạch phân tách Tinh Ảnh của cậu hắn - Tần Hoằng Khải, rồi vừa khéo nhìn thấy Nghiêm Tranh mang theo hai người không quen biết ở hoa viên, sau đó mới nảy ra tâm tư khiêu khích thôi.
Dù sao hắn ở Tinh Hoàn được dính rất nhiều ánh sáng của Tần Hoằng Khải rồi. Có thể giúp đỡ cậu, hắn liền không từ chối. Này không phải là muốn nhân cơ hội ngáng chân Nghiêm Tranh chút sao? Ở thời khắc mấu chốt nhỏ chút thuốc nhỏ mắt, ví như chỉ trích Nghiêm Tranh mang “người ngoài” đến, ví như Nghiêm Tranh có khả năng nhận chỗ tốt của … Loại công kích nhất thời nửa khắc không thể làm rõ này đủ để thu hoạch hiệu quả một kích lấy mạng. Chuyện này Kim Thiệu Quân đã thử nghiệm nhiều lần rồi, nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến, người mà Nghiêm Tranh mang đến thế mà lại là con trai của tổng giám đốc Tống …
Nhỏ thuốc nhỏ mắt: ví von kẻ ở trong tối thêm dầu đổ lửa chỉnh người ta khi đang báo cáo tình hình với lãnh đạo, cấp trên, trưởng bối, vv. Nghĩa đen là một loại hành vi của bác sĩ là nhỏ thuốc cho con mắt bị bệnh, nghĩa bóng là chỉ hành vi đơm đặt bịa chuyện, đâm bị thóc chọc bị gạo, nói xấu người khác. Theo Baidu)
Kim Thiệu Quân nhìn Hoắc Lãng, trong mắt đều là ủy khuất mười hai vạn phần, ngài cmn đường đường là thái tử Tinh Hoàn, chiêu bài vang dội cỡ nào sao lại muốn giấu kín như thế chứ??? Như hắn đây, có cậu là quản lý cấp cao, đảm bảo trong ngoài công ty đều biết. Ngài nói ngài một thái tử gia tốt biết bao, lần đầu làm sản xuất thì phim của ngài dù sao cũng phải thổi ngài đến trời chứ, kết quả bộ phim kia cộng cộng trừ trừ số lượt chiếu, phòng vé mới được có năm ngàn sáu trăm vạn … Tần suất chiếu, con mẹ nó, còn không bằng cả một bộ phim văn nghệ bình thường nữa. Ai có thể nghĩ đến thân phận của ngài đây chứ?!
Càng đừng nói … Tổng giám đốc Tống rõ ràng là họ Tống, ngài, con mẹ nó, lại họ Hoắc!
Này chẳng hề có chút liên quan gì cả!
Đương nhiên, có cho Kim Thiệu Quân một trăm lá gan hắn cũng không dám truy hỏi Tống Kiến Linh, rằng tại sao con trai nhà ngài không cùng họ với ngài?
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Kim Thiệu Quân, còn run rẩy co rút lại nói không ra lời, chẳng còn chút kiêu ngạo lúc đầu, Tần Hoằng Khải liền thầm mắng đúng là đồ phế vật không chống nổi tường, thành sự không đủ bại sự có thừa.
Nhưng Tần Hoằng Khải còn phải làm tròn mặt mũi, hắn dùng một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nói: “Aiz ya! Ồn ào nửa ngày thì ra là người nhà mình, Tống, à … Hoắc thiếu nhanh đến ngồi gần chút.”
Thế này là muốn đem lật qua tiết mục khi nãy hả? Ngồi ở đây có ai không phải là lão giang hồ đâu chứ?
Một vị phó tổng tài bên cạnh có giao tình tốt với Lê Tứ cười nói: “Tổng giám Tống, ngài thật sự không đúng rồi nhé, Hoắc thiếu ưu tú như vậy mà bọn tôi vào Tinh Hoàn nhiều năm như thế lúc này mới gặp được một lần, ngài giấu đủ kín đó … Này không phải đã nháo ra chuyện cười rồi sao? Thiếu chút là bị nhân viên của mình đuổi ra ngoài rồi.”
Một đoàn quản lý cấp cao lập tức cười lên, thậm chí Tần Hoằng Khải cũng cười đến không có gì khác biệt. Mà Kim Thiệu Quân đứng bên cạnh nghe thấy câu này thì hai chân đều có chút phát run. Hắn run lẩy bẩy nhìn cậu mình một cái, lại phát hiện Tần Hoằng Khải đến một ánh mắt cũng không cho hắn.
Tống Kiến Linh huơ tay cười nói: “Là rất ưu tú, lần đầu tiên làm phim đạt được thành tích này là không tệ, không tệ.”
Với năng lực của rất nhiều vị quản lý cấp cao đang ngồi ở đây, bên miệng đã chuẩn bị xong rất nhiều lời khen ngợi lại lập tức nghẹn lời.
Không phải đâu, ông chủ à, ngài bình thường là một người khiêm tốn biết bao, bây giờ nếu cứ tiếp tục khiêm tốn thì bọn tôi mới có thể góp chút sức mà khen mấy câu chứ? Chẳng sợ ngài giả vờ khiêm nhường vài câu cũng tốt, nhưng bây giờ ngài lại thế này, chúng tôi biết tiếp lời thế nào đây chứ?
Lê Tứ lại ở bên cạnh cười nói: “A Lãng ở nước M học ở Ivy League, đến phố W đều có thể làm ra danh ra tiếng, quay một bộ phim thôi, đương nhiên càng không phải nói rồi.”
Tống Kiến Linh liếc hắn một cái: “Cậu ngược lại biết được rất nhiều đấy.”
Đi theo Tống Kiến Linh hơn hai mươi năm rồi, Lê Tứ hoàn toàn không đem lời này đặt trong lòng, nụ cười tiêu sái, mặt đầy tự đắc.
Trợ lý Trương ở phía sau lưng hắn sớm đã quen cách thức giao tiếp giữa hai vị lão đại, trấn định bổ sung nói: “Tổng giám Tống, tổng giám đốc Lê cũng là nhìn thấy tên của Hoắc thiếu trong phim mới biết được.”
Nhóm quản lý cấp cao lập tức cười lớn.
Hoắc Lãng vô lực cười cười. Ba hắn và chú Lê đều đã có thái độ như thế, lúc này hắn không thể không đứng ra làm bậc thềm, chỉ nghe thấy hắn ngữ khí thành khẩn nói: “Khách quan mà nói, phòng vé của chỉ bình thường, phòng vé của bây giờ cũng có không ít sự ngẫu nhiên và may mắn … Tôi cũng chỉ là người mới vào ngành, còn cần phải học tập các vị chú bác nhiều hơn nữa.”
Phải vậy chứ, lời này vừa ra mọi người liền lập tức biết nên nói tiếp thế nào rồi:
“Hoắc thiếu không cần tự xem nhẹ mình đâu. Tác phẩm nhỏ chỉ bỏ ra hai trăm vạn, mà đạt được phòng vé và danh tiếng như thế đã là rất xuất sắc rồi!”
Một vị phó tổng rất có tài nói chuyện cười trách nói:
“Hoắc thiếu, bộ phim này của cậu thật làm không đúng rồi, rõ ràng là chiếu ở rạp chiếu nhà mình mà còn phải cẩn thận như thế, khiến cho con gái nhà tôi mấy ngày trước còn tìm tôi đòi vé chứ. Tôi ở đây một đầu sương nước, đại tiểu thư nhà tôi bên kia còn nói tôi làm ở Tinh Hoàn nhiều năm như thế mà đến cái vé cũng không lấy được, cuối cùng bạn học của nó tự mình bao rạp xem đó!”
Mọi người lập tức cười lớn, một đoàn quản lý cấp cao nói nói cười cười, phàm là lời nào liên quan đến đều là lời hay ý đẹp. Nhìn thấy Nhan Tô Tô ở bên cạnh cũng có người khen: “Hoắc thiếu chọn nữ chính cũng rất không tồi, cô gái nhỏ này thật xinh đẹp … À, đúng rồi? Lúc nãy sao ngài không cho cô gái nhỏ nhà người ta nói thù lao đóng phim thế?”
Lê Tứ nhất thời nghĩ đến một chuyện: “Cô gái nhỏ, cháu tên là Nhan Tô Tô đúng không? Lần trước cháu nói nhà cháu rất có tiền hả???”
Lê Tứ đều đã nói có tiền, vậy thì chắc chắn là cực kỳ có tiền rồi …. Cô gái nhỏ này lớn lên xinh đẹp như thế, tuy nói là nữ chính, nhưng Hoắc thiếu lần này đến chỉ mang theo cô thôi … À hả hả ? Trên tay Hoắc thiếu còn chưa mang nhẫn nha, nhất thời hai mắt của mọi người đều bay ra ánh sáng bát quái.
Nhan Tô Tô cảnh giác: “Tôi rất có tiền??? Người nào phao tin thế???”
Cô rõ ràng là rất thiếu tiền, thiếu rất nhiều rất nhiều tiền!
Hoắc - phao tin - Lãng: …
Hoắc Lãng không thể không mạnh mẽ chuyển hướng đề tài trước khi Nhan Tô Tô mở miệng: “Nói ra thì phòng vé của lần này còn nhờ phân phát phát sóng của lưu lượng internet nữa.”
Việc chuyển hướng đề tài này rõ ràng quá rồi, một nhóm quản lý cấp cao đều là lão giang hồ, trong mắt đều lộ ra loại biểu tình rất có ý vị, ừm, Hoắc thiếu rất bảo vệ người ta nha.
Sau khi Hoắc Lãng mở miệng, Tống Kiến Linh càng nhìn Nhan Tô Tô nhiều thêm mấy lần.
Hoắc - bảo vệ - Lãng: …
Lê Tứ ho một tiếng: “Doanh thu phòng vé lần này của A Lãng thực sự Tinh Hoàn không giúp được gì. Kênh internet trợ giúp còn nhiều hơn. A Lãng vừa khéo mượn cơ hội giới thiệu con đường mới này, để mọi người cũng cùng học hỏi một chút về thứ mới ra đời này đi. Vốn lần hợp tác với Keya và Miaofeng cũng muốn mượn lực từ internet mà.”
Nghiêm Tranh “Không giúp được gì” cứ vậy mà bị ông chủ của mình đâm một đao: ……
Không phải, ông chủ à, lúc đầu không biết thân phận của Hoắc thiếu thì tôi không phải cũng cẩn cẩn thận thận mà thăm dò hình thức mới đó sao? Tự dưng lại có loại cảm giác bị cha già vứt bỏ là chuyện gì đây?
Hoắc Lãng lắc đầu nói: “Cháu cũng là người mù tự dò đường thôi, chỉ hiểu được lờ mờ. Chỉ là có thể nói một ít tâm đắc khi làm . Bỏ ngói lấy ngọc, để các vị tiền bối tham khảo thôi chứ không nói đến cái gì mà học tập. Thực ra bản chất internet giống như danh tự, kết nối tin tức, để cho tất cả mọi người giảm được giá thành tìm hiểu tin tức mà thôi. Cho nên cháu mới nói phòng vé lần này của là ngẫu nhiên. Bởi vì cơ hội lên men đều ở trên internet …”
Mấy lần đề tài được lên men này, giải thích của Hoắc Lãng đều rất sâu sắc, khiêm tốn có lễ, khéo léo tránh khỏi mấy điểm đau của . Khụ, dù sao là hạng mục của Tinh Hoàn, nhiều vị quản lý cấp cao của Tinh Hoàn có mặt, Hoắc Lãng cũng không nói đến quá rõ ràng, nhưng những người ngồi đây có ai mà không biết, bắt nguồn lớn nhất về đề tài của , trừ bản thân tác phẩm tự mang theo vòng sáng ra thì danh tiếng treo lên mà đánh cũng là trợ lực mạnh mẽ không cần nghi ngờ gì.
Nhưng một động tác này, xem ra thì chỉ là chỉ hướng một nhóm người mua thôi. Nhưng lưu lượng trực tuyến thông qua tập trung tuyên truyền từ Bamboo Video, lại đem lưu lượng tinh chuẩn mà phân phát đến rạp chiếu. Đây không chỉ là một hình thức kinh doanh hoàn toàn mới nữa. Hình thức mới năm nào cũng có, mà ở chỗ hình thức này khéo léo lợi dụng đề tài trên internet hấp dẫn lưu lượng. Trong cái ví dụ này, hầu như là không cần tiền mà hấp dẫn được một lượng lớn lưu lượng;
Mà ở trên internet, kiếm tiền từ lưu lượng truy cập lại không trực tiếp như thế, rất nhiều công ty internet quá nửa đều thông qua quảng cáo để kiếm tiền, nếu trực tiếp thu tiền dễ dàng thì Chung Vũ Tín và Lương Khâu Vũ cũng sẽ không xem trọng hợp tác với Hoắc Lãng như thế rồi. Hình thức thiết kế của Hoắc Lãng khéo léo là ở chỗ, anh lợi dụng con đường ngoại tuyến sẵn có để thu tiền. Ngoại tuyến, sẽ luôn càng đắt, cái loại đắt này, là đắt ở chỗ được tất cả người trả phí đều chấp nhận. Ba mươi đồng một tấm vé xem phim, mọi người đều cảm thấy là thiên kinh địa nghĩa.
Thiên kinh địa nghĩa: một sự vật hiển nhiên, giống như mặt trời mọc hướng đông lặn hướng tây vậy, không có gì phải nghi ngờ.
Từ con đường rẻ nhất thông báo tin tức với người trả phí, từ con đường đắt nhất đến kiếm tiền, đây coi như bàn tính gõ đến vang vang nha.
Càng quan trọng hơn là, trong những thao tác này ẩn ẩn đã có thể phát hiện ra một loại hình thức phát hành hoàn toàn mới.
Một nhóm quản lý cấp cao, bao gồm cả Tống Kiến Linh, Lê Tứ, đều dần dần nghe đến chăm chú. Nếu nói khi mới đầu chỉ là bởi vì Hoắc Lãng là con trai của Tống Kiến Linh mà mọi người mới xem trọng anh một chút. Nhưng bây giờ theo sự giảng giải của Hoắc Lãng, tất cả mọi người đều dần dần phải nhìn anh bằng ánh cặp mắt khác. Đáng tiếc đây là con trai của tổng giám Tống, bằng không thì người như thế này nhất định phải không tiếc giá nào mà đào về dưới trướng mình rồi!
Chính là Tần Hoằng Khải cũng không thể không thừa nhận. Dù không nghĩ đến tầng quan hệ máu mủ này, làm người tiếp nhận Tinh Hoàn thì bất luận là EQ, IQ, năng lực, thủ đoạn của Hoắc Lãng đều hoàn toàn có đủ khả năng.
Rất nhanh đã có người sắc bén đặt ra vấn đề: “Nếu sau này đều có thể như vậy thì có phải có nghĩa là, trọng tâm của phát hành nên đặt trên internet, giá thành tuyên truyền trong rạp chiếu ngược lại nên giảm xuống thích hợp hay không? Dù sao thì trên mạng cũng rẻ hơn mà.”
Hoắc Lãng lại cười nhẹ: “Cá nhân tôi đề nghị, tăng cường con đường internet là không sai. Nhưng có mấy vấn đề rất đáng để thương nghị. Thứ nhất, giá thành phát hành rốt cuộc là tính toán thế nào, thế nào coi là đắt, thế nào coi là rẻ? Thứ hai, con đường internet có phải sẽ vĩnh viễn tiện nghi như thế hay không? Hoặc là nói, công ty internet bọn họ sẽ để cho con đường này vĩnh viễn tiện nghi như vậy hay không?”
Hai vấn đề này làm cho các đại lão thấm nhuần trong vòng này nhiều năm đồng thời trong lòng run lên một cái.
Tống Kiến Linh lại nhìn Hoắc Lãng rồi đột nhiên nói: “Con đã nói đến phát hành, lúc nãy chúng ta vừa hay đang thảo luận chuyện phân tách Tinh Ảnh, con thấy thế nào?”
Trong lòng Nghiêm Tranh không tự chủ cười thầm. Chính là rất nhiều quản lý cấp cao ở hiện trường cũng không tự chủ được đồng loạt nhìn về phía Hoắc Lãng: Đây là ông chủ đang ra đề cho thái tử đó … Câu đề này ấy à, không dễ đáp đâu.