Nhan Tô Tô vừa mới tiến vào trạng thái học tập nên không hiểu lắm chuyện phát hành, nhưng cô cũng hiểu được đại khái cuộc tranh luận trước mắt, nếu phân tách Tinh Ảnh thì quyền hạn quản lý của tổng giám đốc Nghiêm liền ít đi, chắc chắn hắn không vui; nếu không tách từ trên mặt quản lý mà nói thì lại có nguy cơ rất cao, những vị quản lý lớn tuổi chức vị cao này cũng sẽ không đáp ứng.
Cho nên cái vấn đề này của ba ba ông chủ … Thì phải xem ông chủ trả lời thế nào thôi.
Nếu nói tách, lúc trước tổng giám đốc Nghiêm có giúp đỡ đoàn làm phim của bọn họ; nếu không tách, vậy ông chủ không thể nói dối được rồi.
Nhan Tô Tô hiếu kỳ nhìn Hoắc Lãng, muốn xem anh trả lời thế nào.
Trên mặt Hoắc Lãng không lộ ra chút biểu cảm nào khi bị làm khó nào, thậm chí cũng không có chút chần chừ liền quyết đoán nói: “Đương nhiên phải tách, phát hành của Tinh Ảnh và rạp chiếu đều đã được hoàn thiện, vừa rồi tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Long cũng đều nói ra mấy được mấy nguyên nhân, nguy cơ tài vụ, nguy cơ nghiệp vụ, đều là những thách thức. Sau khi tách ra thì độc lập vận hành, tiếp đó đến ngay cả anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng mới có thể làm cho hai nghiệp vụ này đi lên quỹ đạo lành mạnh được.”
Nghe xong những lời này, ánh mắt của những vị quản lý cấp cao này cố tình mà liếc qua Nghiêm Tranh. Lúc trước có lẽ Nghiêm Tranh không biết thân phận của Hoắc thiếu mà còn có thể giúp đỡ sắp xếp lịch chiếu cho thì ít nhất cũng là có chút giao tình, bây giờ Hoắc thiếu nói như thế ... Cũng không biết trong lòng Nghiêm Tranh sẽ có suy nghĩ như thế nào nha; khụ, nếu vị thái tử gia này có phong cách thiết diện vô tư như thế, vậy sau này chỉ sợ phải cân nhắc cho thật tốt …..
Tần Hoằng Khải càng vỗ tay cười nói: “Hoắc thiếu không hổ là sinh viên tốt nghiệp Ivy League, quả nhiên là nhìn xa trông rộng!”
Nếu đã nói là anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, vậy thì không thể đều giữ trên tay Lê Tứ cả rồi! Hôm nay Tần Hoằng Khải lăn qua lăn lại một vòng như thế, vốn cho là bởi vì vị thái tử gia này xuất hiện mà việc sắp thành lại hỏng, lại không nghĩ đến lại vòng về lúc ban đầu! Vị thái tử gia này còn giúp một tay nữa chứ!
Hoắc Lãng nhìn Tần Hoằng Khải, lộ ra một nụ cười.
Nhan Tô Tô: !
Ông chủ muốn làm gì vị tổng giám đốc Tần này thế! Vì sao cô cảm thấy được... Vị tổng giám đốc Tần này sắp gặp xui xẻo lớn rồi chứ???
Hoắc Lãng cười nói: “Không nhận nổi lời khen của tổng giám đốc Tần, trừ lý do lúc nãy ngài và tổng giám đốc Long nói ra, tôi còn có một cái lý do nho nhỏ muốn bổ sung. Chuyện vứt ngói lấy ngọc lúc nãy tôi cũng đã có nhắc qua, tương lai tác dụng của con đường trực tuyến đối với phát hành sẽ càng ngày càng quan trọng, bộ phận phát hành sau khi phân tách nên thành lập đoàn đội chuyên về trực tuyến, chủ đạo vấn đề hợp tác trực tuyến của tập đoàn, ví dụ, triển khai hợp đồng cùng Keya và Miaofeng, đây đều là con đường trực tuyến đặc biệt rõ ràng … Lúc nãy tổng giám đốc Tần ngài cũng nói rồi, suy xét từ đại cục, chức năng phải phân chia rõ ràng.
Tổng giám đốc Nghiêm có kinh nghiệm phong phú trên mặt phát hành mười mấy năm qua, lần này hợp tác cùng đoàn làm phim cũng quen thuộc thao tác trực tuyến của internet, ý kiến cá nhân của tôi, cảm thấy anh ấy chính là người được chọn không thể thích hợp hơn được nữa.”
Tất cả quản lý cấp cao đều dùng loại ánh mắt chấn kinh không thể nói hết được mà nhìn Hoắc Lãng, Hoắc Lãng lại dùng nụ cười nhẹ chân thành đáp lại.
Nếu nói cuộc đàm luận lúc đầu của Hoắc Lãng về con đường internet chỉ làm cho nhóm quản lý cấp cao này cảm thấy hắn là nhân tài … thì bây giờ, nhóm quản lý cấp cao này đã lớn tiếng chửi mắng trong lòng rồi, tổng giám Tống ngài làm sao mà sinh đứa đứa con trai này thế! / Tổng giám Tống, rốt cuộc con trai ngài ăn gì lớn lên thế?!
Lại nhìn về phía Tần Hoằng Khải, trong ánh mắt của những người này lại không tránh được mang theo vài phần vui mừng khi người gặp họa cùng … Thương hại.
Một đoạn này lời này của Hoắc Lãng rất nghiêm trang đàng hoàng, gì mà bổ sung một lý do nho nhỏ chứ, trực tiếp đem quả ngon hợp tác internet mà Tần Hoằng Khải bận rộn nửa ngày sắp bỏ được vào túi cắt đưa qua cho Nghiêm Tranh rồi! Hơn nữa, Tần Hoằng Khải cũng chẳng đánh ra được một cái rắm, không phải ông nói chức năng phải phân tách ra rõ ràng sao? Hoắc thiếu người ta liền cắt ra đủ rõ ràng rồi chứ gì? Phát hành là phát hành, rạp chiếu là rạp chiếu, con đường trực tuyến kia của ông cũng quy về phát hành nha!
Nếu nói phân tách Tinh Ảnh là cắt đi một nửa miếng bánh ngọt từ trên tay Nghiêm Tranh đi thì quay đầu lại vị Hoắc thiếu này liền cướp đi một con gà quay từ trong tay Tần Hoằng Khải nhét vào trong tay Nghiêm Tranh, còn làm cho Tần Hoằng Khải không thể nói ra một chữ “Không” nữa chứ. Dù sao cũng là Tần Hoằng Khải tự mình nói ra, phải xem trọng đại cục.
Nói thật, một bàn này so với nhóm người lăn lộn giang hồ mấy chục năm … Thì cũng không kém gì.
Chỉ là khi nhìn về phía Tống Kiến Linh, ánh mắt của bọn họ khó tránh khỏi có chút phức tạp, nhìn thấy Hoắc Lãng, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tổng giám Tống có lẽ chỉ có một đứa con trai này rồi … Rất nhiều người trong bọn họ không chỉ có một đứa con, nhưng số lượng nhiều có tác dụng gì chứ, xem xem thủ đoạn này của Hoắc Lãng, rồi lại nghĩ đến mấy đứa trong nhà mình… Thật đau trứng mà. Nếu muốn nhét vào Tinh Hoàn làm việc cho thái tử… Sẽ bị khai trừ mất nhỉ… Hay là suy nghĩ một chút xem sau này phải cũng đưa đến nước M học cái Ivy League gì đó ….
Mà vẻ mặt của Tần Hoằng Khải, thực thảm.
Nghiêm Tranh phải sử dụng toàn bộ sức lực mới có thể giữ chặt khóe miệng sắp nhếch lên, muốn hắn nói, Hoằng Khải đáng đời! Cháu ông lúc đầu không cho Hoắc thiếu mặt mũi như thế, vậy mà ông còn muốn giả vờ ngây thơ cười ha ha cho qua… Bây giờ nhìn thấy rồi chứ, Hoắc thiếu là nhân vật gì chứ, không bật bối cảnh không có cục tiền lớn, mà vẫn cứ đeo theo lên đến rạp chiếu như thường! Ông còn tưởng người ta là nhị thế tổ dựa vào cha ông ăn cơm duyệt binh trên giấy ấy chắc? Còn muốn giả ngây để lừa gạt nữa hả?
Tần Hoằng Khải đúng là nhất thời tìm không được lời gì để nói, ông ta biết vấn đề ở đâu liền miễn cưỡng cười muốn xin tha: “Hoắc thiếu …..”
Tống Kiến Linh lại giơ tay cười nói: “Tổng giám đốc Tần, chuyện này liền như vậy đi.” Sau đó ông lại rộng rãi cười nói: “Bên ‘Tinh Hải’ kia vừa mới thành lập, chuyện cần làm cũng rất nhiều, còn cần tổng giám đốc Tần ngài giúp đỡ tổng giám đốc Tuyên nhiều hơn.”
Tần Hoằng Khải thở sâu một cái, biết đây là sự an ủi của Tống Kiến Linh, liền cúi đầu đáp ứng: “Vâng.”
Sau đó ông ta quay đầu lạnh lùng nhìn Kim Thiệu Quân một cái, quyết định trở về sẽ đem tên khốn chỉ biết kéo chân sau này đá ra khỏi Tinh Hoàn. Kim Thiệu Quân không tự chủ được cảm thấy oan ức mà run rẩy một cái, hắn vẫn luôn không dám mở miệng nữa a.
Tống Kiến Linh cười nói: “Không còn sớm nữa, gần đây công việc trong tập đoàn rất nhiều, mọi người đều vất vả rồi, trở về sớm bồi người nhà đi, tôi không giữ mọi người nữa nhé.”
Mọi người: Cái gì mà gọi là để chúng tôi bồi bồi người nhà chứ, rõ ràng là ông chủ ngài nhớ con trai thì có.
Mọi người trong hoa viên nho nhỏ này trước sau rời đi, đột nhiên Nghiêm Tranh bị gọi lại: “Tiểu Nghiêm, cậu lưu lại một chút.”
Mọi người lẳng lặng quay đầu lại, trừ ông chủ, tổng giám đốc Lê, Hoắc thiếu, cô gái nhỏ họ Nhan, Nghiêm Tranh cũng được giữ lại, chậc chậc, đùi lớn của thái tử xem ra chính là ngồi xe màu xanh đi thẳng nha ….
À, thái tử chống đỡ người có lực như thế, không biết chỗ trống trên đùi lớn có còn đủ hay không.
Lê Tứ đi theo Tống Kiến Linh rất nhiều năm, bình thường ở trong nhóm quản lý cao tầng, Lê Tứ rất ít lộ ra biểu tình gì nên nhìn không ra. Nhưng lúc này, đại khái có thể đoán được, ông với Tống Kiến Linh tuy là cấp trên cấp dưới, nhưng lại càng giống anh em hơn.
Lúc này, có những lời Tống Kiến Linh khó mà mở miệng được, Lê Tứ liền cười hì hì giúp ông hỏi: “A Lãng, khi nào con đến Tinh Hoàn làm việc đây? Vừa khéo khoản internet này con rất quen thuộc, liền để Nghiêm Tranh báo cáo cho con nhé?”
Tống Kiến Linh khẽ ngồi thẳng người dậy, duỗi tay qua cầm ấm trà bằng đất sét màu tím mà mình quen dùng, không tự chủ được dùng ngón trỏ sờ qua sờ lại.
Hoắc Lãng nhìn Tống Kiến Linh, từ khi gặp mặt đến bây giờ anh chưa nói riêng với ông câu nào.
Lần này, trên mặt Hoắc Lãng không còn nụ cười kín không chỗ hở khi đối diện với người khác nữa, anh nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ba.”
Tống Kiến Linh vội đặt ấm trà xuống, quay đầu qua nhìn Hoắc Lãng, trong mắt ẩn ẩn có gì đó chớp động: “ … Aiz.”
Lê Tứ cũng không cầm lòng được thở dài một tiếng, sau khi chị dâu đi … Đã bao nhiêu năm rồi, A Lãng về nước cũng đều không nói một tiếng, vừa gặp mặt cũng luôn không chịu mở miệng gọi người, ông còn lo lắng đây.
Hoắc Lãng nhẹ hít một hơi: “Muốn con đến Tinh Hoàn, có thể, nhưng con có mấy điều kiện …”
Tống Kiến Linh cười cười, mắt đều cong lên: “Ta đều đáp ứng.”
Nhan Tô Tô trợn to mắt, cô có một phát hiện, ba ba của ông chủ và ông chủ thật ra rất giống nhau! Chính là cười thật và cười giả rất dễ phân biệt! Nhìn cơ mắt của bọn họ có co lại hay không là biết!
Hoắc Lãng nghẹn họng, sau đó mới cứng ngắc nói: “Ba nghe xong trước rồi hãy quyết định. Thứ nhất, loại bỏ Tần Hoằng Khải, ngừng tất cả hạng mục chuẩn bị khởi công trên tay hắn.”
Nghiêm Tranh: ???????
Ôi trời! Hoắc thiếu! Thần xem thường ngài rồi!!!!
Khi nãy còn tưởng lúc trước không tốn chút sức đã cướp được hợp tác với trang web video từ trên tay Tần Hoằng Khải đã đủ trâu bò lắm rồi, nào dám nghĩ đến … Ngài là muốn chém tận giết tuyệt chứ !!!!
Tống Kiến Linh và Lê Tứ: …….
Tính khí trẻ con này có hơn lớn quá phải không? Trước đây hoàn toàn nhìn không ra mà?
Biểu tình Hoắc Lãng trấn định, nhìn không ra nửa chút ý tứ giận dỗi nào: “Thứ hai, giải tán ‘Đại Diện Tinh Hải’, Tinh Hoàn không bao giờ tiếp nhận bất kỳ nghiệp vụ nào liên quan đến việc làm đại diện; thứ ba, con muốn một vị trí trong ban quản trị, tham gia quyết sách phải có ‘một phiếu quyền phủ quyết’.”
Lời này vừa dứt, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng gió viu viu, ai cũng điêu đứng, không ai có thể nói ra một từ.
Sau đó, Lê Tứ từng cùng xông pha hai mươi mấy năm với Tống Kiến Linh, trải qua vô số lần lên xuống của Tinh Hoàn, đánh giá từ trên xuống dưới Hoắc Lãng: “Hoắc thiếu, thất kính thất kính! Thì ra ngài không phải là muốn đối đầu với ai cả, lúc nãy là chúng ta xem nhỏ chí hướng của ngài rồi … đây là ngài muốn đăng cơ trước mà.”
Kết quả Hoắc Lãng nhíu nhíu mày: “Chú Lê, gần đây chú ít xem phim cổ trang đi … Trừ câu thoại phong kiến cặn bã không phù hợp lắm này ra, thì cháu thật sự là có ý đó.” Hắn chính là muốn có được quyền ra quyết sách của Tinh Hoàn.
Lê Tứ: ... ... ... ... ... ...
Nhan Tô Tô kinh thán mà “oa” một tiếng, thì ra còn có thể bàn điều kiện với ba như thế hả!!! Hôm nay quả nhiên là cơ hội tốt để học tập nha!!!
Nghiêm Tranh, đầu Nghiêm Tranh lộn xộn đến mức muốn mắng đờ cờ mờ luôn rồi.
Không phải chứ, thái tử gia à, thái tử! gia! Ý của ngài là gì đây??? Chúng ta cứ đi con đường phú nhị đại, tiến vào công ty làm một quản lý cấp cao để lấy kinh nghiệm cho tốt, xinh xinh đẹp đẹp, thuận thuận lợi lợi tiếp nhận vị trí không tốt sao??? Ngài vội cái gì chứ ???
Tống Kiến Linh đỡ trán, vẻ mặt đau khổ: “Có thể thương lượng không?”
Ngữ khí của Hoắc Lãng rất bình tĩnh: “Ba điều kiện, thiếu một cái cũng không được.” sau đó anh nhìn một đầu tóc bạc của Tống Kiến Linh, điềm tĩnh đưa ấm trà cho ba anh: “Ngài cũng không cần băn khoăn đâu.”
Tống Kiến Linh ôm lấy ấm trà làm bằng đất sét màu tím của mình, chuẩn bị nghe xem Hoắc Lãng có cao kiến gì.
Hoắc Lãng cực kỳ bình tĩnh nói: “Suy nghĩ đến trình độ tiếp nhận trong nội bộ Tinh Hoàn và trình độ tiếp nhận của ngài, tốt nhất vẫn là con làm của mình, Tinh Hoàn làm của Tinh Hoàn thôi …”
Lê Tứ nghe mà trăm mối ngổn ngang, đứa nhỏ này tuy tính cách vẫn độc lập như thế, nhưng ít nhất đã hiểu được bàn bạc với người nhà rồi, tự mình độc lập trước thì tự mình độc lập trước thôi.
Kết quả Lê Tứ lại nghe thấy nửa câu sau của Hoắc Lãng: “…. Dù sao con sẽ tiếp tục thu mua cổ phiếu của Tinh Hoàn.”
Lê Tứ: ???????
Nghiêm Tranh: ???????!!!!!!
M nó chứ, không cho ngài đăng cơ trước … Ngài liền tự mình ra tay đoạt vị à???
Nghiêm Tranh lúc này rất muốn kéo lấy cổ áo Hoắc Lãng gào thét: Cậu ngoan ngoãn tiếp nhận gia sản triệu vạn có khó khăn lắm sao? Hả? Rất khó sao?!!!!
…. Nghiêm Tranh thực bi thương, đêm nay hắn ở trước mặt mọi người bị dán cái mác □□ rồi.
Nghe lời nói kinh thế hãi tục này của Hoắc Lãng, Tống Kiến Linh lại từ trong tầng tư duy nào đó hiểu được Hoắc Lãng: “Có ở đó nên con không coi trọng chế tác lớn ta có thể hiểu được, nhưng nghiệp vụ làm đại diện cho minh tinh lại rất thành thục, con cũng không xem trọng à?”
Khẩu khí Hoắc Lãng chém đinh chặt sắt: “Không coi trọng,” sau đó anh chỉ chỉ Nhan Tô Tô: “Chẳng sợ cô ấy mới ra mắt, con dám cược trong vòng ba năm tiền đồ của cô ấy cũng có thể vượt qua bất kỳ một nghệ sĩ nào trong ‘Đại Diện Tinh Hải’.”
“Cược?” Tống Kiến Linh đặt ấm trà xuống, bỗng dưng cười thầm.
Nghiêm Tranh cũng mơ hồ trong chốc lát, không phải, Hoắc thiếu cậu hôm nay ở ngồi dưới sân khấu có nghe thấy rồi chứ, không nói những nghệ sĩ sẽ ký cùng ‘Tinh Hải’ trong tương lai, chỉ là hiện tại đã có một mớ ảnh đế, ảnh hậu, những nghệ sĩ đỉnh lưu cũng có mấy người rồi! Biểu hiện của Nhan Tô Tô trong 《 Chân tướng >có ưu tú thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một người mới mà thôi! Thái tử à … Ngài lấy ở đâu ra tự tin thế QAQ?
Tống Kiến Linh nhìn Nhan Tô Tô đang đầy mặt mờ mịt, nhẹ cười nói: “Vậy thì cược đi, ba năm, nếu con có thể làm cho tiền đồ của cô bé này vượt qua tất cả nghệ sĩ của ‘Tinh Hải’, thì ta sẽ giao toàn bộ Tinh Hoàn cho con.”
Nhan Tô Tô: ???
Hoắc Lãng cũng ngây ra một lát, anh quay đầu qua nhìn Nhan Tô Tô, sau đó cười nói: “Được!”
Nhan Tô Tô: !!!