Năm giờ rưỡi sáng, Ôn Yến như lệ thường dậy chạy thể dục, cô gầy thêm một cân, từ bảy mươi lăm tụt xuống bảy mươi tư rồi. Qua tết nếu cứ theo tiến độ này, cô sẽ trở về cân nặng hoàn hảo của thiếu nữ.
Mang theo tâm tình vui vẻ, Ôn Yến kéo vali xuống cầu thang. Vừa xuống đã thấy Ôn Vĩ Kỳ đứng đợi ở cửa, bên cạnh còn có Đặng Dương.
"Tiểu Dương, Tiểu Kỳ" Cô gọi một tiếng.
Ôn Vĩ Kỳ cầm lấy vali trên tay cô, Đặng Dương ngẩng mặt khỏi điện thoại, cười hi hi ha ha chào hỏi.
"Nhắn tin với bạn gái sao?" Ôn Yến chọc ghẹo.
"Phải, là Tiểu Thiên Kỳ, hôm nay tớ sẽ dẫn em ấy về nhà ra mắt bố mẹ" Đặng Dương tươi cười hạnh phúc, hai má ửng hồng.
Hai người còn khá trẻ, mới yêu nhau chưa bao lâu mà đã ra mắt. Ôn Yến có chút ngưỡng mộ. Đặng Dương với Doãn Thiên Kỳ xem ra đều là đôi bên thật lòng, còn chuyện có lâu dài không đều dựa vào cố gắng từ hai phía.
"Tạm biệt, sau tết gặp lại" Đặng Dương vừa ra cổng trường đã có xe nhà tới đón. Cậu ta vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt hai chị em.
Ôn Yến và Ôn Vĩ Kỳ tạm biệt cậu ta xong, cũng đi bộ về căn hộ.
Mấy tháng không có người ở, căn nhà phủ thêm một lớp bụi, dơ bẩn. Hai người đem vali về phòng riêng, đặt một góc, mỗi người một tay quét dọn căn nhà.
Ở lãnh thổ Trung Quốc, có nhiều các truyền thống đón Tết khác nhau theo từng địa phương.
Mọi người đổ tiền mua quà tặng, đồ trang trí, quần áo, thực phẩm...
Mọi gia đình đều lau dọn nhà cửa sạch sẽ để quét đi những điều không may và chào đón các may mắn sắp tới. Cửa sổ, cửa ra vào đều được dán giấy đỏ với câu đối và những từ như "Phúc", "Lộc" và "Thọ"
Vào đêm Trừ Tịch, bữa tối trở thành đại tiệc của gia đình. Các món ăn bao gồm món heo, vịt, gà và đồ ngọt. Buổi tối sẽ kết thúc với pháo hoa. Sáng sớm hôm sau, trẻ em sẽ chào người lớn bằng những lời chúc Tết, chúc sức khỏe và nhận tiền trong phong bao đỏ.
Tết thực sự là một dịp để hòa giải, quên đi mọi hận thù và chân thành chúc nhau bình an và hạnh phúc.
"Năm nay sẽ không được ăn cơm đoàn viên rồi" Ôn Yến chua xót cười, dù có mạnh mẽ như thế nào thì cô vẫn chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, vẫn cần bố mẹ che chở mà thôi.
"Chị nói phải." Ôn Vĩ Kỳ nhìn tấm ảnh đại gia đình treo trên tường, ánh mắt đầy hoài niệm "Nhưng chẳng phải còn hai chúng ta sao. Em và chị cũng là một gia đình mà."
Ôn Yến sửng sốt, sau đó bật cười, xoa đầu đứa em nhỏ, dịu dàng "Phải rồi, chị còn có em."
"Còn có tôi và Tiểu Bạch nữa" Ma nữ Tiểu Kiều từ trong phòng vệ sinh ló đầu ra, ngọt ngào cười.
Cô ma nữ này có vẻ thích phòng vệ sinh, lúc nào gặp cũng ở bên trong cả. Còn Bạch Bạch, từ khi thân thiết với ma nữ, nó cả ngày bám víu lấy cô ta, đủ thân a.
"Được rồi, chuẩn bị đi, lát nữa đi siêu thị mua sủi cảo."
Sủi cảo còn gọi là bánh chẻo được coi như một nét đẹp trong văn hóa ẩm thực truyền thống Trung Hoa. Những chiếc sủi cảo tượng trưng cho sự đoàn viên, may mắn, tiền tài và hạnh phúc.
Đây là một món ăn có phần vỏ bột bọc bên ngoài còn bên trong là nhân thịt. Trước kia, người Trung Hoa hay ăn sủi cảo vào những dịp lễ tết, đặc biệt là trong đêm giao thừa để mong thật nhiều may mắn và hạnh phúc. Ngoài ra, những viên sủi cảo có hình dáng trông giống đồng tiền xưa của Trung Quốc nên có ý nghĩa tượng trưng cho sự giàu có, sung túc trong năm.
Từ quá trình làm nhân, tạo hình cho đến lúc ăn sủi cảo đều khá cầu kỳ. Chẳng hạn như, khi làm nhân, quá trình băm thịt và rau phải vang vọng, kéo dài tiếng của dao thớt chạm vào nhau. Rau trộn với thịt làm nhân, trong tiếng Trung Quốc đồng âm với từ "có của". Băm nhân tiếng to mà thời gian lại dài, có nghĩa là "lâu dài và dư thừa". Và băm nhân thời gian càng dài tức là gói sủi cảo càng nhiều thể hiện gia đình đó sẽ có cuộc sống đầm ấm, khá giả. Khi ăn sủi cảo, cũng phải có quy luật và tôn ti trật tự rõ ràng. Bát thứ nhất là để thờ cúng tổ tiên, tỏ lòng tôn kính cha ông quá cố. Bát thứ hai là để cúng thần thánh trong dân gian. Bát thứ mới đến các thành viên trong gia đình thưởng thức.
Siêu thị hôm nay chưa đông lắm, còn khá sớm nên mọi người chưa đi mua. Thế nhưng đợi vài hôm nữa, khẳng định là cháy hàng.
Ôn Vĩ Kỳ đẩy xe, Ôn Yến lựa đồ. Cô bỏ vào xe mấy vật dụng cần trong dịp lễ, đồ ăn vặt,.. Xe đẩy đến khu đồ hộp, tay Ôn Yến dừng lại trên hộp bánh kem dâu tây, cô nhìn nó lâu, vô cùng lâu, đôi mắt đen xinh đẹp tối tăm lại.
"Cậu ấy... thích nhất là món này nhỉ?" Ôn Vĩ Kỳ bật cười tự giễu, nhớ lại chuyện ngày xưa.
Ôn Yến cũng cười, chỉ là nụ cười nhạt đi vài phần, cô ừ một tiếng, lướt qua hộp bánh kem, chọn tiếp vật khác.
Màn hình phát sóng trầm mặt, mọi người đoán ra được đôi phần chuyện xưa.
Bạch liên hoa: Tôi nghĩ, quá khứ của Ôn Yến từng xuất hiện một người rất quan trọng, người ấy thích nhất bánh kem dâu. Nhưng nhìn nét mặt của hai chị em họ, e rằng người kia đã sớm rời đi.
Một khúc cầm đổi lấy tâm ngươi: Ôn Yến đáng thương, cô gái nhỏ như thế đã trải qua chuyện thương tâm gì.
Phong hoa tuyết nguyệt: Ta như thế nào lại nghĩ người kia có khả năng lại là Lạc Tư Ngôn? Ôn Yến rõ ràng trước kia có hỏi Lạc Tư Ngôn còn nhớ cô ấy không mà.
Lạc Tư Ngôn là chân ái: Cũng có lẽ là vậy, nam nhần nhà tớ thích nhất là bánh kem dâu tây.