Cân nặng đã giảm đi, Ôn Yến trở thành mỹ nữ ngực to eo nhỏ chân dài, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, bà chủ còn chỗ nào muốn cho cô loay hoay trong bếp. Hoàn mỹ như vậy, nên ra ngoài làm phục vụ thu hút khách thì tốt hơn. Vậy nên cửa hàng bán đồ ngọt mang đi lập tức tu sửa lại thành chỗ cho mọi người dừng chân ăn điểm tâm, bà chủ còn mời thêm mấy người nhân viên pha chế thức uống về. Từ cửa hàng nhỏ xíu chẳng mấy chốc đã trở nên vô cùng đông khách, một phần là nhờ linh vật Ôn Yến này.
"Tiểu Ôn, bánh bao ngày hôm qua còn không?"
Người phụ nữ mới bước vào gấp gáp hỏi. Hôm qua ngủ một giấc, sau khi thức dậy đã tối, cô thật sự là đói bụng đến không ngủ tiếp được, lập tức chạy tới cửa hàng bánh ngọt dưới nhà ăn bánh bao.
Sau đó có thể tưởng tượng, trực tiếp liền bị mỹ vị trong miệng thuyết phục, cho dù bánh bao đã gần lạnh, nhân bánh bên trong vẫn còn đọng lại hương vị, quả thật ngon vô cùng, nháy mắt liền ăn hết.
"Ngại quá, bánh bao kia là tôi tự làm để ăn tối, lỡ tay làm nhiều nên mang ra bán, hôm nay không có."
Nửa đêm ăn vài cái bánh bao kia, trong lòng vẫn nhớ kỹ, ngay cả buồn ngủ đều không còn, nên sau khi tan làm liền chạy đến tìm. Lòng tràn đầy chờ mong chạy tới, mà bây giờ chủ nhân của bánh bao lại nói với cô rằng bánh bao này hôm nay không có, cô làm sao không có khả năng thất vọng?
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Ôn Yến cười bồi thêm một câu: "Nếu chị muốn ăn, tôi có thể làm."
"Thật sự?"
Người phụ nữ nhìn cô, tỏ vẻ hoài nghi.
Ôn Yến không nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng bếp, cô thích xuống bếp, đối với cô mà nói xuống bếp không phải là phiền toái, mà là một loại công việc làm cho cô hưởng thụ. Mang thêm tạp dề, hoạt động một chút cổ tay, nhìn nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp một lượt, đối với bữa xế hôm nay trong lòng cũng có tính toán.
Người kia muốn ăn bánh bao, Ôn Yến liền hấp một xửng bánh bao, mà lần này nhào bột chính là cô ta.
Việc này khiến người kia có chút mờ mịt, như thế nào sẽ chạy đến phòng bếp, còn đứng ở bên bếp lò nhào bột a?
Đây hết thảy là thế nào phát sinh?
Không giống với các cô gái khác, người phụ nữ này một chút cũng không thích nấu ăn, so với việc làm, cô thích ăn hơn, hơn nữa miệng còn đặc biệt kén chọn, đồ ăn bình thường căn bản không đi vào được miệng của cô.
"Nhào bột không cần chần chừ, bên kia dùng sức chút..."
Bánh bao gói kỹ đưa lên nồi hấp, đầu bếp bên kia canh lửa.
Một chiếc nồi khác mới nấu chín bên cạnh được bưng xuống, cháo trong nồi vẫn còn đang sôi sùng sục, mùi thơm bốc ra nghi ngút, trong nồi còn có thể nhìn thấy thịt tôm hồng hồng.
Đây là một bát cháo tôm hải sản, tôm được để nguyên con, lột vỏ, múc một thìa cháo cho vào miệng, hạt gạo như tan chảy, cắn trúng thịt tôm, hương vị bùng nổ tạo cảm giác vô cùng độc đáo và tươi mới.
"Cô ăn đi, tôi mời cô."
"Tôi?" Người phụ nữ sửng sốt nhìn Ôn Yến, không nghĩ tới đối phương làm thế này, bụng đang đói cũng không cần mặt mũi, cô ta mỉm cười "Cảm ơn."
Đang đói mà được ăn một bát cháo nóng, liền cảm giác dạ dày như được an ủi, vô cùng dễ chịu, thoải mái, cảm giác ấm áp lan tỏa từ trong ra ngoài làm cho sự mệt mỏi của công việc biến mất hoàn toàn.
Cháo này thật sự rất ngon. Người phụ nữ hưởng thụ nheo mắt lại. Ánh mắt nhìn về cô gái xinh đẹp trước mắt lại tăng thêm mấy phần thưởng thức.
"Cô là học sinh trường Ám Quang cao trung sao?"
"Phải" Ôn Yến gật đầu lễ phép đáp trả. Người phụ nữ này tuy ăn mặc giản dị, nhưng khí chất trên người không tầm thường chút nào "Chúng ta nhận thức sao?"
"Không, tay nghề của cô không tệ, muốn làm quen một chút" Người phụ nữ che miệng cười, đưa tay làm quen "Tôi là Lạc Diệp, nhân viên văn phòng."
"Ôn Yến, học sinh cao trung, rất vui được làm quen."
Ôn Yến bắt tay với cô ta, chỉ nắm một thoáng rồi buông tay, tiến về phía bếp.
Nắp lồng hấp vừa mở ra, một làn khói trắng lập tức tỏa tới, mang theo mùi thơm của bột mì. Chờ khi làn khói tan đi liền nhìn thấy bên trong có bốn năm cái bánh bao trắng trẻo mập mạp.
Bánh bao được gói vô cùng khéo léo, trắng trẻo căng tròn, nhìn vô cùng đáng yêu giống như chờ đợi được người ta cắn một cái. Ôn Yến cho vào miệng cắn, biểu cảm ngưng trọng sau đó nuốt xuống, phần dư còn lại cho vào đĩa cũng không đụng tới nữa. Bên trong nguyên liệu quá nhiều tạo nên mùi vị tạp nham, hương vị không rõ ràng, da bánh bao lại quá dày.
Không ngon như dự tính...
Mặt mày cô thoáng qua nét thất vọng. Lúc còn bé, cả ngày chỉ ru rú ở nhà, Ôn Yến thường hay xuống bếp học nấu từ các đầu bếp trứ danh được mời về Ôn gia làm việc. Vậy nên ngoài bánh ngọt, cô cũng tinh thông rất nhiều món khác.
[Kí chủ biết nữ công gia chánh, xinh đẹp, tài đức đều có, có thể gả đi được rồi] Bạch Bạch không nhịn được khen ngợi. Kí chủ được như hôm nay một phần chính là nhờ công lao của nó, thật cảm động.
"..." Ôn Yến trợn trắng mắt vì độ không xấu hổ của xú hệ thống nhà mình.
"Cô cứ dùng trước, tuy hơi khó ăn nhưng có thể tạm lót dạ" Ôn Yến đưa khay bánh cho Lạc Diệp. Hai mắt cô ta đột nhiên sáng như sao, hào hứng nhận lấy, vội vàng cắn một cái.
Kì lạ, rõ ràng rất ngon mà, cô gái này thật sự rất kén chọn?
Cô ta thầm nghĩ.
Đô Đô Đô: Tôi hiểu ánh mắt này của cô, tỷ tỷ nhà chúng tôi chính là như vậy, việc cô ấy không làm thì thôi, đã làm thì phải hoàn mỹ.
Kẹo mạch nha: + đồng tình với lầu trên.