Vừa tan làm, Ôn Yến như lệ thường ngồi xe đến Lục gia. Lục Thiên Mạch đã sớm ngồi xổm trước cổng chờ cô. Thấy cô đến, cậu ta hào hứng đứng lên chào đón.
"Cậu thích học tập thế sao?" Ôn Yến khoé môi giật giật, không nhịn được kì quái. Thái độ này khác hẳn mọi ngày a.
"Đúng vậy" Lục Thiên Mạch cười khì khì như tên ngốc nhìn cô, hai tay nhận lấy ba lô trên vai Ôn Yến. Lại nhớ đến món ngon ban nãy cô làm, bụng cậu ta có chút đói, nài nỉ "Ôn Yến, tôi hơi đói, cậu nấu cho tôi ăn đi."
"Nhà cậu có đầu bếp mà?"
"Đừng, tôi chỉ muốn ăn đồ cậu nấu" Có lẽ câu này có chút mờ ám, cậu ta vội đổi lời "Thời gian tiêu phí đều tính, vẫn trả tiền cho cậu."
Ôn Yến nghi hoặc, xong vẫn đáp ứng cậu ta.
Phòng bếp Lục gia nguyên liệu đều là đồ thượng hạng, so với nhà hàng cũng không hề thua kém, Ôn Yến chỉ cần nhìn lướt qua đã tìm thấy đồ mình cần dùng. Buổi tối chỉ nên ăn một chút đồ dễ tiêu hoá, ăn no quá sẽ nghẹn bụng. Một khối thịt heo to mỡ nạt hài hòa, bên cạnh còn có thịt gà và hai cây măng còn dính bùn đất.
Ôn Yến nhìn qua chỗ bột mì liền cảm nhận được đây chính là bột mì hảo hạng, màu vàng nhạt, mùi vô cùng thơm. Nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy làm cho cô cảm thấy tâm trạng rất tốt! Đã rất lâu từ khi trở thành Đỗ Nghèo Khỉ, cô không được thấy nó rồi.
Cho nước vào phần bột mì rồi đem đi nhồi, cho phần bột cũ vào nhồi cùng cho đến khi mặt bột nhẵn bóng mịn màng như da em bé thì bỏ qua một bên lấy một cái khăn ướt đậy vào.
Sau đó cô bận bịu làm nhân, Lục Thiên Mạch bên cạnh đứng nhìn.
Một đám bánh bao đặt vào trong lồng hấp, đồng dạng như nhau, không chênh lệch mấy, giống như đều được cân đo cẩn thận. Bánh bao đặt vào ngăn trên của lồng hấp, không bao lâu sau, trong nồi phát ra một cỗ khí nóng.
Bánh bao đang hấp, cô lấy một cái nồi dày, lấy một ít gạo cho vào nồi rồi cho nước, đậu đỏ vào để lên bếp nấu. Sau đó, đem vài trái táo đỏ bỏ hạt đi vứt vào trong nồi. Hạt gạo tròn bóng nẩy, dùng để nấu cháo vô cùng thích hợp, mà táo đỏ cùng đậu đỏ kia cũng là kết hợp tốt nhất. Cháo là phải nấu lửa lớn cho nở ra, sau đó hạ lửa nhỏ ninh nhừ.
Bên kia xửng bánh bao cũng bốc ra rất nhiều khói, hương thơm của bột mì truyền tới thì bên này nồi cháo cũng bắt đầu nở bung, hương gạo từ trong nồi tỏa ra làm bụng đói kêu vang.
"Thơm quá a!"
Lục Thiên Mạch bên kia nhịn không được ngẩng đầu ngóng trông hai cái bếp, không hiểu sao lại thơm như vậy, thơm đến mức nước bọt tràn ngập khoan miệng. Ôn Yến nhìn đồng hồ ước lượng thời gian vừa đúng, tắt bếp, đem bánh bao lấy ra.
Bánh bao hấp lên hương vị vô cùng thơm cùng mềm mại, mùi thơm này chính là mùi của bột mì. Mà nhân bên trong lại khiến người thèm thuồng, ăn vào hương vị như tan chảy trong miệng làm cho người ta nói không nên lời.
"Ọt ọt!"
Sự yên tĩnh trong phòng bếp nhất thời bị tiếng bụng đói phá tan, Ôn Yến đảo mắt nhìn liền thấy Lục Thiên Mạch đỏ mặt, cậu cúi đầu nói: "Quá thơm, mình bây giờ có chút đói."
Thơm như vậy, đến lúc nào thì có thể ăn đây?
Mùi vị bột mì kia bị lửa lớn làm cho tỏa ngát hương, thật sự khiến người ta thèm ăn. Ôn Yến lấy một cái đĩa, cầm chiếc đũa gắp một cái bánh bao ra nếm thử.
Sau khi trở về từ trại huấn luyện, Ôn Yến trở nên rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng, nhất là bờ môi đỏ mọng như một đóa hoa. Hiện tại đôi môi này lại cắn một cái bánh bao trắng như tuyết, hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, da bánh bao mỏng tan liền bị rách ra, bên trong có thể thấy nhân bánh vô cùng phong phú, dầu mỡ trơn bóng dính môi, càng tăng lên vẻ đẹp mê người của cô.
Cô cùng với bánh bao, nhất thời giống như tiên nữ, toát ra một loại cảm giác khiến người khác choáng váng, làm cho người ta phân vân không biết nên nhìn người đẹp hay thức ăn ngon kia!
Lục Thiên Mạch, mấy người F và người xem phát sóng đều không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đẹp đẽ này, hít một hơi lạnh không thốt nên lời.
Trong nháy mắt, chóp mũi mọi người bị một cỗ hương vị lẻn vào, mùi thịt xông vô mũi nhưng không ngán mà lập tức muốn ăn ngay, chỉ nghĩ muốn nhào tới lấy một cái cho vào miệng thử xem nó có bao nhiêu mỹ vị.
Ôn Yến ăn một miếng, nếm hương vị xong, liền bỏ đũa xuống.
"Hương vị như thế nào a?" Lục Thiên Mạch gấp gáp hỏi.
"Ngon..." lời ít ý nhiều.
Tay nghề cô dần trở nên tốt hơn, không phụ công lao dạy dỗ của người ấy.
"Đến thử một cái đi" Ánh mắt người kia quá nóng, Ôn Yến không muốn chú ý cũng khó.
Bánh bao này vỏ cùng nhân vô cùng hòa hợp, vỏ không mỏng nhưng cũng không dày thực sự là vừa đủ.
Lục Thiên Mạch nhẹ nhàng cắn cái, vỏ bánh mềm mại liền bị phá bỏ mang theo mạch hương vị rất thơm, trong nháy mắt hương bánh liền chạm đến đầu lưỡi. Thịt heo là thịt lợn rừng, hơn nữa còn mới hai ba tháng tuổi, thịt vô cùng non mềm, còn có măng tre vừa được đào lên, tươi mới, cuối cùng thịt gà lại là loại thượng hạng xào cùng hành tỏi càng làm dậy lên mùi hương, hương vị hòa lẫn thập phần hoàn mỹ, rất mê người.
Sự mềm mại của vỏ, thịt heo mềm, thịt gà cùng măng tre, bốn loại hương vị dung hợp, cũng không xung đột, ăn ngon đến mức người ta muốn đem đầu lưỡi nuốt vào. Hơn nữa, vì có măng tre nên bánh bao một chút cũng không ngán lại vô cùng giòn tan. Bất tri bất giác, một cái bánh bao liền đã ăn hết.
"Ngon, thật ngon" Lục Thiên Mạch như người phụ nữ tên Lạc Diệp ban chiều, hai mắt phát sáng như đèn pha, cậu ta gấp gáp nắm lấy tay mềm mại của cô "Ôn Tiểu Yến, cậu gả cho tớ đi."
Ôn Yến một tay đang uống nước, phụt một cái phun hết ra, há miệng ngơ ngác nhìn cậu ta. Tên hùng hài tử này lại lên cơn nói nhảm gì thế này.
"Không, cậu gả cho anh tớ cũng được. Thế thì ngày nào tớ cũng được ăn đồ cậu nấu" Lục Thiên Mạch đổi lời lần hai.
"Tên ngốc này, ăn mau lên còn học bài" Ôn Yến chịu hết nỗi, đưa nắm đấm doạ cậu ta.
"Được, được" Cậu chàng cười như kẻ ngốc.