[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

chương 185: bộ mặt thật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gió vẫn cứ thổi cho tình ta dần phai mau.

Và nắng nhẹ nhàng đốt cho tình ta dần phai dấu.

Từng lời nhạc vẫn loáng thoáng qua tâm trí tôi, khi tôi ngồi đó nghĩ về quá khứ. Chút không gian trầm lắng của quán cafe mang lại cho tôi cảm giác luyến tiếc cái quá khứ kia, phải chi mà nó đừng trôi qua như thế thì tốt biết mấy nhỉ.

Khẽ thở dài cái, tôi đưa ly cafe lên nốc lấy ngụm lớn.

Ly cafe chưa kịp đặt xuống bàn, tôi đã thấy anh Lâm hớt ha hớt hải từ ngoài cổng chạy vào, vẻ mặt anh hiện lên nổi kinh hoàng, và đó đúng như những gì mà tôi đã suy nghĩ trước đó. Hiện thực huy hoàng rồi đây.

_N! N mày chạy đi! Đám đó kéo băng lại kím mày trả thù kìa -anh Lâm hét lớn báo động cho tôi.

Nhỏ My với nhỏ Yến đứng bật dậy, hướng mắt nhìn tôi, vẻ mặt căng thẳng hiện ra rõ trên hai khuôn mặt đó.

Tôi chẳng nói năng gì cả, chậm chạp đứng dậy, lững thững bước cách từ tốn ra bên ngoài cổng. Tôi chẳng có gì gọi là hoảng sợ cả, đến lúc bộ mặt nai tơ ngơ ngác cũng phải bỏ xuống thôi, thay vào đó lại là kiếp sống đâm chém thời. Sống sai quá, chỉ bị người ta khinh ghét mà thôi, chi bằng sống thật với bản thân.

_Là thằng chó đó đó! Chém chết mẹ nó cho tao! - giọng hô hoán la lên từ phía xa, phát hiệu lệnh cho từng thằng lao về phía tôi, với tay cầm tuýp, cầm mã, có thằng cầm dao phơ nữa chứ.

Một hành động hết sức nhẹ nhàng, đến những ngày sau khi nghĩ lại, tôi vẫn chẳng hiểu tại sao mình lại có đủ dũng khí để làm điều đó nữa. Tôi đứng trước cổng, nhìn thẳng vào bọn chúng, và... cười.

Ngay lúc đó, thằng đã tiếp cận được gần tới tôi, tay lăm lăm cây mã sáng loáng. Nhanh như cắt, tôi lách người chụp vội cái ghế của anh Lâm nơi bàn bảo vệ, cầm ghế vả vào đầu thằng vừa lao tới =]] nhược điểm của nó là cầm cây hàng dài quá, tôi thì cầm ghế chơi cận chiến nên xem như cây hàng của nó vô dụng.

Tán cái ghế vào đầu nó, tôi chỉ thấy nó rên lên tiếng rồi nằm ngã vật ra đường, tay buông cây hàng ra, dùng hai tay mà ôm lấy cái đầu đầy máu của mình.

Liền sau đó, thằng khác cũng vừa chạy tới, vung ngay tuýp nhầm đầu tôi mà phang tới tấp, nhưng tôi đã kịp đưa cái ghế lên che chắn. Rồi tôi co chân đạp vào bụng thằng, tiếp đó sút vào nhượng gối thằng còn lại, khiến cả hai thằng đó loạng choạng tựa hồ đứng không vững. Nhân lúc đó, tôi ném mạnh cái ghế vào người thằng, rồi bay đá tới tấp vào thằng kia.

Thế là xong thằng, đám kia thấy vậy có vẻ chùng xuống, cẩn thận hơn không vội vàng lao vào chơi tôi như thằng kia.

Từ từ không gấp gáp làm gì, tôi chụp lấy cây mã đang nằm lăn lóc dưới chân tôi lên. Gì chứ cần hàng sát thương cao, khi mà giờ đây tôi chỉ có thân mình mà phải chống chọi với lực lượng đông hơn gấp bội kia.

_DM lao lên hết đi! Chém chết mẹ nó cho tao -giọng nhỏ Nhã hét lên oai oái.

Ngay sau đó, bọn kia như được tiếp thêm tinh thần, liền lao tới tôi. Nhưng giờ đây tôi có hàng trong tay rồi, chẳng ngán gì tụi nó cả. Tôi chỉ việc cầm cây mã lia ngang, chẳng thằng nào dám tiếp cận lại gần tôi cả. Nhìn thấy thằng xăm trổ lúc nảy đang đứng gần, tôi liền lao tới chổ nó, xả ngay hai nhát vào người nó khiến nó nằm gục tại chổ. =]] thánh này yếu quá, ăn có hai nhát vào tay với vai mà đã chịu không nổi rồi, vậy mà cũng bày đặt làm giang hồ.

Do tôi chỉ chơi thằng, tôi liền đón nhận hậu quả ngay sau đó, nhát chém vào vai trái từ phía sau, kèm theo là phát đập tuýp vào lưng tôi.

Chút máu tanh dường như khiến máu điên trong tôi nổi lên thì phải, tôi vung cây mã lên chém điên cuồng, loạn xạ vào bất cứ thằng nào gần đó. Tôi bất chấp, cứ thế mà chém, mà xả lia lịa chẳng thèm nhìn. Máu điên đã nổi lên rồi thì đố ai mà cản lại được. Đó là mặt trái trong tôi, máu nóng của tôi rất điên, vì thế tôi thường kìm chế bản thân, nhưng khi nào vượt quá mức chịu đựng thì nó bùng phát điên dại lên thôi.

Dường như bọn chúng chẳng có tí gì gọi là giang hồ cả, toàn bọn ăn theo thôi, thấy tí máu, ăn vài vết thương là bỏ chạy tán loạn cả lên mất rồi.

Tay cầm cây mã đỏ máu, tôi bước chầm chậm về phía thằng xăm trổ kín tay. Lúc này thì nó đã nằm gục dưới lòng đường, máu me tùm lum cả rồi, nhưng chắc rằng nó vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra tôi đang đến gần nó.

_Sao mày! Đòi chém tao dữ lắm mà, tao nè chém đi -tôi cười nhạt nói với nó.

Nó chỉ biết co rúm người lại, run rẩy. Đám bạn của nó, giờ thì thằng nằm gục giữa vũng máu, thằng thì bỏ chạy ra xa, chỉ dám nhìn vào vòng chiến bằng vẻ mặt hoảng sợ thôi. Đúng là bạn với chả bè, bạn thì ít, còn bè thì đông.

Sút vào bụng nó cái, tôi lại nói lớn

_Sao thế! Đứng lên chém tao này!

Đứng đó giữa những ánh mắt hoảng sợ, có vẻ như tôi thu hút được sự chú ý của người dân quá. May mà chẳng thấy ai gọi công an hay cơ động tới, chứ không thì mềm xương rồi @@

Định sút thêm vài cái cho hả dạ, nhưng giọng nói khác đã vang lên, khiến tôi phải quay lại tìm kím chủ nhân của giọng nói đó.

_Dừng lại đi, đánh như thế đủ rồi!

Một thanh niên mặc vét đen từ từ gạt đám đông hiếu kỳ bước lại gần tôi, hay nói chính xác hơn là thanh niên này từ quán cafe bước ra đây mới đúng.

_Anh là ai? -tôi lạnh lùng hỏi, tay vẫn nắm chặt lấy cây hàng, chỉ có điều tôi chống cây hàng xuống đất làm điểm tựa mà thôi. Lúc này đây máu từ vết chém trên vai vẫn không ngừng tuôn ra, đủ để mồ hôi lạnh trong tôi tuôn ra như suối ấy.

_Là anh trai tôi -nhỏ My lên tiếng, nhỏ cũng xuất hiện phía sau lưng người thanh niên ấy. Nhìn mặt nhỏ vẫn tái xanh như lúc nãy, chắc tại thấy cảnh máu me tùm lum này chứ gì.

_Anh muốn gì? Tiền hư hại của quán tôi sẽ đền bù -tôi nói, vì lúc nãy cũng làm gãy hết cái ghế rồi còn gì, xem như đền bù thiệt hại vậy, dù sao thì cũng phải cảm ơn quán này đã tạo công việc cho tôi trong thời gian vừa qua.

Anh thanh niên kia không nói gì cả, chỉ nhìn tôi cười, rồi nhẹ nhàng bước qua người tôi, đến bên chổ thằng xăm trổ kia đang nằm run rẩy.

_Đến quán của tao mà mày cũng dám đến quậy à? -anh nhỏ My nhẹ nhàng nói, nhưng giọng đó lạnh lùng khó tả, nghe có vẻ hăm doạ trong đó nữa.

_Dạ em xin lỗi anh, anh tha lỗi cho em -thằng xăm trổ thều thào nói.

_Về nói anh hai của mày, rằng mày vừa phá quán cafe của Hiếu TB đấy!

Thằng kia có vẻ biết đang nói chuyện với ai, ngay lập tức câm như hến, chẳng dám hó hé lời nào nữa. Có vẻ như anh nhỏ My này cũng không phải là người dễ đụng tới.

_Tụi mày biến hết đi cho đẹp trời -anh Hiếu nói lớn cho tụi kia nghe, dường như cũng để giải tán đi đám đông hiếu kỳ vẫn còn đang vây quanh đây.

Dân Sài Gòn được cái là nhà ai nấy sống, chẳng quan tâm đến việc xung quanh mình làm gì, do đó chẳng ai chỉ chỏ hay thắc mắc gì về chuyện lúc nảy cả, tự động bỏ đi hết, ai về nhà nấy cả.

Lúc này thì anh Hiếu quay lại chổ tôi, vẫn phong thái ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trên miệng vẫn thấp thoáng nụ cười.

_Vào làm ly cafe nhé, chàng trai -anh cười với tôi.

_Được thôi -tôi cũng vui vẻ chấp nhận lời mời, ném cây hàng trên tay lại chỗ thằng xăm trổ, rồi bước theo anh Hiếu vào trong quán. Nhỏ My cũng bước vội theo sau lưng, lúc tôi bước ngang nhỏ thấy nhỏ nhìn tôi lạ lắm, có chút gì đó khác khác so với lúc nhỏ nói đuổi việc tôi.

_Em ngồi đi -anh Hiếu chỉ tay xuống cái ghế đối diện, rồi anh lấy gói Jet đặt lên bàn, rút điếu mời tôi.

_Làm điếu nhé!

_Dạ em cám ơn anh -tôi đón lấy điếu thuốc, mồi thuốc rịt hơi dài, cũng lâu rồi chưa ngửi thấy mùi khói thuốc.

_Anh tên Hiếu, còn em tên gì?

_Dạ em tên N.

_Đánh tốt đấy, em cũng có nghề nhỉ?

_Sơ sơ thôi anh, đủ phòng thân thôi.

_Được rồi, anh cũng cảm ơn em vì đã ra mặt giúp em anh, tức là nhỏ My, nhưng anh nghe nó nói là nó đuổi em rồi hả? -anh Hiếu hỏi, mặt có vẻ đăm chiêu.

_Dạ đúng vậy đó anh -tôi cười nói, vì liếc qua nhỏ My thấy nhỏ lộ vẻ khó xử trên mặt.

_Giờ vầy, em có muốn đi làm tiếp tục ở quán này không?

_Em thì sao cũng được đó anh, nhưng quản lý đuổi em rồi còn gì -tôi đưa mắt nhìn qua nhỏ My, cười đểu.

_Được rồi, chuyện này để anh giải quyết, nhưng em muốn có công việc khác không?

_Là sao anh?

_À hiện tại anh cần quản lý cho quán bar của anh, em có muốn làm không? -anh nhìn tôi cười.

_Dạ được anh, mà quán bar đó ở đâu? -tôi hỏi ngay, vì làm ở bar lương sẽ cao hơn là làm ở cafe rồi.

_Ở đường bên cạnh đây thôi, bar TK ấy.

_Dạ em biết rồi.

_Vậy em cho anh sdt của em đi, rồi ngày mai h chiều qua đó nhận việc.

_Dạ em cám ơn anh -tôi cười cảm kích.

_Ừ anh là anh thích chú mày, theo anh đi anh đảm bảo mày khỏi lo gì cả.

_Dạ.

Rồi anh Hiếu ra lấy xe về, còn tôi vẫn ngồi đó, tâm trạng còn đang lâng lâng khó tả mà. Tự dưng lụm được cái chức quản lý bar, còn hơn vớ được vàng nữa, làm ít mà hưởng nhiều hehe.

Nhỏ Yến lúc này lại ra bàn của tôi, với đống đồ lộn xộn trên tay. Nhỏ My cũng theo sau luôn.

_Máu me kinh quá, không biết đau à -Yến nhăn mặt hỏi tôi.

_Quen rồi -tôi đáp.

_Thôi cởi áo ra đi, tôi băng lại cho.

_Ừ.

Rồi tôi cởi áo ra, và thêm lần nữa hai nhỏ há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy những hình xăm trên người tôi.

_Làm gì mà ngạc nhiên thế kia -tôi hỏi.

_À không gì. -nhỏ Yến sực tỉnh, bắt đầu rửa vết thương rồi băng bó cho tôi.

Khi băng xong, đến lượt nhỏ My lên tiếng.

_Xin lỗi N nhé! Khiến N phải chịu cảnh này rồi! -nhỏ My nói lí nhí, mặt thì cúi gầm xuống.

_Không sao, quen rồi -tôi hững hờ đáp, chẳng quan tâm lắm đến lời nói của nhỏ này.

_Cho My xin lỗi nhé, vì đã đuổi việc N.

_Không gì đâu, nhờ vậy tôi mới có được công việc mới -tôi cười.

_Ừ N đi theo anh hai thì tốt hơn -My nói.

_Anh Hiếu là anh hai của My à.

_Đúng vậy.

_Ừ thôi tôi về đây, bye nhé -tôi đứng dậy chào hai nhỏ rồi về lun.

ngày nữa lại trôi qua, trong cái rủi nó có cái may, cũng chẳng thể nào hiểu nổi. Nhưng ít ra thì công việc mới đang đón chào, tuy biết rằng sẽ làm việc ở nơi rắc rối, nhưng phần nào đó nó cũng mang lại công việc tốt hơn là làm nhân viên cho người ta sai bảo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio