Chút máu điên chợt dâng lên trong người tôi, nhưng không vì thế mà tôi đánh mất đi sự bình tĩnh của mình. Tôi đang tập khống chế bản thân, hạn chế đi cơn thú tính điên cuồng luôn ngự trị trong con người của tôi. Chút máu tươi rỉ ra môi tôi, vị mặn nồng tanh tao khó tả. Tôi ngồi đó, nhìn hai đứa kia, mỉm cười.
_Anh bị điên à, sao anh lại đánh N -em gào lên với thằng Thắng.
_Em còn lo cho nó nữa à, thằng khốn nạn này có gì mà em phải quan tâm -thằng Thắng đáp trả lại với giọng hằn học.
_Đây là chuyện riêng của em, em tự biết cách giải quyết riêng của mình, em không cần anh phải xen vào -em hét lên.
_Ha! Giải quyết riêng, em mà làm được gì, để anh giải quyết nó thì tốt hơn -thằng đó phẩy tay.
_Anh -em tức giận, vừa khóc vừa bất lực nhìn nó.
Cái đậu phộng nạn nhân đang ngồi đây sao hai đứa không nhìn nhỉ =]] Mỉm cười khinh bỉ, tôi nhẹ nhàng nói với thằng Thắng.
_Đứng mỏi chân không? Vậy ngồi xuống đó nói chuyện với tao -tôi nhướng mắt hỏi nó, miệng vẫn cười đểu như thường.
Gì chứ thể loại này thấy cũng lịch sự, vậy thì mình nói chuyện đàng hoàng với nó, còn nó mất lịch sự thì mình chấp nhận đi bốc lịch dài hạn vậy.
_DM tao với mày có CC gì để nói -nó hằn học, nhưng vẫn chấp nhận ngồi xuống ghế, đối diện tôi, bên cạnh em.
_Vậy hả, vậy sao mày đánh tao -tôi vẫn nở nụ cười khinh khỉnh trên môi, hỏi nó.
_Tại vì tao thích đó, được chưa -nó chỉ tay thẳng vào mặt tôi.
_Ê nói chuyện đàng hoàng nhé bồ, bỏ cái tay mày xuống đi -tôi đanh mặt lại nói.
_Anh Thắng, anh về trước đi, để em nói chuyện với N -có vẻ như em đánh hơi được điều gì đó nguy hiểm chăng, mực đuổi thằng cờ hó đó về, cơ mà tại nó không chịu về chứ không phải tại tôi nhé.
_Em im đi, ngồi xuống đó để anh nói chuyện -nó nạt em.
_Bình tĩnh mày! La hét vào mặt con gái như thế mày thấy có xứng đáng làm thằng đàn ông hay không -tôi cười khinh bỉ nó.
_Mày!
_Còn nữa, mày biết gì về tao mà nói tao, mà đánh tao? -tôi hỏi.
_Đối với tao, mấy thằng như mày chẳng đáng để tao bận tâm -nó hừ nhạt.
_Vậy hả, nhưng giờ mày đang xen vào chuyện riêng của tao và Thư đấy -tôi gằn giọng.
_Cái DM mày tao không cần biết, Thư là bạn gái tao, tao đéo để cho mày làm bạn gái tao phải khóc -nó tức tối đứng phắt dậy.
_Câm đi, mày chưa đủ tư cách để cấm tao đâu -tôi đáp lại lời nó.
_Cái DMM -nó sấn tới tôi.
Hồi nãy thì tôi có thể nhịn nhục được! Nhưng giờ thì không nhé, dù thằng Thắng có cao to hơn hẳn tôi, nhưng về trình độ thì chưa biết ai hơn ai, ai thua ai đâu.
"Sức chịu đựng của con người có giới hạn.
Vượt quá cái giới hạn thì sự khốn nạn sẽ lên ngôi thôi"
Nó vừa lao tới, tôi vừa kịp đẩy ghế mà tôi đang ngồi lùi ra phía sau vài bước, khiến nó mất đà. Nhân đó, tôi đứng phắt dậy lao tới phía nó, bass chõ lại vào mặt nó trả thù. Cái gì cho qua được, nhưng thù thì tôi thù dai lắm, nó vay thì nó phải trả tôi lại gấp bội.
Vừa tán chõ vào mặt, tôi cuối thấp người né đòn đấm của nó. Thấy nó thủ thế, trả đòn lại tôi, xem ra nó cũng có nghề, nếu tôi đoán không lầm thì nó học Boxing, vì tay nó linh hoạt lắm.
Nhiều lúc tôi tưởng tôi đã gục dưới tay nó rồi chứ, vì tôi cũng ăn hết nhiều đòn đấm của nó vào ngực. Nhưng rồi tôi cũng biết điểm yếu của nó là tầm xa, do đó tôi thủ thế lại tấn công bằng những đòn đá tạt ngang.
Đá tới tấp, cho dù nó là thần thánh cũng phải dính đòn vào người chứ, và đó không chỉ là đòn. Dính đòn đá của tôi, ai học Taekwondo sẽ biết đòn đá có uy lực như thế nào, nó dính đòn vào hông, phải loạng choạng ngã ra sau mà thở lấy thở để.
Nhân cơ hội, tôi xoay người nương theo nó, bay đá đòn số chân sau vào giữa ngực nó, tống nó té thẳng vào bàn nước phía sau. Em thì hét toáng lên khóc lóc um sùm, chạy lại cản tôi không cho tôi đánh nó nữa.
_Anh N, em xin anh đừng đánh anh Thắng nữa! Em xin anh đấy!
_Em tránh ra đi -tôi gạt em qua, tay chụp lấy cái ghế tiến dần về phía thằng Thắng đang nằm. Lúc này thì nó cũng đổ cmn máu rồi, tại té đập đầu vào bàn mà. Máu loang ra khắp trán nó, thấy tôi lại nó cục cựa định lùi ra, nhưng vướng mấy cái ghế gãy nên chẳng thể nào di chuyển đi đâu được, chỉ đưa ánh mắt có chút kinh sợ trong đó mà nhìn tôi đang tiến lại gần thôi.
_Em xin anh đấy! Đừng đánh người yêu của em nữa mà -em chụp lấy tay tôi, khóc lóc van xin cho nó. Chút nước mắt kia vương vấn khắp mặt em, đẫm nước mắt.
Tôi đứng chết lặng, cái ghế tự rời khỏi cánh tay buông lơi yếu mềm của tôi, rơi xuống đất vang lên lạch cạch.
"Người em yêu" sao em, vậy tôi đây là gì của em đây, à quên mất tôi chỉ là người yêu cũ, thằng không danh, không phận đã bị em từ bỏ, và hiện tại không còn mối quan hệ gì với em cả.
Đứng đó, tôi đưa ánh mắt nhìn em. Vẫn là người con gái tôi yêu hôm nào, vẫn là người con gái thời học sinh tôi hết mực yêu thương, vẫn là khuôn mặt ấy, ánh mắt ánh, đôi môi ấy... chỉ có điều trái tim em đã không thuộc về tôi.
_Đưa nó đi đi -tôi nói nhẹ
_Anh... -em trố mắt nhìn tôi, mắt vẫn còn đỏ hoe, giờ thì đã sưng húp lên hết cả rồi.
_Đưa nó đi nhanh đi, trước khi tôi đổi ý -tôi nói, tay trái nhẹ nhàng đặt lên cánh tay em, nơi mà hai bàn tay em đang nắm chặt lấy tay phải của tôi, gạt đôi bàn tay em ra, nhẹ nhàng, hờ hững, như trút bỏ chút gì đó thân quen cuối cùng của tôi dành cho em.
Có vẻ em đã hiểu ý, em lặng lẽ tiến về phía thằng Thắng, đỡ nó đứng dậy. Cả hai người đó nhìn tôi, còn tôi thì đứng đó, chết lặng cả người, mắt mơ hồ dán ra phía ban công xa xa bên ngoài.
Em nhìn tôi lầm cuối, rồi đỡ thằng đó đi, đi khuất khỏi tầm mắt của tôi. Đến lúc này tôi mới có thể cử động được thân người của mình, tiến về bàn bên cửa sổ, ngồi xuống đó gọi nhỏ tiếp viên lại.
_Anh gọi em -nhỏ đó nhìn tôi, có chút sợ hãi trên khuôn mặt, khi mà hầu như bàn ghế đã bị trận ẫu đã của tôi làm đỗ ngã hết cả rồi.
_Anh bồi thường, à đem ra giúp anh ly cafe nữa nhé, à quên em lấy phần tiền này giúp anh dọn đống đổ nát kia nhé -tôi cười, đưa tr bồi thường, không quên dúi thêm k cho nhỏ nhân viên, chứ không lát tôi bị đuổi khỏi đây mất.
_Ơ dạ em cảm ơn -nhỏ ngạc nhiên cầm lấy tiền, có vẻ như lần đầu nhỏ thấy chuyện lạ hay sao ấy, cứ nhìn tôi chằm chằm, mãi mấy mươi giây sau mới cất bước rời đi.
Ngồi đó tận hưởng chút giây phút yên bình của buổi trưa, có vẻ như hôm nay không thật sự là ngày bình yên của tôi chăng, khi mà em, à bây giờ chắc nên gọi là MThư nhỉ, vì em đâu còn là em của tôi nữa.
Lắc đầu cho qua, đúng là cuộc sống này không bao giờ đem đến cho chúng ta thứ gọi là yên bình cả, luôn luôn có sống gió, luôn luôn là những chuyện xảy ra đầy bất ngờ, luôn luôn là những tình huống cần chúng ta phải giải quyết cách đau đầu.
Mỉm cười, tôi tự hỏi bản thân mình tại sao lại không hỏi em câu ấy
"Trong em anh ở vị trí bao nhiêu"
_Đừng buồn nữa, mặc kệ nó đi - giọng nói có phần quen thuộc phát ra phía sau lưng tôi, nhưng có vẻ không chỉ của một người.
Quay đầu lại, chút sững sờ đến với tôi, khi mà nhỏ My và cả nhỏ Yến đang nhìn tôi chăm chăm, vậy đã rõ giọng nói kia đích thị từ nhỏ My rồi.
_Nói gì thế -tôi đánh trống lảng.
Hai nhỏ ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi Yến hỏi
_Nhỏ nãy là bạn gái của N à?
_Trước thì phải, giờ thì không! -tôi đáp, tay móc lấy bao thuốc bỏ ra bàn, rút điếu lên châm.
Giờ đây tôi cần khói thuốc, chút khói thuốc sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn, thoải mái hơn, những chuyện kia sẽ trôi qua nhanh hơn trong làn khói thuốc.
_Êu đừng có hút, hôi lắm -Yến che mũi lại. My thì nhăn mặt.
_ điếu thôi -tôi nói, rồi châm lữa rít lấy hơi dài đầy sảng khoái.
Khói thuốc bay bay, mắt nhìn xa xăm mờ ảo, chút khói thuốc kia như xoá tan đi cái hình bóng em đang ngự trị trong tôi, biến nó thành tấm hình mãi mãi cất sâu trong tim tôi. Kỷ niệm đẹp luôn kèm theo những chuyện buồn thì phải, đối với tôi nó là vậy.
Cảm thấy hai nhỏ đang khó thở, ho sặc sụa lên vì mùi khói thuốc, tôi dụi nó luôn, quăng điếu thuốc chỉ hút được phần kia xuống lầu luôn, trúng ai thì trúng =]]
_Không ngờ anh lại là người giỏi chịu đựng như vậy, gặp tôi chắc tôi phải gục ngã mất -nhỏ My cất lời.
_Bình thường thôi, quen rồi -tôi đáp.
_Quen rồi? Ý anh là sao? -My thắc mắc.
_Quá khứ của tôi, chỉ là màn đêm mà thôi. -tôi cười nhạt, uống nốt ly cafe rồi bỏ về luôn, không lời chào.