Vài ngày sau khi My đi, tôi cũng dần vơi đi cái cảm giác man mác buồn ở trong lòng. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi có cái cảm giác lạ đến như thế, nửa có tình cảm với My, nửa lại có tình cảm với những người khác. Vì tôi đa tình, chia cảm xúc và tình cảm của mình đến nhiều người, nên đến bây giờ đây, tôi vẫn chưa có thứ hạnh phúc nào được gọi là trọn vẹn cả. Mỗi buổi chiều, tôi lại giành cho mình khoàn thời gian riêng, chỉ đơn giản là quanh quẩn khắp mọi nẻo đường của Sài Gòn, thả hồn mình vào dòng người tấp nập, nương người theo từng làn xe hối hả ngược xuôi.
Hay đơn giản là bỏ xe máy ở nhà, để rồi bước chân lại chiếc xe bus xa lạ, xe đi, xe dừng, rồi xe lại đi, mang theo con người vô hồn, vô cảm với sự đời, luôn trong trạng thái vu vơ, man mác buồn. Lên xe bus bất kì, tôi lại tựa mình vào cửa kính, nhìn xuyên lớp kính trong suốt kia, ngắm cảnh sắc của Sài Thành hoa lệ qua đôi mắt trần tục vô hồn. Để rồi xe mang tôi đi, đến trạm cuối tôi mới chịu rời khỏi, bắt chiếc xe bus khác để về nhà, còn bữa nào xui thì... dt cho MNgọc ra rước tôi =))) để rồi nghe cô nàng hăm doạ đủ điều, bắt tôi sau này không được buồn vẩn vơ như thế nữa. Tôi chỉ biết mỉm cười lắng nghe từng lời trách móc của nhỏ mà thôi.
Hôm nay tôi cũng chọn cho mình chuyến xe bus bất chợt, lại tựa mình vào kính, và... ngủ quên luôn =))) _Bạn ơi! - bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi, kèm theo là giọng nói ngọt ngào khó tả. _Ơ... -tôi giật mình thức giấc -bạn gọi mình à? _Đúng vậy! Tới trạm cuối rồi kìa, bạn có xuống không? -người kia mỉm cười, nụ cười duyên xinh xinh đáng yêu ghê. _Vậy à! Cảm ơn bạn nhé! -tôi cười lại với nhỏ. _Hì không có gì đâu. Liếc mắt nhìn người con gái bên cạnh, cũng là sinh viên, dễ thương phết, hotgirl xe bus à hehe. Nhìn kĩ thì mới thấy là sinh viên UEH, kế bên trường tôi luôn, kiểu này có duyên sẽ gặp lại. Thường thì gặp trường hợp này tôi đã xin số dt mất rồi, nhưng dạo này không có tâm trạng mấy, nên thôi.
Những ngày sau, lập trình định sẵn trong tôi là thế, chẳng hiểu sao tôi lại phone cho Nhi rủ cô nàng đi chơi nữa. _Alo _Hì em rảnh không? _Anh sao thế? -Nhi hỏi ngược lại tôi. _Ơ đâu gì đâu! Chỉ là muốn rủ em đi chơi thôi! _... -Nhi im lặng _... _Được rồi, anh qua rước em đi! _Oke. Set up được cái hẹn, tôi cũng chẳng hồ hởi gì mấy, cứ tàn tàn mà thay đồ thôi:))) Chở Nhi sang bên quận ,ra bờ kè sông hóng gió. Chẳng hiểu sao tôi lại có nhã hứng ra nơi đây nữa, để ngắm những cặp đôi kia ôm ấp nhau hay sao? Từng làn gió thổi từ sông Sài Gòn lên làm cho tâm hồn tôi thanh thản hơn ít nhiều.
Từ lúc My đi tôi cứ như con người hoàn toàn khác, lúc nào cũng đa sầu đa cảm, luôn trong trạng thái ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vì tôi sợ những người con gái kia cũng như My, sẽ rời xa tôi bất cứ lúc nào... _Nay anh có chuyện gì à? -Nhi hỏi tôi _Không... tại vậy thôi. _Khó hiểu! _Hì. _Lại vì chuyện My à? _Có thể! _Đừng buồn. My muốn tốt cho anh thôi! Hãy cố gắng hoàn thành nguyện vọng của My nhé! -Nhi nhìn tôi cười nhạt. _Haizz em muốn anh phải làm sao đây! Chọn ai? Bỏ ai? Tất cả đều rất quan trọng đối với anh! -tôi nói _Trong tình yêu... cần chút ích kỷ! -Nhi nói, mắt nhìn xa xăm về phía bên kia sông, nơi phố thị lấp lánh những ánh đèn đầy màu sắc... _Ích kỷ? Đối với anh không có hai từ đó! -tôi hừ nhạt. _Chính vì thế anh mới rắc rối như thế này đây -Nhi đưa tay gạt những lọng tóc đung đưa trước mắt em. _... _Những người con gái kia đều rất tốt, chính vì thế anh mới không chọn được, do anh không ích kỷ.
Anh cần cứng rắn hơn, chỉ chọn , và chỉ ... những người khác sẽ buồn, nhưng sẽ là tốt nhất! _Không còn lựa chọn nào khác hay sao? -tôi cười nhạt. _Không! Chỉ có thể thế thôi! -Nhi lắc đầu. _Nếu anh chọn em thì sao? -tôi cười với em, xoay người dựa lưng vào lan can. _Tại sao lại là em? -Nhi nheo mắt hỏi tôi. _Chẳng biết, thích thế! _Nhưng em không yêu anh, đừng có mơ hihi! _Chưa biết được đâu. _... -Nhi im lặng nhìn tôi. _Sao nào? Sao nhìn anh như thế? _Không gì? Đang nhìn con người ảo tưởng nhất thế giới mà thôi. _Mà này! Giúp anh chuyện này được không? _Đừng nói với em là kêu em làm bạn gái của anh nhá! -Nhi hấp háy mắt nói. _Ơ... -tôi ngớ người ra trước em, cứ như em đọc trước suy nghĩ của tôi vậy. _Nói đúng rồi chứ nhỉ? -Nhi nheo mắt hỏi tôi. _Haizz rốt cuộc em là thần thánh phương nào thế hả Nhi? -tôi hỏi em.
Em chỉ cười thôi, im lặng, rồi em lại nhìn về phía bờ sông. Mãi một lúc, em mới quay lại nói với tôi, khi tôi vẫn còn đang im lặng chờ đợi. Chút gió thổi ban đêm phả vào mặt tôi, làm mát đi tâm hồn cô độc. _Được thôi, em sẽ giúp anh lần này! _Vậy à -tôi mỉm cười gật đầu. _Nhưng... như vậy chẳng tốt đâu. Em nghĩ anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn đấy! -Nhi úp úp mở mở nói. _Là sao? Anh không hiểu? -tôi ngờ nghệch hỏi em. _Bí mật! Sao này anh sẽ hiểu! Rồi em vòng tay ôm tôi, hành động thân mật, nhìn chẳng khác gì những cặp đôi ở gần đó. _Cái này là xác nhận chủ quyền nhé, nhưng chỉ là giả vờ thôi, không được thành sự thật! Oke. _Được thôi! Lỡ thành thật luôn thì sao? -tôi nửa đùa nửa thật. _Sẽ không đâu! -Nhi quả quyết. _Tuỳ thôi. Tôi cũng vòng tay lại ôm em, siết chặt.
Người con gái nhỏ nhắn kia nằm gọn trong lòng tôi, có phải đây là quyết định đúng đắn hay không đây? Để rồi... cuối cùng tôi sẽ còn ai bên cạnh? Vài ngày sau Nhi được ra mắt với một danh phận mới, là bạn gái của tôi. Ngoài tôi và Nhi ra, chắc có lẽ chẳng có ai biết được sự thật đằng sau sự thân mật của tôi và em, có khác gì cặp tình nhân đúng nghĩa cơ chứ. Nhưng trên hết, chắc có lẽ là sự ngạc nhiên của mấy nhỏ đối với tôi. Thấy tôi đi với Nhi, nhất là khi ôm Nhi và nói em là bạn gái tôi, không gian dường như lặng im lại. Quyên nhìn tôi không chớp mắt. _Em không tin! Đây không phải là sự thật đúng không anh? -Quyên lắc đầu nguầy nguậy trước mặt tôi _Đây đúng là sự thật em à, anh xin lỗi! -tôi nói. _Không! -Quyên bật khóc, những giọt nước mắt yếu đuối kia rơi nhanh trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng, tim tôi cũng đau lắm chứ, nhưng thà đau lần còn hơn là đau mãi mãi...
Yến như chết lặng, chẳng nói được câu nào cả, chỉ cười nhạt rồi lặng im bước đi, không quên để lại câu chúc mừng. Còn MNgọc, em khẽ cười, nụ cười tươi che đậy đi đôi mắt long lanh, rưng rưng những giọt nước mặn đắng hằn sâu bên trong. _Chúc mừng anh! Em hi vọng đây là sự lựa chọn đúng đắn nhất của anh! Dù sao thì em vẫn luôn tôn trọng ý kiến của anh! -MNgọc cười nói. Rồi em cũng rời đi khỏi đó, có vẽ như tất cả họ đều muốn tránh mặt tôi, vì tôi quen Ái Nhi thôi sao? Họ nhường như cam chịu, chẳng trách móc, chẳng chửi bới tôi, chỉ đơn giản là rơi những giọt nước mắt thất vọng, và nhanh chóng quay bước rời đi, bỏ lại tôi bơ vơ như cánh chim lạc bước giữa bầu trời.
Bàn tay ôm eo của Nhi nới lỏng, chẳng biết khi nào đã tự buông thõng xuống trong ánh nhìn đăm chiêu của Nhi. Còn tôi thì lại cứ như người vô hồn. Khẽ thở dài, Nhi nói: _Anh ác lắm! _Hì chứ chẳng phải em kêu anh làm vậy sao? -tôi cười nhạt. _Không! Em chỉ kêu anh cần ích kỷ để lựa chọn, nhưng là chọn họ! -Nhi lắc đầu. _Nhưng anh chọn em! _Sai lầm! -Nhi nói -Khi em tham gia trò chơi mà anh đặt ra, thì em cũng sai lầm! _Không sai đâu, rồi cũng đến lúc nó thể hiện được lợi ích của mình -tôi cười, nụ cười gượng gạo, tôi đang vẩn vơ về tương lai tốt đẹp đang chào đón, đó là cái kết quả mà tôi hằn mong ước, và cái quyết định này cũng là phần trong kế hoạch mà tôi định sẵn. _Anh nói... haizz! -Nhi nhăn mặt nhìn tôi, đôi mắt hiện lên chút suy tư buồn bã. _Em sao thế? -tôi hỏi _Anh... có khi nào anh lại đem em ra làm người thay thế... hay không? -Nhi nói, mắt cô nàng long lanh, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhẹ ôm em vào lòng, em cũng lặng im, chắc là đang chìm vào cái suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu của cô nàng. _Không đâu! Anh không lấy ai ra làm vật hi sinh hay là người thay thế cả! Anh yêu em! -chút lời nói phát ra nơi cửa miệng, tựa như nói ra hết tất cả nổi lòng của mình. Tôi thấy tâm trạng của mình trở nên nhẹ nhõm đi phần nào đó, có lẽ vậy... nhưng, liệu sau cùng cái kế hoạch hoàn mỹ của tôi có đem lại kết quả như mong đợi hay không? Quả là bài toán khó...