Sắp đến tết rồi nên nhà nhà ai đều đang chìm trong không khí vui mừng.Gia đình nhỏ của hai vợ chồng nó cũng vậy.Giống như mọi ngày,Lam Thanh vừa dậy đã đứng xem lịch:
- Chỉ còn một tuần nữa là tới tết.Sau đó một tháng nữa sẽ ra mắt siêu phẩm mùa xuân.Mong chờ quá đi!
Giang Thiên vò mái tóc rối,nửa nằm nửa ngồi trên giường,đánh một cái ngáp dài cậu nhìn cái người đứng cạnh cửa phòng,sáng nào cũng thấy nó đứng đó cả,cả người lấp lánh vì sao.Nó cũng đã có chồng rồi sao mong đến tết như con nít vậy chứ?Đến tết rồi thì cũng làm gì có tiền lì xì,ngược lại còn phải đi lì xì,phiền chết được.Nhưng mà...sao càng nhìn lại thấy hình như nó gầy đi vậy nhỉ?Giang Thiên xoa cằm nghiền ngẫm,tôi ôm cũng cảm thấy nó nhỏ hẳn đi.
- Lam Thanh!
- Sao vậy?- Nó xoay đầu nhìn cậu.- Sao anh không ngủ chút đi!Từ giờ đến khi bay còn sớm mà.- Phải rồi,hôm nay Giang Thiên phải ra nước ngoài khảo sát chi nhánh.
- Em lại đây xem nào!- Giang Thiên nói.
- Gì vậy?Suy nghĩ mua được quà gì cho em rồi sao?- Lam Thanh lon ton chạy lại,bộ đồ ngủ có in hình pikachu mặc trên người nó trông có vẻ rộng,tay áo dài che phủ tay nó,ống quần cũng dài che mất cả bàn chân nó,đi đứng không cẩn thận có mà vấp té mất.
Lam Thanh vừa tới thì bất ngờ Giang Thiên ôm chầm lấy nó.Lam Thanh giãy ra một chút,bất mãn nói:
- Ui.Anh làm gì vậy?
- Em gầy!- Giang Thiên nhăn mặt nói.Hai tay vẫn ôm chặt nó.
- Hả?- Lam Thanh mờ mịt nhìn cậu.Nó gầy?Chỗ nào gầy?Dạo này ai cũng nói nó mập không ít mà?
- Sao càng ngày lại thấy em càng nhỏ đi nhỉ?- Giang Thiên cúi thấp đầu nghi hoặc nhìn nó hỏi.
Ánh mắt Lam Thanh híp thành một đường ngang nhìn cậu:
- Mắt anh có vấn đề sao?Em vẫn như vậy thôi chứ nhỏ thế nào?
- Xin lỗi nhé!Mấy ngày nay bận quá chẳng quan tâm được em.- Giang Thiên tỏ vẻ thương tiếc vuốt mặt nó.
- Không sao!Không sao!Anh cũng bận mà!Không cần bận tâm!- Lam Thanh nhanh chóng xua tay.
Cảm xúc yêu thương đang dâng trào trong Giang Thiên ảm xuống.Trông cứ như nó muốn cậu bận nhiều vậy ấy.
- Anh sao vậy?- Lam Thanh quơ tay trước mắt cậu.Sao vậy?Tự nhiên đứng máy vậy?
Giang Thiên bỗng tách hai tay khỏi người nó,khuôn mặt âm trầm ngẩng lên tầm mười lăm độ,khóe miệng kéo lên một nụ cười gian.Lam Thanh vừa nhìn thấy đoán biết chuyện không hay vội muốn tìm đường chạy thoát nhưng lại không kịp thoát khỏi ma chảo của Giang Thiên...
- Ha ha ha...dừng...dừng...lại....ha ha ha...- Lam Thanh vặn vẹo người trên giường cười ra nước mắt.
- Không dừng.Cho em cười vỡ bụng luôn!- Giang Thiên ra sức thọc lét nó.
- Không chịu nổi nữa...anh...haha...mau...ha...dừng...lại...đi...hahahaha...- Lam Thanh cười khàn cả giọng,đôi mắt nhìn cậu cầu xin.
- Nói.Có phải không thích anh ở nhà phải không?- Giang Thiên áp trán nó hỏi.
- Làm...làm gì có!- Lam Thanh chột dạ nói.
- Thật không?- Ánh mắt Giang Thiên sắc lên một tầng.
- Cũng không hẳn...chỉ có...một chút thôi...- Lam Thanh ngập ngừng nói.Vì nếu cậu không ở nhà thì nó có thể đóng đô trong phòng xem anime từ sáng đến tối luôn.
- Hừ.Còn dám nói.- Giang Thiên bất mãn nói.Vậy mà cậu đi đâu cũng nhớ nó,chỉ hận không trói nó đem theo mà nó lại...thật là “hoa rơi hữu ý,nước vô tình mà “...hình như hình dung hơi sai thì phải...Thôi kệ đi,trừng phạt cô nhóc này trước đã.
Mắt nó dáo dác nhìn cậu.Khụ,không phải lỡ tổn thương tâm hồn mong manh của hội trưởng đại nhân đấy chứ?Nó chỉ thành thật thôi mà.
- Này...ưm...
Bỗng Giang Thiên áp môi lên môi nó.Cảm giác mềm mại,ấm áp khiến Giang Thiên yêu thích.Đôi mắt Lam Thanh mở to tròn nhìn cậu.Giang Thiên trầm giọng nhắc nhở:
- Nhắm mắt lại.
- Nhưng sao lại...
- Nhắm mắt!- Giờ là ngữ điệu ra lệnh.
Lam Thanh chậm chạp nhắm mắt.Cái gì cũng phải từ từ cho nó hỏi xong đã chứ!
Giang Thiên hài lòng nhếch miệng,một lần nữa áp lên môi nó tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào buổi sáng.Xem như một chút đền bù tổn thất về tinh thần a.
....
Giang Thiên đứng trước gương chỉnh chỉnh lại caravat vừa dặn nó:
- Em ở nhà không nên cứ nhốt mình trong phòng xem anime,thỉnh thoảng ra ngoài dạo một chút hay gọi cho Khả Vi hay mấy cô gái khác ra ngoài chơi cho gân cốt giãn ra một chút.Và tuyệt đối không được bỏ bữa đâu đấy!
- Em biết rồi mà!Ha ha...- Lam Thanh nằm úp sấp trên giường chúi đầu vào quyển truyện.
Giang Thiên ngã sấp lên người nó,giọng buồn rầu nói:
- Chồng em sắp phải đi xa mà em không quan tâm gì sao?
- Quan tâm?À,đương nhiên là có chứ!Anh nhớ mua quà cho em đó!- Lam Thanh tạm thời rời mắt khỏi quyển truyện nói.
- Em thật đáng ghét!- Giang Thiên cốc nhẹ trán nó.Cậu hạ giọng hỏi.- Em thật sự không muốn đi cùng anh sao?
- Không.Mệt lắm....- Một bộ dạng sâu lười dính giường.
Giang Thiên thở dài.Chính bản thân cậu cũng không muốn đi.Nếu không phải chi nhánh bên đó xảy ra vấn đề nghiêm trọng còn lâu cậu mới đích thân đi.Giang Thiên chán nản vùi đầu vào hõm vai nó dụi dụi vài cái.Lam Thanh vỗ đầu cậu nói:
- Anh không muốn đi thì khỏi đi cũng được.
- Không được.Nếu không đi thì sau này làm gì có tiền nuôi con heo em.
Đầu Lam Thanh rơi đầy hắc tuyến.Làm quá lên rồi!Cho dù sau này cậu không đi làm thì tiền trong ngân hàng cũng đủ để hai người sống trong xa hoa suốt đời rồi.
Cốc,cốc,cốc.
- Thiếu gia,thiếu phu nhân!Có trợ lí Trần đến!- Giọng nói của cô giúp việc truyền đến từ sau cánh cửa.
- Đến giờ rồi sao?- Giang Thiên miễn cưỡng đứng dậy phủi phẳng trang phục.
- Chúc anh đi vui vẻ!- Lam Thanh vẫy tay nói rồi tiếp tục vùi đầu vào đọc truyện.
Bất ngờ người nó bị nhấc bổng lên rời vào vòng tay rắn chắc của Giang Thiên.Cậu nhìn nó nói bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Em phải tiễn anh ra tận cửa sau đó phải đứng nhìn anh đi khuất rồi mới được lên phòng.
- Tại sao chứ?- Lam Thanh phồng má hỏi.
- Vì em là vợ anh nha.- Giang Thiên nhoẻo miệng cười.
Làm ơn trả lại con người lạnh lùng cao cao tại thượng cho con.Trong lòng Lam Thanh thầm nói.
Đến trước cửa,Giang Thiên mới thả nó xuống.Bên ngoài anh chàng trợ lí của cậu khệ nệ khiêng hành lí của cậu lên xe.Lam Thanh thấy cậu cứ đứng nhìn nó chăm chăm mà chưa chịu rời đi mới thắc mắc hỏi:
- Sao anh chưa đi?
- Thiếu đồ sao đi!
- Thiếu gì?- Lam Thanh nghiêng đầu hỏi.Không phải đều đem lên xe hết rồi sao?
- Hôn tạm biệt!- Nhìn mặt Giang Thiên khi nói ra dường như nó rất quan trọng.
- Hôn tạm biệt gì chứ!Mau đi đi!- Lam Thanh vung chân nhỏ đá vào người cậu lại bị Giang Thiên bắt được.
- Nếu em không hôn anh không đi!- Giang Thiên cầm một chân Lam Thanh không thả.
- Á,thả chân em ra!- Lam Thanh lò cò một chân để giữ thăng bằng đứng trên mặt đất.
- Hôn không?
- Được rồi!- Lam Thanh chịu thua.Đứng kiểu này mỏi chân chết đi được.
Nghe vậy Giang Thiên mới thả chân nó ra.Lam Thanh nhìn cậu một lúc mới nhón chân để môi chạm vào môi cậu rồi nhanh chóng rời đi.
- Anh mau đi đi!
- Lần này tạm tha cho em!Anh đi đây!Không cần nhớ lắm!- Giang Thiên nhếch miệng cười tự mãn rồi xoay người rời đi.
Nhìn chiếc xe khuất bóng,Lam Thanh lầm bầm trong miệng vài tiếng mới xoay người lại,vừa xoay lại đã bắt gặp gương mặt cười tủm tỉm của hai cô giúp việc,khuôn mặt Lam Thanh hơi nóng lên,cố giữ vẻ trấn định chạy lên phòng.Nó biết xấu hổ rồi.
Đến cuối ngày,khi hai cô giúp việc chuẩn bị ra về,Lam Thanh mới chịu rời phòng chiếu chạy xuống.Nó cầm hai phong bì đưa cho mỗi cô nói:
- Ngày mai các cô không cần tới nữa đâu!
- Thiếu phu nhân,chúng tôi sai ở đâu cố cứ nói chứ đừng đuổi việc chúng tôi.
- Không.Ý tôi là cho hai cô nghỉ tết sớm mà.Đây là tiền lương tháng này.Ngày mai tôi quyết định sẽ về nhà chính nên hai cô cứ việc nghỉ tết trước thời hạn.- Nó giải thích.
- Nhưng mà...
- Không nhựng nhị gì cả.
- Chúng tôi hiểu rồi.Cảm ơn thiếu phu nhân.
- Không có gì.- Lam Thanh cười tít mắt nói.
Hai cô giúp việc ra về rồi Lam Thanh mới nhảy cẫng lên:
- Ha.Vậy là được tự do rồi!
Số là Giang Thiên sau khi ăn sáng có dặn hai cô giúp việc ở nhà không cho nó ở trong phòng chiếu quá năm tiếng một ngày còn không được cho nó ăn nhiều đồ ăn vặt nữa.Hừ,tưởng nó dễ nghe lời lắm sao?Nó biết cậu để tiền lương của hai cô giúp việc trong két sắt a.Chậc mà mật mã lại là sinh nhật nó,nó muốn mở lúc nào mà chả được.Ha ha,thấy nó lợi hại chưa?
Lam Thanh mở tủ lạnh,đồ ăn hai cô giúp việc nấu đủ để nó dùng trong hai ngày tới,giờ thì...Lam Thanh quơ hết đồ ăn vặt có trong tủ ra để trên bàn.Chạy lon ton ra khóa hết tất cả cửa lại rồi lại đem đồ ăn vặt lên phòng chiếu,sau đó mới chạy về giường ngủ,phải lấy sức để ngày mai tận hưởng chứ!
Sáng hôm sau,Lam Thanh đóng đô trong phòng chiếu từ sáu giờ sáng,bắt đầu cày mấy bộ anime mà Giang Thiên mới mua hôm trước.
Giang Thiên lúc này thì lại lo lắng không thôi.Sao cậu gọi về nhà mà không ai bắt máy thế này?Đã xảy ra chuyện gì ư?
- Chủ tịch!Chúng ta phải đi rồi!- Trợ lí của cậu cẩn thận nói.Nhìn vẻ mặt sếp lúc này khủng bố lắm,cậu cũng không muốn kêu đâu nhưng nếu để lỡ giờ thế nào sếp cũng lại đổ cho cậu.Làm công ăn lương khổ thế đấy.
Giang Thiên đành phải gác chuyện lo lắng cho Lam Thanh lại.Cậu nghĩ nghĩ một chút lại gọi cho Khả Vi.
- Giang Thiên!Anh gọi có chuyện gì không?
- Tôi phải đi công tác mà không liên lạc được với Lam Thanh,cô qua xem cô ấy thế nào!
- Chuyện này...thật xin lỗi...giờ tôi với Kiến Hàm cũng đang ở nước ngoài...- Khả Vi áy náy nói.Kiến Hàm phải thay Thiên Vũ đi đàm phán với một tập đoàn lớn nên dẫn cô theo.
- Vậy sao?- Giang Thiên tắt máy.
- Chủ tịch!
- Được rồi!Chúng ta đi!- Giang Thiên cắn răng nói.Hi vọng là không có chuyện gì.
Trong khi Giang Thiên lo lắng thì nó lại cười sung sướng,vừa xem anime vừa ăn khoai tây.
- Haha,phải như thế chứ!
Cái bụng réo mấy lần vì đói cũng không đủ kéo nó khỏi căn phòng đó,cho đến khi bộ phim kết thúc.Lúc nó ra khỏi phòng chiếu cũng đã gần tám giờ.Lam Thanh mới lôi đồ ăn đã nấu sẵn trong tủ lạnh ra hâm lại rồi ăn như hổ đói,ăn xong cũng chỉ có thể dọn chén bát để vào nơi rửa.Cứ thể mà nó sống qua hai ngày,đến ngày thứ ba,đồ trong tủ lạnh đã hết,đồ ăn vặt cũng hết sạch,nó đành phải lết xác vào thị trấn khá xa đó mua đồ ăn sẵn và ăn vặt.May mắn,ở nhà có xe đạp,Giang Thiên mua để nó có thể tùy thời đi đâu đó chơi.Trên đường trở vềthi trời bỗng trút xuống cơn mưa lớn.Lam Thanh hối hả đạp xe như bay,trong miệng không ngừng mắng:
- Lâu lâu mới rời nhà sao lại xui xẻo thế chứ?Đến cả ông trời cũng muốn mình ở nhà mà.
Đến khi về đến biệt thụ thì cả người nó đã ướt như chuột lột,Lam Thanh vào phòng tắm,tắm rửa qua loa,thay bộ đồ mới là nhảy lên giường cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại,ngay cả mái tóc ướt cũng không thèm sấy khô.
- Lạnh quá!Lạnh quá đi!
Lăn một hồi thấy cơ thể ấm lên nó mới quấn theo chăn xuống lầu,chế mì ăn cho đỡ đói.Ngoài trời,tiếng mưa xối xả trút xuống,âm vang tiếng sét khiến cả người nó nổi hết da gà,một mình ngồi ăn mì tự dưng nó thấy tủi thân.
- Còn bốn ngày nữa đến tết...trong khi người ta sắp sửa này nọ bên gia đình thì mình lại ngồi đây ăn mì...ông trời thật bất công.Còn Giang Thiên nữa!Đi rồi không thèm gọi lấy một cuộc thế mà nói thương mình,thương nước mắm ý!
Reng,reng,reng.
Tiếng điện thoại bàn vang lên,Lam Thanh phải nghe đến tiếng thứ mười mới chịu nhấc máy.Ăn mì cũng không yên.
- Alo.
- Lam Thanh!Rốt cuộc em cũng chịu nhấc máy rồi!Sao hai ngày nay anh gọi mà em không nghe?- Bên kia,giọng Giang Thiên lộ rõ vẻ lo lắng.
Nó ngẩn người ra.Cậu có gọi?Lúc nào?Sao nó không biết?Lam Thanh chợt nhớ ra hai ngày trước nó hết ở trong phòng chiếu lại ở phòng ngủ,chỉ xuống đây kiếm thức ăn,sao mà biết được.Tội lỗi,tội lỗi,hóa ra nó trách nhằm cậu.
- Em sao vậy?Hai ngày nay có chuyện gì không?
- Không có gì đâu!
- Lam Thanh!Em bị cảm sao?Giọng nghe có vẻ hơi khản đặc.
- Bị cảm?Sao có thể chứ?Ha ha ha.- Lam Thanh cười mấy tiếng.
- Có gì phải nói với anh,tuyệt đối không được giấu.Nếu có dấu hiệu cảm phải nói với hai cô giúp việc ngay.Còn nữa,ít xem anime lại một chút,em cũng nên ra ngoài không khóe xương cốt mục hết.Anh thấy dự báo thời tiết có nói mấy ngày nay ở đó có mưa,nhớ ra ngoài phải mang theo dù,đừng để bị nhiễm lạnh...
Giang Thiên càng nói nó càng chột dạ.Đợi cậu nói xong nó mới lí nhí hỏi:
- Chừng nào anh về?
- Nhớ anh rồi phải không?Anh đã nói rồi mà!
- Còn lâu nha!Không cần tự kỉ!Em là nhớ quà của em!
- Được rồi!Nói một tiếng nhớ có mất mát gì đâu!Có lẽ là ngày kia anh mới về được.Anh sẽ cố gắng giải quyết công việc.Nếu thấy chán hay em về nhà chính hay về nhà ba mẹ cũng được.Còn nữa...
- Biết rồi!Từ lúc nào mà anh dài dòng vậy chứ!- Lam Thanh ngắt lời cậu.
- Không phải do em sao?Anh có chút việc rồi!Anh sẽ gọi lại sau,em đi ngủ đi!
- Ừm.Bye!
- Ngủ ngon.
Lam Thanh gác máy,cuộn chăn,co người nằm trên sopha,hai ngày nó cày hết anime mới rồi,giờ không có gì xem hết,nó mở tivi,bấm loạn xạ các kênh sau đó có một kênh thời sự chán ngắt,nhờ thế mà nó được ru ngủ.
Nửa đêm,bỗng dưng nó thấy người khó chịu,đầu rất đau,mũi hình như cũng bị nghẹt,cả cơ thể cứ nói là nhũn ra.
- Thanh!Sao em lại nằm ở đây!Lam Thanh!
Nó mơ màng mở mắt.Lơ mơ thấy được mái tóc đỏ,khuôn mặt quen thuộc nhưng sao lại tái nhợt thế kia.
- Anh...về...rồi...
- Bị cảm sao không nói với anh.Anh đưa em lên phòng!- Giang Thiên bế cục bông lên.Nếu không phải cậu đột ngột về sớm thì...đúng là chẳng thể làm người ta yên tâm được.
Giang Thiên đặt nó lên giường,lấy khăn ấm đắp lên trán,lục lọi tủ ý tế lấy nhiệt kế ra đút vào miệng nó.Sau đó lại chạy xuống nhà,muốn nấu nước gừng thì lại...
- Cái gì thế này?Y như bãi rác!
Bát đũa,vỏ bánh vỏ kẹo vứt lung tung,cậu còn để ý trên bàn một hộp mì.Đừng nói với cậu là hôm nay nó ăn mì đấy!Giang Thiên chán nản,dọn dẹp sơ qua.Biết ngay mà,để nó ở nhà một mình là không ổn.Lần sau nói gì cũng phải lôi nó theo.
- Ba mươi bảy độ rưỡi.May mà không cao quá!- Giang Thiên lấy nhiệt kế xem.
Cậu đỡ nó ngồi dậy,để nó dựa vào người cậu,một tay bưng tô cháo,dịu giọng nói:
- Ăn miếng cháo đi rồi uống thuốc.
Đầu óc Lam Thanh giờ không đủ tỉnh táo nhưng nó vẫn nhận ra tô chao này bất ổn,ngửi sao có mùi khen khét thế nhỉ?Cháo gì mà giống như cơm nhão.
- Ăn...ăn được không?
- Không chết được đâu!- Giang Thiên thẹn quá gắt lên.Định nấu nước gừng nhưng sau đó lại quyết định nấu cháo.Cậu đã cố lắm rồi,nấu đi nấu lại ba hốn lần mới được một tô xem như là ổn đi.Cậu đâu giống Kiến Hàm có khiếu nấu ăn đâu.
Lam Thanh miễn cưỡng mở miệng.Mùi vị...miễn cưỡng chịu được.
Giang Thiên cho nó uống thuốc xong thì xuống bếp.Nhìn bãi chiến trường trước mắt,cậu đoán giúp việc không đến hai ngày nay.Giang Thiên tắt đèn phòng bếp,thôi thì để mai gọi người tới dọn.
Lam Thanh đang ngủ thì bất ngờ bị ôm lấy,bàn tay rộng lớn đặt lên trán nó,giọng nói trầm ấm vang bên tai:
- Còn nóng hổi.Rốt cuộc làm sao mà em bị cảm thế này?
Lam Thanh im lặng không nói.Chẳng lẽ nói cậu là do nó dầm mưa sao?Đảm bảo Giang Thiên sẽ tức giận sau đó khóa phòng chiếu lại.Ừm.Nhưng người cậu ấm a.Lam Thanh chui rúc vào người Giang Thiên.Như vậy không còn lạnh nữa.
Giang Thiên thở hắt một tiếng,tay vỗ về lưng nó như ru ngủ.Nhờ nó mà cậu cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đến khi Lam Thanh tỉnh lại thì không thấy Giang Thiên đâu,nó nghe tiếng cậu ở ngoài ban công.
- Được rồi!Việc đó tôi sẽ giải quyết sau,cậu cứ nói họ từ từ đợi nếu đợi không được thì hủy hợp đồng lần này luôn đi!Phiền chết đi được.
Đúng là Giang Thiên không thay đổi gì mấy so với trước đây.Vẫn là cái phong thái hội trưởng đại nhân cao cao tại thượng.
Giang Thiên đang nói chuyện thì nghe tiếng động,thấy nó chân trần bước tới thì vứt điện thoại sang một bên,chạy tới,giọng trách cứ:
- Đã khỏe đâu sao mà không nằm trên giường?
- Em khỏe rồi!- Lam Thanh chu môi nói.
- Còn bướng được.Trán vẫn còn nóng.- Giang Thiên áp trán vào trán nói.
- Anh cũng phải cho em dậy ăn sáng chứ?Đói chết mất!
- Trở lại giường đi!Anh mang đồ ăn lên!
- Anh nấu?- Lam Thanh sợ hãi nói.
- Không!Là người hầu từ nhà chính sang.Hai cô giúp việc được em cho về ăn tết rồi còn gì!- Giang Thiên liếc mắt nói.
- Mệt quá đi mất!- Lam Thanh liền nhanh chóng trở lại giường,lấy chăn trùm kín người.
Giang Thiên phì cười.Nó chẳng lớn lên được.
Nghỉ ngơi một ngày là nó lấy lại sức ngay.Hoạt hoạt bát bát,lại vui mừng chờ tết đến.Ngày mồng một tết đưa nó về nhà chính,Lam Thanh chạy tới khoe với cậu hai bao lì xì đỏ chói:
- Nhìn nè!Nhìn nè!Em cũng được lì xì đó!
- Ừm.Em là em bé ngoan mà!- Giang Thiên buồn cười vuốt tóc nó.
Thiên Vũ nhìn thấy khinh thường nói:
- Lớn to đầu rồi mà còn được nhận lì xì,đó đúng là chỉ dành cho con nít.