Trong một đạo quán kiếm thuật to lớn được xây dựng theo phong cách Nhật Bản truyền thống, tại phòng luyện kiếm của đạo quán, âm vang tiếng hô vang dội khắp nơi:
- Ha!Ha!
- Mạnh lên một chút. Sáng này các cậu chưa ăn gì hay sao mà yếu xìu vậy hả?Chẳng có khí thế gì hết!- Trước mặt hàng trăm môn sinh, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục đấu kiếm đi đi lại lại, giọng nói nghiêm khắc thập phần không hài lòng.
Đám môn sinh trong lòng ai oán đến tận trời. Bọn họ vung kiếm nãy giờ muốn gãy tay rồi mà còn nói là chưa đủ mạnh.Vung như thế nào mới là mạnh chứ. Sư thúc quá ác!
- Tôi biết các cậu đang nghĩ gì đó!- Tử Phong híp mắt nói.Cậu một tay chống hông, một tay cầm kiếm gác lên vai thao thao nói.- Thay vì suy nghĩ mấy chuyện không đâu sao các cậu không tập trung mà luyện tập đi!Nhớ tôi hồi bằng tuổi các cậu thì vang danh bốn phương, tham gia từ giải đấu trong nước đến quốc tế, luyện tập cực khổ không quản ngày quản đêm....
Lược bỏ mấy ngàn từ tự kỷ của Tử Phong quay lại với đám môn sinh mặt nhăn như khỉ, cảm giác thật đau khổ khi ngày nào cũng phải nghe sư thúc kể lại thời tuổi trẻ oanh liệt của mình. Mà sư thúc cũng có phải già đâu chứ, thanh niên chỉ mới gần ba mươi mà mỗi pần giáo huấn môn sinh thì cứ như mấy ông lão chục tuổi. Thật biết làm khó cho bọn họ. Haizz, nhớ đến lúc đăng kí, nhìn thấy người sư phụ có vẻ mặt ôn hòa ( ý chỉ Quân Du), bọn họ cứ ngỡ mình đã tìm được một nơi luyện tập tốt. Ai ngờ đâu, học với sư phụ chưa đến một tuần đã bị ném cho sư thúc chiến tích đầy mình dạy dỗ với lí do sư phụ đi làm trợ lí cho ông chủ tịch họ Hoa nào đó. Lỡ đăng kí nhập học cũng không thể bỏ được, có người vì bị tra tấn tinh thần quá đã quyết định trốn tập, thế mà cũng bị sư thúc tóm lấy, có ai lại nghĩ sư thúc lúc đi học lại ở trong hội kỉ luật nên mới nghiêm khắc, kỉ cương thế ( đó là họ nghe đồn và tự suy diễn).Nhưng mà, còn một điều nữa khích lệ tình thần đám môn sinh đa phần là nam này. Đó chính là...
- Tới giờ nghĩ rồi. Mọi người nghỉ ngơi một chút đi!- Giọng nói dịu dàng, trong trẻo như nước hồ mùa thu làm cho bao tâm hồn phơi phới gió xuân.
Không hẹn mà cả đám quăng kiếm hét lên:
- Chị Quân Tuyết!
- Người làm cho chuẩn bị nước trái cây, mọi người tới uống đi!- Quân Tuyết cười nói.Đằng sau người làm trong đạo quán lần lượt đem nước tới.
- Vẫn là chị Quân Tuyết chu đáo!
- Em yêu chị quá cơ!
Cả đám nhao nhao lên mà không thèm để ý mặt ai đó đen xì như cục than. Biết trước sau gì cũng bị tra tấn thì giờ phải tranh thủ thư giãn cho đã. Dù sao có chị Quân Tuyết ở đây sư thúc có giận cũng không dám phát. Nhìn sư thúc nén giận là thú vui nhỏ nhoi của bọn họ a.
- Nào, nào.Anh cũng mệt rồi. Lại uống nước đi.- Quân Tuyết bưng ly nước trái cây mát lạnh đến bên cậu.
- Lần sau em không cần phải như thế, cứ đi đi lại lại như vầy mệt thì sao?- Tử Phong liền vội đỡ cô, bất chấp hình tượng ngồi xuống sàn.
- Đi nhiều thì mới khỏe lên được mà.- Quân Tuyết vỗ nhẹ tay cậu nói. Chân cô vẫn còn yếu nên đi lại chưa được tốt, dễ bị vấp té nên Tử Phong cứ lo lắng, không dám để cho cô đi nhiều, nhưng mà cứ ngồi một chỗ thì chán chết mất.
- Em chính là lo cho đám môn sinh thối kia chứ gì!- Tử Phong hừ lạnh nói với giọng ghen tức. Cô cứ thích cố tình đến sớm trước giờ nghỉ rồi ngồi kéo dài qua hơn giờ nghỉ, đến lúc tan thì đến rất đúng giờ hối thúc cậu cho đám nhóc kia về. Rõ ràng là quá quan tâm đám nhóc đó mà. Người làm chồng như cậu bị vứt bỏ a. Thật rất muốn khóc.
- Nào có.Em là lo anh mệt mà.- Quân Tuyết cười nói. Sao cô lại không biết tâm tư của cậu, lớn nhưng còn trẻ con lắm.
- Cuối tuần này em muốn đi đâu không?Anh đưa em đi. Để em mãi ở nhà thế này anh cũng khổ tâm lắm đó!- Tử Phong cười nắm tay cô đặt lên ngực mình nói.
Đám môn sinh nhìn thấy âm thầm lè lưỡi. Bày đặt sến mà không biết ngượng.
- Đi đâu sao?- Quân Tuyết nhất thời chưa nghĩ ra.
- Nghe nói nhóm Giang Thiên muốn đến suối nước nóng nhà Minh Nhạc, em muốn đi cùng không?Nơi đó thật sự rất đẹp.- Tử Phong nói. Cậu vẫn chưa có dịp đưa cô đi đâu xa, hơn nữa tắm suối nước nóng cũng tốt cho sức khỏe, đưa cô đến đó cũng rất tốt. Tử Phong chợt nhớ đến con đường gian lao đến suối nước nóng. Quân Tuyết thế này chắc không đi nổi nhưng có cậu cõng chắc sẽ không sao. Nghĩ đến cõng cô lên đến suối nước nóng, cảm giác rất thành tựu. Sau đó họ sẽ có quãng thời gian tốt đẹp và lãng mạn ở đó, có ở lại lố ngày nghỉ cũng chẳng sao.Tử Phong thầm cười chắc mẩm kế hoạch của mình.
- A, em nghĩ muốn đến thăm anh Du Và anh Lạc Thần.- Quân Tuyết đột nhiên nói làm Tử Phong ngây người.
- Em nói cái gì cơ?
- Em muốn đến thăm anh Du và anh Lạc Thần.- Quân Tuyết gật đầu nói. Từ khi Quân Du theo giúp đỡ Lạc Thần cô ít dịp gặp anh, nhân được Tử Phong đưa đi phải tới thăm hai người một phen.
Tử Phong suy sụp. Sao không phải đi chơi suối nước nóng mà phải đi thăm hai tên đó chứ? Cậu không muốn đưa cô đến thăm tên Lạc Thần đó một chút nào!
Dù lòng không muốn nhưng vẫn phải đi, cậu thật sự không nỡ làm Quân Tuyết buồn. Đứng trước cánh cửa trường Thần Phong ở thành phố Y, nhìn nét mặt vui vẻ của cô cậu dành phải cười thôi. Cô vui là được rồi.
Đứng đợi một lát thì Quân Du hớt hải chạy ra, cổng cũng được tự động mở. Mười năm rồi mà, đương nhiên là trường cũng phải tân tiến hơn.
- Em đến sao không nói với anh một tiếng. Đi đường có mệt không? Ở đây nắng không tốt chút nào. Mau mau theo anh tới phòng chủ tịch.- Quân Du nắm tay Quân Tuyết nói.
- Cậu cũng không thèm chào tớ một tiếng sao?Từ đây đến phòng chủ tịch cũng là một quãng đường dài, cậu bắt cô ấy đi bộ sao?- Tử Phong bất mãn giành lại tay Quân Tuyết nói.
- Ơ. Tôi quên mất.- Nghe tin Quân Tuyết đến, cậu cứ thế chạy ra mà không để ý nhiều.
- Không sao. Em đi chậm là được.
- Không được!- Hai người đàn ông đồng loạt phản đối.
- Vậy...thế giờ đứng đây sao?- Quân Tuyết nhỏ giọng nói. Chân cô cũng không yếu đến mức không đi được.
Từ xa, một chiếc xe Audi bạc chạy đến, dừng trước ba người, Quân Tuyết một thân đồ tây bước xuống, dựa vào xe nói:
- Đúng là chẳng trông cậy được vào hai người các cậu mà. Còn không mau đưa Quân Tuyết lên xe!
Nhìn thái độ vênh mặt của tên này, Tử Phong vô cùng khó chịu. Lí nào hắn lại là ân nhân của Quân Tuyết chứ.
- Vẫn là anh Thần chu đáo.- Quân Tuyết cười ngọt ngào nói.
- Giờ em biết ai đáng tin cậy rồi đó!- Lạc Thần cười khiêu khích nhìn Tử Phong.
Tử Phong cắn áo tức giận. Quân Du cười khổ đứng bên. Tử Phong dễ xù lông nên hay bị chọc là phải. Cứ lạnh mặt như Giang Thiên hay ngả ngớn như Kiến Hàm ai mà dám chọc, điềm tĩnh như Minh Nhạc và Đan Bảo, ngây ngô như Vĩnh Khang làm người ta không có hứng để trêu chọc.
Quân Tuyết nhìn vẻ mặt không cam của Tử Phong cười thầm. Nhìn cô cười vui vẻ như thế Tử Phong càng thêm đau lòng. Cậu yêu thương cô như thế mà cô lại nối giáo cho giặc hại cậu.
Lạc Thần trước hết đưa hai người đến nhà ăn. Hôm nay là ngày nghỉ nên ở trường cũng còn chẳng mấy ai, chẳng qua cậu và Quân Du trực tiếp ở trong trường luôn nên muốn đến thăm thì cứ đến trường Thần Phong.
An vị tại bàn ăn, Quân Tuyết mới hỏi thăm anh trai yêu quý:
- Hơn cả tháng này không thấy anh về nhà, gọi điện cũng không nghe máy, anh bận lắm sao?
- Cũng không hẳn. Chỉ là một số chuyện lặt vặt thôi.- Quân Du púng túng nói.
- Bọn anh định mở rộng quy mô trường học nên hơi rắc rối chút đo mà.- Lạc Thần cười đáp.
- Lại mở rộng?- Tử Phong nhướng mày. Tên này muốn mở rộng quy mô trường đến cỡ nào đây?
- Chúng tôi kinh doanh nhờ giáo dục nên quy mô càng lớn thì càng phát đạt chứ sao!
- Căn bản là không đủ sức đấu với Giang Thiên trên lĩnh vực khác chứ gì?Ai, tôi hiểu mà.- Tử Phong cười phất tay nói.
- Ai nói tôi không đủ sức đấu với tên đó chứ?Chỉ cần tôi muốn không gì là không thể!- Lạc Thần cố bày vẻ thản nhiên nói.
- Ay ui. Nghe nói mấy năm trước cậu cũng thử đầu tư sang lĩnh vực điện tử nhưng mà nghe nói thảm bại trước BS nhỉ?Hình như nhà tôi vẫn còn giữ tờ báo đăng tin tức đó. Trang nhất đúng không nhỉ?- Tử Phong chống cằm bảy vẻ hồi tưởng, miệng nhếch lên một cái.
Quân Tuyết kéo kéo tay áo cậu. Không cần chạm vào nỗi đau của anh ấy chứ.
- Nói cái gì chứ?Rõ ràng là tên đó dùng mánh khóe!- Lạc Thần đập bàn nói.
- Thương trường như chiến trường. Chút mánh khóe đâu tin là gì?
- Cậu....- Lạc Thần nghiến răng ken két nhìn Tử Phong bắn ra tia lửa.
Tử Phong trong lòng nhảy múa. Tức đi tức đến chết luôn đi. Mấy năm nay vì ngại thân phận ân nhân của cậu ta mà chịu thiệt, hôm nay phải đòi đủ.
- Thôi được rồi Lạc Thần. Tử Phong cậu ấy cũng không có ác ý gì.- Quân Du mềm giọng nói.
- Không có ác ý mà lôi chuyện đó ra sao?
- Cái này...
- Cậu theo tôi hay theo cậu ta?- Lạc Thần đột nhiên trừng mắt hỏi.
- Cái này...
- Quân Du, chúng ta bao năm mang danh thanh mai trúc mã, cậu vì một người mới như cậu ta mà bỏ tôi sao?
Quân Du nhìn hai người mà nổi da gà. Làm ơn đi, hai người đang diễn phim tình yêu à?
Thấy Quân Du ngập ngừng, Lạc Thần chuyển sang Quân Tuyết:
- Anh thấy tên này cũng không tốt lành gì, sao em không bỏ hắn theo anh, anh đảm bảo anh tốt hơn hắn rất nhiều.
- Cậu nói cái quái gì thế hả?Quân Tuyết là của tôi!- Tử Phong vội vàng ôm chặt Quân Tuyết.- Em phải nghĩ đến mười mấy năm tình yêu của anh mà không được bỏ anh đấy.
- Cậu mà có cái gọi là tình yêu sao?- Lạc Thần khinh thường nói.
- Quân Tuyết...- Tử Phong bày vẻ mặt đáng thương nhìn cô. Nhìn đi, cậu bị tên đó bắt nạt đó.
Quân Tuyết hít một hơi rồi lớn giọng nói:
- Hai người có thôi ngay không. Em là đến thăm chứ không phải xem cãi nhau.Quân Du, không cần quan tâm hai người họ nữa, anh dẫn em đi dạo được chứ?
- Đương nhiên là được. Anh em ta lâu ngày mới gặp, bao nhiêu chuyện để nói.Nếu em muốn tối nay đến phòng anh ta nói chuyện suốt đêm.- Quân Du nháy mắt nói.
Chưa kịp để Quân Tuyết trả lời Tử Phong đã nhảy vô:
- Cái gì mà nói chuyện suốt đêm chứ?Ban ngày không đủ nói sao?Ban đêm cô ấy là của tôi!
- Tử Phong!- Quân Tuyết đỏ mặt nhéo cậu một cái.
Tử Phong giật nảy ủy khuất nhìn cô:
- Sao em lại nhéo anh chứ?
- Hừ.- Quân Tuyết không thèm nhìn mặt cậu luôn.
- Tiểu Tuyết. Tuyết Tuyết, em bị sao vậy? Sao lại giận anh?- Tử Phong vội vàng ở bên nịnh nọt.
- Chẳng có chút tiền đồ!- Lạc Thần hừ một tiếng.
- Hai người tính ở lại hay về thành phố?- Quân Du đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên là về!- Tử Phong nói ngay. Còn lâu mới ở lại.
- Em cũng nghĩ thế.Ngày mai là ngày giỗ của mẹ. Anh...
- Chắc anh không đi thăm mẹ với em được rồi. Ngày mai có nhiều việc lắm.- Quân Du cười nói.
- Vậy sao?- Nghe anh nói vậy trong mắt Quân Tuyết có tia mất mác. Cô rất muốn hai anh em có thể có mặt trong ngày giỗ của mẹ.
- Quân Tuyết...
- Có anh đi cùng em rồi đâu cần tên đó!Quân Du đi theo chỉ tổ làm bóng đèn thôi!- Tử Phong nhăn mặt lớn giọng nói.- Đảm bảo cậu mà tới sẽ nói xấu tớ trước mặt mẹ vợ.
- Tớ xấu tính vậy sao?
- Còn phải hỏi.- Tử Phong gật đầu chắc nịch rồi quay qua ôm vai Quân Tuyết trẻ con nói.- Ngày mai chỉ cần hai chúng ta đi thôi được không?
- Được!- Quân Tuyết nhẹ giọng nói. Cô biết là cậu muốn cho cô thấy cậu luôn ở bên cô, muốn chọc cho cô vui.
- Tốt quá!Quân Tuyết là tốt nhất!- Tử Phong dụi vào má cô nói.
Bên cạnh có hai người làm điệu bộ muốn nôn. Tên này không biết xấu hổ là gì.
Ngày hôm sau,
Quân Tuyết và Tử Phong tới thăm mộ mẹ của Quân Tuyết. Tử Phong hăm hở dọn trái cây và vài món cúng ra vừa lầm bầm nói:
- Mẹ, đây chính là công sức con lựa từng trái một đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, không thuốc trừ sâu, vô cùng bổ dưỡng. Mất món này là do Quân Tuyết đích thân làm đó. Cô ấy keo kiệt lắm! Con muốn thử một chút cũng không được.
- Anh nói gì thế hả?- Quân Tuyết giả bộ hung dữ nói.
- Anh có nói gì đâu!Anh chỉ nói là Quân Tuyết nhà ta rất xinh đẹp này, rất dịu dàng này, còn rất đảm đang nữa, đặc biệt là yêu chết đứa con rể là anh.- Tử Phong một chút cũng không biết ngại cười hề hề nói.
- Nói bậy!- Quân Tuyết đỏ mặt mắng.
- Bậy chỗ nào chứ! Hoàn toàn là sự thật mà.- Tử Phong khoanh tay gật gù nói.
- Không nói với anh nữa!- Quân Tuyết chắp tay cúi người một cái nhìn mộ mẹ nói.- Mẹ, con gái đến thăm mẹ. Anh Quân Du bận cho nên không đến được mẹ cũng đừng giận anh ấy. Được mẹ chăm lo nhiều đến thế nhưng con vẫn chưa làm được gì cho mẹ, con gái hổ thẹn vô cùng. Mẹ...- Quân Tuyết nghẹn ngào nói. Cô lại nhớ về ngày mẹ ra đi mãi mãi.
Tử Phong ôm cô vào lòng dỗ dành. Mỗi lần đến đây cô đều xúc động muốn không khiến cậu rất xót. Nhớ trước khi xảy ra chuyện đó, mỗi lần đến thăm mộ mẹ là cô đều vui vẻ luyên thuyên đủ chuyện. Có lẽ sau khi trải qua sự tuyệt vọng cô trở nên yếu đuối và nhạy cảm hơn chăng?Trước ngực mảng áo ướt đẫm nước mắt, Tử Phong vỗ nhẹ lưng cô nói:
- Em cứ khóc thế này không khéo mẹ lại tưởng anh bắt nạt em mất.
- Anh bắt nạt em mà.- Quân Tuyết thút thít nói.
- A.Anh bắt nạt em hồi nào?- Tử Phong giật mình nói. Cậu yêu thương cô chưa đủ lấy đâu ra bắt nạt.
- Anh không cho em khóc!
- Hả?Cái này cũng gọi là bắt nạt sao?- Tử Phong xụ mặt nói.
- Phải!
- Hể?Vô lí nha.
- Em không có vô lí!
- Anh...anh sai.- Tử Phong đầu hàng nói.
- Vậy mới đúng chứ!- Quân Tuyết cười thỏa mãn nói.
- Mẹ thấy không?Con rể mẹ rất yêu con gái mẹ đó. Cô ấy nói đúng là đúng, nói sai cũng là đúng đó.- Tử Phong nhìn mộ mẹ bất đắc dĩ than.
- Anh dám nói thế trước mặt mẹ em.- Quân Tuyết dẫm chân cậu một cái.
- Ay ui. Anh phải tranh thủ sự đồng tình chứ. Như thế mới cho mẹ mới yên tâm mà giao phó em cho đứa con rể có một không hai này chứ!- Tử Phong hất hàm kiêu ngạo nói.
- Mới không có thế.
- Mẹ ơi! Cô ấy đến giờ vẫn chưa nhận ra giá trị to lớn của con kìa. Làm gì trên đời này có người chồng xuất sắc như con chứ. Vừa anh tuấn lại oai hùng, dịu dàng, biết chăm sóc người khác...
Nhìn cậu ngồi kể lể mình tốt đến mức nào làm Quân Tuyết buồn cười. Trong đó hết một nửa là nói quá lên. Chỉ là...cô biết cậu rất tốt. Trong suốt thời gian làm vật lí trị liệu cậu luôn bên cô. Ngay cả những lúc cô từ bỏ cậu luôn bên cạnh động viên.Mặc dù...người làm cô phải khổ sở như thế là cậu.
Tử Phong mặc dù nói nhưng vẫn để ý thấy cô cười. Khóe miệng cong lên. Cuối cùng cô cũng cười rồi. Điều mà Lâm Tử Phong cậu sợ đó chính là Quân Tuyết đau buồn. Một lần tổn thương cô khiến cậu nhớ mãi. Cậu không bao giờ muốn điều tương tự xảy ra nữa, cậu muốn Quân Tuyết luôn luôn mỉm cười. Ở bên cậu, Quân Tuyết sẽ có những giây phúc yên bình và hạnh phúc. Đó là mong ước cả đời cậu.
Thi xong mới viết tiếp được. Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu nha.