Năm Kỳ Thù khoảng mười hai mười ba tuổi thì được Lăng Tiêu tiên tôn đưa về Côn Luân.
Khi đó, quê hương của cậu bị cướp phá, cả ngôi làng bị tàn sát chỉ trong một đêm. Cậu trốn dưới giếng khô ba ngày ba đêm, cho đến khi một tia bạch quang từ trên trời rơi xuống rồi nâng cậu lên như một cái ôm ấm áp.
Sau khi bạch quang tan biến, cậu nhìn thấy sư tôn.
Lúc vừa đến Côn Luân, Kỳ Thù còn chưa thoát khỏi nỗi đau nhà tan cửa nát, Cố Hàn Giang liền cùng ăn cùng ở, dốc lòng chăm sóc cậu.
Đây không phải lần đầu tiên cậu được bôi thuốc, càng không phải lần đầu cởi đồ.
Nhưng vào giờ phút này, Kỳ Thù lại cảm thấy cổ quái cực kỳ.
Đặc biệt là lúc sư tôn nói ra lời này, vẻ mặt của người thực bình tĩnh nghiêm túc, giống như không hề cảm thấy lời mình nói có gì không thích hợp.
Chỉ có Kỳ Thù là không thích hợp.
Kỳ Thù chỉ muốn ném một lá bùa độn địa để bỏ trốn mất dạng, nhưng Cố Hàn Giang vẫn đang ấn vai cậu. Lực ấn rất nhẹ, lòng bàn tay cũng lạnh, nhưng cũng lộ rõ ý không cho cậu cự tuyệt.
Vì thế cậu chỉ có thể run rẩy cởi bỏ đai lưng mà lúc sáng mình đã cẩn thận mặc vào ngay trước mắt sư tôn.
Tiên bào mềm mại như tơ, Kỳ Thù mới vừa kéo cổ áo, vạt áo kia đã trượt xuống dọc theo bả vai.
Một mảnh nhỏ của bờ vai trắng nõn lộ ra.
Trong lòng Kỳ Thù có quỷ, cậu khẩn trương đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, tự nhiên cũng không có chú ý tới sư tôn mình đột nhiên nhìn đi chỗ khác.
Cùng một thoáng hô hấp rối loạn.
“Quay ra đi.” Giọng nói của Cố Hàn Giang vẫn đều đều.
Kỳ Thù vâng một tiếng, ngoan ngoãn xoay người.
Trên vai cậu có một vết thương thật sâu đã đóng vảy, miệng vết thương vẫn còn đỏ tươi.
Đó là vết thương do bị giao long cào xước lúc chiến đấu với nó ở khe núi Vụ Ảnh. Có lẽ móng vuốt của súc sinh kia có độc, bị thương vài ngày mà miệng vết thương còn chưa khép lại, hơn nữa vết thương sau vai cũng khó xử lý, Kỳ Thù liền mặc kệ luôn.
“Có thể sẽ đau.” Cố Hàn Giang thấp giọng nói, “Nhịn một chút.”
Kỳ Thù đã ác chiến ba ngày ba đêm với giao long kia, cả người đều bị thương nhưng cậu cũng chưa nhíu mày một chút, cảm giác đau khi chữa thương lại càng không cần để ý. Nhưng khi cậu vừa định gật đầu, thân thể lại chợt căng chặt.
Tay Cố Hàn Giang dính thuốc mỡ, nhẹ nhàng rơi xuống trên vai cậu.
Có lẽ là sợ làm đau cậu, động tác Cố Hàn Giang rất mềm nhẹ tinh tế, điều này khiến cậu vô thức xem nhẹ đau đớn rất nhỏ trên vai. Nhưng làn da chỗ bị thương vốn mẫn cảm, bị ngón tay mềm nhẹ vuốt quá, sau khi cảm giác lạnh lẽo của thuốc mỡ trôi qua, thay thế chính là cảm giác ngứa ngáy thấm vào cốt tủy.
Kỳ Thù nghiêng người dựa vào lưng ghế, siết chặt ngón tay vào cổ áo, vô thức cắn chặt môi.
Bôi thuốc mà làm như chịu cực hình vậy.
“Đau lắm sao?” Cảm nhận được làn da dưới lòng bàn tay đang run rẩy, Cố Hàn Giang hỏi.
“… Vâng.” Kỳ Thù trầm giọng đáp.
Cái này cậu biết giải thích sao đây.
Chẳng lẽ lại nói vì quá lâu không được gặp sư tôn nên giờ không chịu nổi khiêu khích, bôi thuốc mà cũng có cảm giác khác?
Kỳ Thù bất động thanh sắc cuộn cuộn chân, cậu nhẫn nhịn đến mức hốc mắt đỏ cả lên, người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác như cậu đang đau cực kỳ, giọng nói cũng yếu đi: “Xong, xong chưa ạ?”
“Xong rồi.” Cố Hàn Giang đứng dậy, ánh mắt hơi không vui, “Để ngươi xuống núi du lịch, sao lại càng yếu ớt hơn so với trước đây vậy.”
Yếu ớt gì, chẳng qua là cậu đang khắc chế, sợ dọa đến sư tôn thôi!
Kỳ Thù tức giận thầm nghĩ trong lòng.
Cậu đứng dậy sửa sang lại quần áo, sau đó mới như sực nhớ ra chuyện gì: “Ý sư tôn là, việc con xuống núi du lịch thực sự là do người phân phó ư?”
Cả việc Lăng Tiêu tiên tôn bế quan lẫn Kỳ Thù xuống núi du lịch đều không hề có dự báo trước.
Kỳ Thù vẫn nhớ rõ ngày Lăng Tiêu tiên tôn bế quan, cậu vẫn dậy sớm như mọi ngày, vẫn đi thỉnh an sư tôn như vậy nhưng lại phát hiện trong phòng không có một bóng người.
Mãi đến khi lên lớp buổi sáng, Thanh Lan trưởng lão tuyên bố mình sẽ là quyền chưởng môn, cậu mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Tu sĩ bế quan nhanh thì mấy tháng, chậm thì vài ba năm, sư tôn cứ như vậy không từ mà biệt, trong lòng Kỳ Thù tất nhiên không vui. Nhưng cậu chỉ là đệ tử, không thể có bất luận dị nghị gì đối với quyết định của sư tôn.
Đoạn thời gian ấy, mỗi khi không tu luyện là cậu lại tới ngồi ngoài cửa Linh Hư động, ngồi suốt cả buổi chiều.
Cứ chờ như vậy hơn một năm, vậy mà lại chờ đến mệnh lệnh của quyền chưởng môn bảo cậu xuống núi du lịch một thời gian.
Côn Luân kiếm phái cũng không bắt buộc đệ tử xuống núi du lịch, đối phương cứ nói lan man, cái gì mà cậu tu hành đã thành, tuổi cũng không nhỏ, nên xuống núi nhìn việc đời. Nhưng Kỳ Thù vẫn nghe ra ẩn ý sau đó.
Lăng Tiêu tiên tôn hiện đã tu hành đến thời kỳ mấu chốt, cậu cứ ngày ngày canh giữ ở cửa Linh Hư động, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành này.
Kỳ Thù nhìn vẻ mặt khó xử của quyền chưởng môn, cùng với mấy món hành lý cùng pháp lý đã thu thập để sẵn trên bàn cho cậu, thậm chí còn có cảm giác như bị đuổi ra khỏi nhà.
Cho nên, trước khi xuống núi, trong lòng Kỳ Thù có hơi uất ức.
Nghe thấy cậu hỏi chuyện này, Lăng Tiêu tiên tôn khó được có chút chần chờ. Hắn chậm rãi buông hộp thuốc mỡ xuống, ngồi ngay ngắn hồi chủ vị rồi mới nhẹ giọng đáp: “Đúng vậy.”
Không ngoài sở liệu.
Kỳ Thù thở phào nhẹ nhõm.
Sau một thời gian dài như vậy, oán hận trong lòng cậu cũng đã biến mất rồi.
Thực ra hồi đó Kỳ Thù quả thực cũng hơi quá mức. Làm gì có đồ đệ nhà ai mỗi ngày đều không chịu làm chính sự lại cứ chạy tới cửa động chỗ sư tôn nhà mình bế quan mà ngồi chầu chực, lại còn ngồi hơn một năm.
Khi đó sư tôn không trực tiếp đánh văng cậu ra cũng coi như cho cậu thể diện rồi.
Kỳ Thù thành khẩn nói: “Lúc đó đáng ra đệ tử không nên quấy rầy sư tôn thanh tu, đệ tử biết sai rồi.”
“Ta chưa bao giờ ——” Giọng nói của Cố Hàn Giang chợt dừng lại.
Kỳ Thù chớp chớp mắt.
Này quả là chuyện lạ, Lăng Tiêu tiên tôn cao cao tại thượng, được vạn người tôn sùng, tính tình quạnh quẽ nghiêm túc, đã bao giờ nói chuyện chần chừ như vậy đâu.
Cố Hàn Giang: “…… Không có gì.”
Kỳ Thù: “Nhưng mới vừa rồi sư tôn rõ ràng muốn nói gì đó mà.”
“Không có.” Cố Hàn Giang hiển nhiên không muốn nhiều lời với cậu, mặt vô biểu tình đuổi khách, “Trên người còn có thương tích thì phải nghỉ ngơi sớm chút, về đi.”
Kỳ Thù lại nằm mơ.
Trong mơ, Lăng Tiêu tiên tôn ngồi ngay ngắn trên một khối đá xanh trên đỉnh núi, nhắm mắt đả tọa. Đỉnh núi ấy tuyết bay tán loạn, nhưng một chút cũng không thể đến gần hắn.
Hắn vận công cũng không an ổn, ánh mắt gắt gao nhíu lại, giữa mày ẩn ẩn nổi lên một đạo hắc khí.
Sư tôn ——
Kỳ Thù muốn gọi tỉnh hắn, đã có thể trước đây đã có vài lần như vậy, cậu không thể phát ra thanh âm, thậm chí không thể tới gần hắn.
Vì vậy, cậu chỉ có thể nhìn luồng khí đen đó càng ngày càng mạnh, dần dần nhấn chìm dòng linh lực xung quanh Cố Hàn Giang rồi dùng mọi cách bao vây hắn.
Vẻ mặt Cố Hàn Giang vô cùng thống khổ, đột nhiên thân thể hắn chấn động, phun ra một ngụm máu lớn.
Tuyết trước mặt nhuốm đầy máu, Kỳ Thù ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ bừng, lạnh lùng và tàn nhẫn của sư tôn mình.
……
Kỳ Thù lấy nước rửa mặt, giọt nước từ từ rơi xuống cằm.
Những giấc mơ của cậu ngày càng trở nên kỳ lạ hơn, nhưng cũng ngày càng chân thật.
Kỳ Thù ngồi xổm bên ao nước trước nhà, nhìn bầu trời đêm đen kịt và ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, cảm thấy khá bất lực.
Nằm mơ thái quá như vậy thì cũng thôi, nhưng mỗi lần tỉnh dậy là cậu lại không sao ngủ lại được.
Cứ như này biết sống thế nào đây.
Kỳ Thù thở dài, lau những giọt nước trên mặt, định quay vào nhà ngồi thiền cẩn thận, nhưng chợt nghe thấy tiếng lanh canh trong đêm.
Giống như âm thanh của một cái gì đó bị đánh nát vậy.
Ban đêm trên Bách Trượng Phong tịch liêu quạnh quẽ càng khiến thanh âm này có vẻ đột ngột. Toàn bộ Bách Trượng Phong cũng chỉ có hai người là cậu và Lăng Tiêu tiên tôn, thanh âm này từ chỗ nào truyền ra không cần nói cũng biết.
“Sư tôn, người tỉnh rồi sao?” Kỳ Thù nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cửa phòng Cố Hàn Giang rồi gõ gõ cửa.
Không có ai đáp lại.
Kỳ Thù nhíu mày.
Trong phòng rất an tĩnh, đèn đuốc cũng đã sớm tắt, không giống như có người tỉnh lại.
Nhưng âm thanh vừa rồi chắc chắn không phải giả.
Kỳ Thù đợi một hồi vẫn không có động tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, đắc tội."
Cậu đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối đen. Cũng may người tu chân có thị lực rất tốt, dù đứng trong bóng tối cũng không ảnh hưởng gì đến việc quan sát. Kỳ Thù ngựa quen đường cũ đi vào nội thất nhưng chẳng thấy bất kỳ ai, chỉ thấy chén trà vỡ toang trên mặt đất.
Nước trà cũng đổ đầy đất.
Chăn đệm trên giường lộn xộn, Kỳ Thù đưa tay sờ, hoàn toàn lạnh lẽo.
Kỳ Thù đột nhiên hoảng sợ.
Lần trước cũng vậy, khi cậu tỉnh dậy thì sư tôn đã biến mất.
Người sẽ không lại…..
Ngay lúc Kỳ Thù đang định đứng dậy, đột nhiên cậu cảm thấy một luồng khí nguy hiểm đang ập đến. Khi nãy cậu vội vàng chạy qua đây còn không kịp cầm theo kiếm, trong tiềm thức đã coi lòng bàn tay như một đao rồi chém về phía sau.
Nhưng một đôi tay lạnh lẽo đã nắm lấy cổ tay cậu.
Đôi tay kia rất mạnh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, khẽ đẩy một cái đã khiến cả người Kỳ Thù áp xuống giường.
Một thân thể lạnh băng từ phía sau phủ lên người cậu.
Kỳ Thù đã nhận ra đây là ai.
Ánh trăng mơ hồ tràn vào phòng qua cửa sổ, Kỳ Thù quay đầu lại, liền nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của Cố Hàn Giang không buồn không vui, một vệt đen lóe lên giữa hai lông mày.
Đó là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.