Trên người Lăng Tiêu tiên tôn hàng năm luôn có một mùi hương thanh lãnh rất dễ chịu.
Nhưng bây giờ, khi mùi hương ấy ở ngay sát bên Kỳ Thù lại khiến cậu bỗng nhiên cảm giác được vài phần nguy hiểm.
Kỳ Thù bị ép quỳ trên nền gạch lạnh lẽo trước cửa sổ, thân trên buông thõng xuống giường, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Tu hành cầu đạo kỳ thật là một quá trình cực kỳ nguy hiểm, từ khi bắt đầu Trúc Cơ, cảnh giới càng lên cao sẽ càng nguy hiểm, thậm chí chỉ hơi vô ý là sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Ngay cả Kỳ Thù cũng đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm khi tu hành.
Nhưng Lăng Tiêu tiên tôn có thiên phú siêu tuyệt, sao lại cũng……
“Sư…… Sư tôn……”
Kỳ Thù bị ép tới mức khó thở, cậu vô thức khẽ cử động, nhưng ngược lại càng bị hắn khống chế mạnh hơn.
Bàn tay băng giá đó nắm chặt lấy cổ tay cậu, tay còn lại kẹp eo cậu, đè cả người Kỳ Thù xuống giường.
Lực mạnh đến nỗi Kỳ Thù thậm chí còn cảm thấy hơi đau.
Từ khi cậu nhập sư môn đến giờ, chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của sư tôn. Lăng Tiêu tiên tôn từ trước đến nay luôn trầm ổn đạm nhiên, gặp biến bất kinh, đã bao giờ có dáng vẻ điên cuồng thất thố như này đâu.
Nên làm gì bây giờ……
“Sư tôn, là con nha, người buông con ra……”
Kỳ Thù có thể thấy tình huống của sư tôn phần lớn là do trong lúc tu luyện có gì đó không ổn, trong lòng có bối rối, nhưng chưa tới mức phát điên. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, cậu buộc mình phải bình tĩnh lại.
Kỳ Thù cố gắng nhớ lại những gì sư tôn đã làm khi cậu luyện công gặp nạn trước kia, thả lỏng thân thể, thanh âm hết sức dịu dàng: “Sư tôn, đừng sợ, không sao đâu. Người buông con ra trước đã được không, con có thể giúp người……”
“Ngươi muốn đi?” Giọng Cố Hàn Giang trầm thấp.
“…… A?”
“Ngươi muốn đi đâu?”
Giọng Cố Hàn Giang lớn hơn chút nữa, giống như là ngày xưa răn dạy đám đệ tử lười biếng luyện công vậy, nghe có vẻ rất tức giận.
Kỳ Thù không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Đang muốn tiếp tục dỗ dành, nhưng đột nhiên cậu có cảm giác sau tai mình hơi ẩm và lạnh.
Cố Hàn Giang vừa hôn nhẹ sau tai cậu.
!!!
Đôi tai nhạy cảm của cậu đã bao giờ bị chạm vào như thế này đâu, sự tỉnh táo hiếm có của Kỳ Thù gần như biến mất ngay lập tức, ngay cả chân cũng mềm.
“Sư, sư tôn!”
Nhưng người đang ý thức hỗn độn kia sao có thể để ý tới cậu.
Vì vậy, Cố Hàn Giang liền cúi đầu, một lần nữa chạm vào cậu. Cảm giác ngứa ngáy tê dại dâng lên từ tủy sống, cảm giác ẩm ướt sau tai khiến Kỳ Thù cảm thấy rất khó chịu, nhưng cậu không dám động đậy, chỉ có thể nắm lấy chăn mỏng bên dưới rồi run rẩy nhuyễn cả người.
Ánh trăng phản chiếu bóng hai người chồng lên nhau trên mặt đất, trong phòng tối nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc bị đè nén.
Không biết đã qua bao lâu, áp lực trên người Kỳ Thù rốt cuộc cũng nới lỏng một chút.
Dù sao Kỳ Thù cũng là đại sư huynh Côn Luân kiếm phái, chỉ một thoáng nơi lỏng này, cậu cũng đã tránh thoát khỏi tay đối phương. Cậu trở mình tóm lấy tay Cố Hàn Giang áp lên giường.
Tư thế của hai người nháy mắt biến đổi, Kỳ Thù khóa ngồi ở trên người Cố Hàn Giang, hai ngón tay cũng hạ xuống trán Cố Hàn Giang.
Tay Kỳ Thù tay vẫn còn hơi run, cố giữ cho giọng nói vững vàng: “Sư tôn, nín thở ngưng thần.”
Linh lực cuồn cuộn theo đầu ngón tay tiến vào, cuối cùng Cố Hàn Giang cũng bình tĩnh trở lại.
Khống chế được rồi.
Kỳ Thù nhẹ nhàng thở ra.
Sao không ai nói với cậu là tẩu hỏa nhập ma sẽ khiến tính tình đại biến vậy.
Kỳ Thù dùng tay còn lại sờ sờ lỗ tai, hình như trên tai cậu vẫn còn lưu lại xúc cảm vừa rồi, từ vành tai đến cổ đều đỏ bừng nóng rực.
Thật là đáng sợ.
Nhưng hình như…..cậu cũng không thiệt gì.
Hô hấp Cố Hàn Giang đã dần dần vững vàng, hình như cuối cùng cũng ngủ rồi. Kỳ Thù ghé vào người sư tôn nhà mình, nương ánh trăng cùng ánh sáng nhạt của linh lực mà chuyên chú nhìn hắn.
Cậu rất ít khi có cơ hội có thể nhìn sư tôn như vậy, khoảng cách thật gần, ngay cả lông tơ thật nhỏ trên mặt cùng lông mi mảnh dài đều có thể thấy rõ ràng.
Sắc mặt Cố Hàn Giang vẫn rất tệ, ngay cả môi cũng trắng bệch, gắt gao mím lại. Trước ngày hôm nay, Kỳ Thù không bao giờ có thể tưởng tượng được đôi môi sắc bén kia lại có thể mềm lại như vậy.
Kỳ Thù liếm liếm môi, ma xui quỷ khiến mà vươn tay muốn chạm vào đôi môi ấy một lần nữa.
Nhưng cậu đã kịp thời dừng lại.
Không được.
Hôm nay sư tôn suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma, cũng đã bị cậu chiếm rất nhiều tiện nghi rồi, không thể lại bắt nạt người nữa.
Giậu đổ bìm leo không phải là tác phong của người quân tử.
Kỳ Thù nghiêm túc tự nhắc nhở mình.
Nhìn thôi là được rồi.
Kỳ Thù tự thuyết phục bản thân xong liền cúi đầu, thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của sư tôn.
Cậu nhìn say mê đến nỗi không nhận ra bầu trời đang sáng dần.
Lông mi Cố Hàn Giang khẽ run, mở bừng mắt.
Vẻ mặt hắn hơi sững sờ, ánh mắt phải mất một lúc mới tập trung rồi rơi vào mặt Kỳ Thù.
“Sư tôn, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.”
Cố Hàn Giang không nói chuyện, thong thả hạ tầm mắt.
Kỳ Thù cũng cúi đầu nhìn theo.
Kỳ Thù: “……”
Mãi đến lúc đó, cậu mới nhận ra tư thế hiện tại của họ chướng tai gai mắt đến mức nào.
Cậu khóa ngồi trên người sư tôn, hai chân đặt bên hông đối phương, một bàn tay còn chống ở bên người sư tôn, cho dù là hái hoa tặc ai cũng muốn đánh cũng không có tư thế lưu manh như cậu.
Nháy mắt, mặt Kỳ Thù đã đỏ bừng, cậu vội nói: “Xin, xin lỗi sư tôn, con, con xuống ngay ——”
Nhưng càng vội càng dễ phạm lỗi, tay chân Kỳ Thù mềm nhũn ra, đập thẳng vào ngực Cố Hàn Giang.
“Con…… hình như chân đệ tử đã tê rần……” Kỳ Thù quẫn bách đến mức hận không thể kiếm khe nứt chui vào.
Cố Hàn Giang chỉ lắc đầu, hai tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng đỡ lấy cậu: "Ngươi đã tiêu hao quá nhiều linh lực rồi, nhắm mắt nghỉ ngơi đi, đừng nhúc nhích."
Giọng hắn khàn khàn, khi nói chuyện, lồng ngực cũng hơi chấn động.
Kỳ thật cũng không phải là không thể đi xuống. Nhưng giường của Lăng Tiêu tiên tôn giường cũng đủ lớn, đủ thoải mái, hai người cùng ngủ hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ cần Cố Hàn Giang nhẹ nhàng đẩy là có thể đẩy Kỳ Thù xuống khỏi người hắn.
Nhưng hắn không làm vậy, Kỳ Thù cũng không động.
Cậu dán mặt mình lên ngực Cố Hàn Giang, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập vững vàng hữu lực của sư tôn, đôi tay ôm cậu vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng cũng đã không thô lỗ cường ngạnh như đêm qua. Cố Hàn Giang nhẹ nhàng ôm sau eo Kỳ Thù, giống như một cái ôn cực kỳ ôn nhu lưu luyến.
Sự thân mật này dù chỉ là giả, dù chỉ là thoáng qua cũng khiến cậu quý trọng vô cùng.
Sau một thời gian, Kỳ Thù cảm thấy linh lực dần hồi phục. Giữ quyết tâm không thể tiếp tục chiếm tiện nghi của sư tôn, cậu đành miễn cưỡng vuột khỏi vòng tay người kia.
Kỳ Thù chỉnh lại quần áo xộc xệch rồi quỳ gối bên giường.
“Đêm qua sư tôn luyện công gặp nạn, đệ tử bất đắc dĩ nên mới mạo phạm sư tôn, xin sư tôn xử phạt.”
Cố Hàn Giang không trả lời.
Khóe mắt Kỳ Thù trông thấy người kia ngồi dậy, ánh mắt nặng nề nhìn mình, không biết vì sao, cậu cảm thấy hình như sư tôn còn tức giận hơn so với tối qua.
“Vì sao đêm qua ngươi lại tới đây?” Giây lát sau, Cố Hàn Giang đánh vỡ trầm mặc.
Kỳ Thù: “Đệ tử…… Đệ tử không ngủ được, muốn ra ngoài hít thở không khí, nghe thấy trong phòng sư tôn có động tĩnh.”
Đêm qua cậu bị ác mộng dọa tỉnh, lúc ra ngoài thông khí thì nghe thấy động tĩnh trong phòng Cố Hàn Giang, cho nên mới lại đây điều tra.
Lăn lộn cả một đêm, suýt nữa Kỳ Thù đã quên mất nguyên nhân này.
Mãi đến khi Cố Hàn Giang hỏi, cậu mới nhớ lại giấc mơ đó.
Trong mộng, Cố Hàn Giang cũng suýt nữa tẩu hỏa nhập ma như thế này.
Không lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?
Kỳ Thù biết, có một vài tu sĩ sau khi tu vi đạt tới một cảnh giới nào đó sẽ có năng lực nhìn trộm thiên cơ. Nhưng nhìn trộm thiên cơ là cử chỉ nghịch thiên, thậm chí có thể sẽ phải trả giá rất lớn.
Bởi vậy sư tôn chưa bao giờ dạy cậu cái này.
Có lẽ cậu không thể…..đột nhiên biết phương pháp này đâu nhỉ?
Kỳ Thù lặng lẽ giương mắt nhìn Cố Hàn Giang.
Đối phương ngồi ngay ngắn trên giường trước mặt cậu, trên người chỉ một chiếc áo trong thuần trắng.
Tuy Cố Hàn Giang có cao hơn Kỳ Thù chút, nhưng thân hình hắn thon gầy, vòng eo rất nhỏ, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, không hiểu sao lại có vài phần suy yếu.
Có vẻ hơi giống thể chất lô đỉnh như trong thoại bản đã miêu tả.
Kỳ Thù nghĩ nghĩ, hỏi dò: “Đêm qua sư tôn……làm sao vậy?”
“Tu hành bị cản trở, khó có thể đột phá, nội tức hỗn loạn, ý thức không rõ.” Cố Hàn Giang không hề giấu giếm.
Kỳ Thù: “Tại sao lại như vậy?”
Tối qua lúc cậu giúp Cố Hàn Giang chuyển vận linh lực liền cảm giác được, đối phương rõ ràng đã bế quan gần năm, nhưng tu vi không hề tiến bộ vượt bậc như cậu tưởng tượng. Ngược lại linh lực trong thức hải vận hành rất chậm, có dấu hiệu thiếu hụt.
Cố Hàn Giang không trả lời.
Hắn nhìn vào mắt Kỳ Thù một lát rồi quay đi: “Không biết.”
Kỳ Thù không tin.
Sư tôn trước nay không nói dối. Lúc mới vào sư môn, Kỳ Thù còn chưa tích cốc, mỗi ngày đều đói đến đầu váng mắt hoa, Cố Hàn Giang liền học để nấu cơm cho cậu.
Lăng Tiêu tiên tôn dùng kiếm thành danh, trở thành tu sĩ đệ nhất, thế mà cầm dao phay lại vụng về vô cùng, học vài ngày mới miễn cưỡng làm được mấy món ăn, lại còn lừa cậu là mua ở tửu lâu dưới núi.
Tửu lâu nhà ai mà nấu đồ khó ăn như vậy chứ?
Khi đó, biểu hiện của sư tôn cũng y hệt như bây giờ.
Nhìn ra sư tôn phân nửa là không muốn nhiều lời, Kỳ Thù cũng không tiếp tục ép hỏi, cậu thay đổi vấn đề: “Vậy sư tôn có biết cách nào khắc phục không?”
Cố Hàn Giang lại không nói lời nào.
Hắn không nói, Kỳ Thù cũng không đoán được là hắn không biết, hay là biết nhưng không muốn nói.
Một lát sau, Cố Hàn Giang nói: “Hôm qua ta đã thương nghị với Thanh Lan, mấy ngày nữa sẽ chính thức truyền vị trí thủ tọa Côn Luân cho hắn, mấy năm nay hắn làm cũng không tồi, ta cũng yên tâm.”
"... Còn những chuyện khác, sẽ luôn có cách."
Hắn nói những lời này rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng Kỳ Thù lại chấn động.
Côn Luân kiếm phái là do Cố Hàn Giang một tay sáng lập, thời gian hắn làm thủ tọa Côn Luân còn nhiều hơn cả tuổi của Kỳ Thù. Đến cùng là chuyện khó giải quyết tới mức nào mà khiến hắn từ bỏ cả vị trí thủ tọa?
Huống chi, người tu chân tuổi tác cực dài, nếu không phải đã gần hết tuổi thọ, thông thường sẽ không dễ dàng từ nhiệm.
Cổ họng Kỳ Thù khô khốc: “Sư tôn, ngài……”
“Đừng suy nghĩ miên man.” Cố Hàn Giang ngắt lời cậu, “Vi sư không sao, giờ không còn sớm nữa, đi luyện công đi.”
Kỳ Thù hơi hé miệng, còn muốn nói gì đó nhưng Cố Hàn Giang đã nhắm mắt lại, đả tọa nhập định. Kỳ Thù chỉ đành nhẹ nhàng nói “Đệ tử cáo lui” rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cạnh cửa, Cố Hàn Giang đã gọi lại: “Từ từ.”
Cố Hàn Giang nhắm mắt lại, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như đêm qua, ngươi đừng lại gần."
“Nhưng……”
“Linh lực rối loạn, khó khống chế được thần thức, có thể sẽ khiến ngươi bị thương.” Cố Hàn Giang nói, “Ngoan, đi đi.”
Hắn nói xong liền nhắm mắt điều tức.
Kỳ Thù không vội vã rời đi. Cậu đứng ở trước cửa, cách một tầng bình phong hơi mỏng nhìn người trong phòng. Cố Hàn Giang ngồi ngay ngắn trên giường, đôi mày nhíu lại, tựa hồ linh lực lưu chuyển vẫn không thông thuận.
Tuy sư tôn không nói ra tình hình thực tế, nhưng căn cứ tin tức hắn lộ ra, Kỳ Thù đã đoán được bảy tám phần.
Tu luyện bỗng nhiên lâm vào bình cảnh, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Rõ ràng biết nguyên nhân là gì, biết phải giải quyết ra sao nhưng cứ không chịu nói ra. Thậm chí sư tôn đã đoán trước tương lai khó khăn nên còn muốn truyền vị trí chưởng môn cho người khác.
Xâu chuỗi tiền căn hậu quả, đáp án không cần nói cũng biết.
Kỳ Thù thầm thở dài, trong lòng có chút xót xa.
Sư tôn của cậu không dám nói cho người khác về thể chất đặc thù của mình, không dám tìm người khác trợ giúp, lúc nào cũng chỉ muốn gánh vác một mình.
Đúng là một kẻ ngốc.
Cậu phải nghĩ cách cứu sư tôn mới được.