Sau tiếng thét chói tai của Toyama Kazuha, Miyoko bên cạnh cũng hô lên theo, Hanada Saharuna cảm thấy hai lỗ tai mình sắp hỏng đến nơi.
Hattori Heiji mở to hai mắt nhìn trần nhà: "Này này này, thế này làm gì giống như không có ai chứ?! Nhìn dấu tay với dấu chân kia xem, rõ ràng là có người bò lên mà!"
Lời của cậu làm tất cả mọi người đều quay lại nhìn Hanada Saharuna.
Hanada Saharuna nhìn đoàn người đối diện, lại ngẩng đầu nhìn trần nhà. Cô trầm mặc vài giây, một lần nữa khẳng định nói: "Vừa rồi thật sự không có ai ở trong phòng tôi hết! Đêm qua lúc tôi đi ngủ, những dấu tay này vẫn còn chưa xuất hiện....... Nhưng mà đây là trái đất đó? Sao có thể có người bám vào trần nhà được? Mọi người không cảm thấy vô lí sao?!"
Hanada Saharuna dùng biểu cảm không thể tin nổi hỏi ngược lại: "Không thể nào? Đừng nói mấy người thật sự nghĩ vậy nhé?"
Mori Kogoro và Yamamura Misao hơi há mồm, đúng là bọn họ thật sự nghĩ vậy đó.
Hanada Saharuna lắc đầu chẹp miệng, làm bộ "mấy người đang tính chọc cười tôi sao": "Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là không có khả năng. Chắc chắn là có người nhân lúc tôi không ở đây liền bày trò! Vừa rồi hình như Conan có nói gian phòng này chính là nơi năm đó chụp được ảnh ma quỷ phải không? Vậy thì tôi lại càng xác định! Đây tuyệt đối là có người cố tình làm vậy để dọa tôi!
Nhưng mà kẻ đó đã nhầm, Hanada Saharuna tôi đâu có nhát gan như vậy! Cái trò này làm gì đủ trình dọa được tôi."
Không, tối qua không phải chị sợ đến mức hét lên sao? Edogawa Conan lộ ra mắt cá chết.
Amuro Tooru nhìn Hanada Saharuna: "Ngoài dấu tay trên trần nhà ra, cô có phát hiện trong phòng mình có gì khác không?"
Hanada Saharuna tùy ý nhìn quanh phòng, đang chuẩn bị ứng phó qua loa đuổi mọi người đi, đột nhiên cô phát hiện có chỗ không đúng —— lọ hoa sen trên bàn biến mất rồi!
【 Hanada Saharuna []: Lớp trưởng! Ông có thấy bình hoa sen trên bàn đâu không? Sáng hôm nay không phải vẫn còn sao?
Lớp trưởng []: Tầm giờ kém tối nay, cái người quản lý Miyoko kia lén dùng chìa khóa mở cửa phòng, sau đó mang lọ hoa đi rồi. Tôi vốn định chờ bà về thì nói cho bà biết, nhưng lại bị số cắt ngang, nhất thời không nhớ tới. 】
Nhận được tin tức quan trọng từ lớp trưởng, Hanada Saharuna cố ý giật mình kêu lên: "Hoa sen trên bàn tôi không thấy nữa!"
"Hoa sen?" Amuro Tooru nhíu mày lại: "Hoa sen là hoa cúng, bình thường không thể xuất hiện trong phòng!"
Nói rồi anh nhìn về phía Miyoko, bà lập tức lắc đầu: "Đúng là mỗi phòng chúng tôi đều đặt một bình hoa trên bàn để trang trí, nhưng tất cả đều là loại hoa vàng đồng nhất theo từng mùa, tuyệt đối không phải hoa sen!"
Toyama Kazuha gật đầu: "Bình hoa trong phòng em cũng là màu vàng.....Phòng Heiji cũng vậy, phải không?"
Hattori Heiji gật đầu, lúc sau lại nhìn Hanada Saharuna bằng ánh mắt nghi hoặc: "Nhưng mà trong phòng bày biện loại hoa không may mắn này mà thanh tra Hanada lại không cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Không xong rồi! Tại vì ở Trung Quốc hoa sen chỉ là hoa dùng để trang trí thôi đó!
Hanada Saharuna có chút xấu hổ gãi gãi mặt: "Không phải chỗ này hồi trước nổi tiếng vì có ma sao? Tôi còn tưởng rằng đây là điểm đặc sắc của khách sạn chứ......Chính là muốn để, mang tới không khí rùng rợn gì gì đó?"
Điểm đặc sắc cái đầu cô, mọi người câm nín nhìn Hanada Saharuna.
"Tóm lại bây giờ thanh tra Hanada không sao là tốt rồi, chúng ta về đại sảnh đi, còn phải tiếp tục điều tra nữa....." Edogawa Conan nói.
"Hả? Không phải đi nữa. Tôi đã biết hung thủ rồi." Hanada Saharuna nói.
"?!!" Hattori Heiji mở to hai mắt, kích động hô lên: "Không có khả năng! Chị còn chưa nghe lý do của mọi người mà, sao có thể biết hung thủ!"
Edogawa Conan cũng sửng sốt, vừa rồi cậu mới nói muốn thắng Hanada Saharuna, bây giờ đã bị người ta đi trước một bước, mặt mũi của Kudo Shinichi cậu biết ném đi đâu?!
Hanada Saharuna chột dạ sờ sờ mặt, nói thật chính cô cũng không ngờ mình vì muốn giúp đỡ người một nhà liền chạy tới khiêu khích nhóm thám tử để họ phá được án sớm hơn chút, cuối cùng kết quả lại là người một nhà Shino Mako thấy được toàn bộ quá trình mưu sát, còn nghe rõ mồn một động cơ giết người của hung thủ...... Ngẫm lại cứ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô không giải thích gì thêm, chỉ quay đầu nói với Yamamura Misao: "Phiền thanh tra Yamamura gọi hết tất cả những người bị tình nghi đến phòng Yoshikawa Masato......" Cô đan hai tay vào nhau bẻ ngược lại, sắc mặt nghiêm túc: "Tôi muốn tốc chiến tốc thắng."
- ------------------------------------
phút sau, Miyoko, Hirayama Mio, Kikuta Daichi, nhóm người Mori Kogoro cùng quần chúng ăn dưa là ba người bạn học lớp xuất hiện tụ tập lại trong phòng Yoshikawa Masato.
Là người khởi xướng, Hanada Saharuna cảm nhận được mọi người đều đang dùng một ánh mắt mãnh liệt nhìn mình......Đặc biệt là Hattori Heiji và Edogawa Conan.
Hanada Saharuna lộ ra mắt cá chết, cứ có cảm giác mình bắt nạt trẻ con vậy. Nhưng mà vì bài kiểm tra của bạn học nhà mình, cô không thể không nhanh chóng giải quyết chuyện này, xin lỗi nhé các vị thám tử.
"......Nói từ đâu nhỉ?" Hanada Saharuna đứng ở giữa phòng nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn về phía Miyoko nói: "Vậy nói từ bức ảnh thần quái năm trước đi. Dù sao thì có người bày hoa sen trong phòng tôi, chính là muốn để cho ai đó nhớ tới sự tình năm xưa mà."
"Chuyện này là sao?!" Mori Kogoro hỏi.
" năm trước, Yoshikawa Masato tuổi ở trong căn phòng số của tôi hiện giờ. Lúc ấy anh ta vẫn chỉ là một người thích chụp ảnh phong cảnh......Đây là do tôi suy ra từ những bức ảnh của anh ta trên tài khoản Twitter. Trước khi chụp được bức ảnh ma quái kia, tác phẩm nổi bật nhất của anh ta là một bộ ảnh tên là "Day and Night".
Những bức ảnh đó dùng kỹ thuật chụp cùng một địa điểm nhưng tại hai mốc thời gian khác nhau là sáng sớm và đêm khuya để ghép lại. Bởi vì ý tưởng rất mới mẻ, cho nên nhận được rất nhiều phản hồi tích cực, còn được trường học bầu chọn là tác phẩm xuất sắc nhất. Cho nên hôm đó anh ta muốn chụp cảnh rừng trúc vào ban đêm như thường lệ, nên mới hướng máy ảnh về phía khu rừng, mà không ngờ rằng mình đã chứng kiến quá trình gây án, còn chụp lại được nó....."
Hattori Heiji mở to hai mắt: "Ý của chị là, bức ảnh kia chụp được căn bản không phải là ma quỷ, mà là người bị hại sao?!"
"Đúng vậy.....Thanh tra Yamamura, phiền anh đưa tôi bức ảnh mà tôi đã nhờ anh phóng to với." Hanada Saharuna vươn tay.
Yamamura Misao vội vàng đưa ảnh qua, Hanada Saharuna nhận lấy rồi giơ ra cho mọi người xem: "Nói thật, tôi cũng chỉ là tình cờ phát hiện được cái này. Nếu không phải do Toyama đánh đổ ly nước làm giọt nước phóng to "ma nữ" trong ảnh thì tôi cũng không nhận ra có gì không ổn....Mọi người nhìn kĩ đi, nữ quỷ này không phải trông rất quen mắt sao?"
Lúc này Edogawa Conan cũng phát hiện ra vấn đề, quay đầu nhìn lại: "Nữ quỷ này giống chị Hirayama Mio như đúc!"
Tuy rằng ngũ quan vặn vẹo, nhưng vẫn có thể nhận ra hai khuôn mặt rất giống nhau!
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Hirayama Mio đột nhiên siết chặt tay. Cô cố kéo khóe miệng lên, nói: "Nữ quỷ này mặt mũi vặn vẹo, sao có thể giống tôi được? Vị cảnh sát này, cô đang nói đùa sao?"
"Không chỉ giống cô thôi đâu, mà còn có vài phần tương tự Miyoko-san đang đứng bên cạnh cô nữa." Hanada Saharuna nói.
"Cô đừng có nói bừa!" Lời của Hanada Saharuna làm Hirayama Mio kích động hẳn lên: "Chốc cô nói nữ quỷ giống tôi, lát lại nói giống Miyoko-san! Chẳng lẽ tất cả phụ nữ trên đời đều giống nữ quỷ kia sao?!"
"Đương nhiên là không. Sao cô lại nghĩ như vậy chứ?" Hanada Saharuna lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Dù sao thì ở đây cũng chỉ có hai người là có huyết thống với "nữ quỷ" này thôi mà."
"!!" Mọi người khiếp sợ.
Yamamura Misao gấp gáp nói: "Thanh tra Hanada, cô nói bọn họ có huyết thống với nữ quỷ là có ý gì?!"
Hanada Saharuna nhìn về phía Amuro Tooru: "Tôi cảm thấy điểm này anh Amuro chắc hẳn phải rõ hơn tôi đi? Lúc trước khi đang trên đường quay về dãy phòng ở, tôi thấy anh ta đang hỏi chuyện người làm ở đây đó?"
"A? Anh Amuro cũng biết sao?!" Edogawa Conan và Hattori Heiji cùng nhìn về phía Amuro Tooru.
Amuro Tooru nhìn Hanada Saharuna: "Thời điểm tôi nhìn thấy bức ảnh kia, phát hiện màu tóc của "nữ quỷ" có chút kỳ quái. Vì vậy tôi liền nhờ người chỉnh sáng ảnh lên, phát hiên thật ra tóc cô ấy là màu nâu hạt dẻ, chắc hẳn ba hoặc mẹ là người nước ngoài......Bởi vì tôi cũng là con lai, cho nên đối với phương diện này tương đối mẫn cảm."
Anh lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, tiếp tục nói: "Về sau lúc đang dùng cơm, khi đi ngang qua bên cạnh Hirayama-san, tôi phát hiện tóc trên đỉnh đầu cô ấy cũng là màu hạt dẻ. Thế này thì đúng là trùng hợp, cho nên tôi mới đi tìm người làm lâu năm nhất ở đây để hỏi thăm, xem hồi trước ở phụ cận khách sạn từng có đứa trẻ nào hay không."
Nói tới đây anh nhìn về phía Miyoko đang cúi đầu: "Người làm kia nói, Miyoko-san từng sinh được một cặp song sinh nữ, người tên là Aso Yuu, người còn lại là Aso Mio. năm trước Aso Yuu đột nhiên mất tích, bọn họ đã thử mọi cách cũng không thể tìm được cô ấy.
Mãi cho đến một ngày, rất nhiều du khách đột nhiên kéo đến khách sạn, tất cả đều nói rằng họ đến vì bức ảnh chụp được ma. Sau khi Miyoko-san xem bức ảnh in trên tạp chí kia liền điên cuồng chạy ra khỏi khách sạn. Mãi đến một tháng sau đó cô ấy mới quay trở lại. Nhưng điều đầu tiên làm sau khi quay về lại là đuổi Aso Mio đi......Tôi nghĩ Aso Mio kia chính là cô Hirayama Mio, đúng chứ?"
Hirayama Mio cắn chặt răng không nói gì, Hanada Saharuna nhìn cô ấy, tiếp lời.
"Đúng vậy, Miyoko-san sau khi nhìn thấy bức ảnh đó, biết được con gái mình có khả năng đã gặp nguy hiểm. Bà ấy rời đi để tìm người đã chụp nó, muốn từ miệng anh ta dò hỏi tung tích của con gái, nhưng Yoshikawa Masato đã cùng bố mẹ ra nước ngoài, Miyoko-san không thể gặp được anh ta, chỉ có thể trở về khách sạn tiếp tục chờ đợi.
Miyoko-san vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm Yoshikawa Masato, sau đó cuối cùng cũng chờ được anh ta về nước. Vì để tiếp cận mục tiêu, bà ấy đã để cho Aso Mio dùng tên giả kết bạn với Ohno Mie....."
"Không, cô nhầm rồi." Miyoko vẫn luôn im lặng ngắt lời Hanada Saharuna, bà ngẩng đầu lên nở nụ cười khổ sở: "Không phải chúng tôi chủ động tiếp cận hắn, mà chính là định mệnh đã đưa hắn đến cho chúng tôi."
"Miyoko-san!" Hirayama Mio kêu một tiếng, muốn ngăn Miyoko lại.
Miyoko nhìn về phía Hirayama Mio, trong mắt hiện lên một tia bất lực: "Đủ rồi, Mio, chúng ta không giấu được nữa đâu. Chỉ cần cảnh sát điều tra là sẽ biết quan hệ mẹ con của chúng ta."
Hirayama Mio khẽ cắn môi.
"Mio thật ra đã là bạn học của Ohno Mie ngay từ đầu.....Nói là bạn bè, không bằng nói là chân sai vặt thì đúng hơn. Ohno Mie cũng không phải là người dễ ở chung, nhưng cô ấy vừa giàu có lại vừa yêu thích nhiếp ảnh, cho nên xung quanh có rất nhiều mối quan hệ.
Vì để tìm được Yoshikawa Masato, Mio không thể không lấy lòng cô ấy." Miyoko bình tĩnh nói: "Cuối cùng con bé cũng không tốn công vô ích, mấy tháng trước, Yoshikawa Masato về nước. Ba mẹ hắn ra nước ngoài làm ăn phá sản, hắn vốn quen ăn sung mặc sướng, sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống bình dân. Cho nên vì để mình được sống thoải mái một lần nữa, hắn lợi dụng thanh danh gây dựng nên được từ bức ảnh kia để tiếp cận với Ohno Mie.
Ohno Mie là người thích nhiếp ảnh, rất nhanh đã bị hắn hấp dẫn. Hơn nữa người kia rất am hiểu nói lời ngon ngọt, vì thế hai người bắt đầu hẹn hò. Vì là bạn của Ohno Mie, nên Mio cũng tiếp xúc được với Yoshikawa Masato nhiều hơn.
Sau khi đã thân quen, Mio thử nói bóng nói gió hỏi hắn về chuyện bức ảnh, nhưng miệng hắn vẫn rất chặt, căn bản không thể hỏi được bất cứ thứ gì. Vì thế tôi và Mio đã lên kế hoạch cho chuyến đi này, lợi dụng sự tùy hứng của Ohno Mie, dẫn hai người đó tới đây."
"Cô vốn muốn dùng bình hoa sen và đôi mắt ngoài ban công để hù dọa Yoshikawa Masato, làm cho anh ta nhớ tới vụ án năm trước, chột dạ nói ra chuyện bức ảnh, lại không ngờ anh ta lâm thời đổi phòng. "Bức ảnh năm trước" là yếu tố tất yếu, cho nên cô chỉ có thể đổi kế hoạch sang dọa tôi!" Hanada Saharuna nói.
"Đúng vậy, hôm vào ở khách sạn, trên đường đi Mio cố ý chọc giận Ohno Mie để bị đuổi xuống xe. Sau đó dùng xe máy đã giấu đi sẵn để đến khách sạn, lén lẻn vào rồi lợi dụng lúc cúp điện hù dọa mọi người.......Bóng người mà mọi người nhìn thấy ở nhà ăn chính là của con bé." Miyoko nói.
Hattori Heiji giật giật khóe miệng: "Nhưng hai người lại không ngờ chú Mori cũng tới nhà ăn, lúc đèn sáng lên chú ấy vừa vặn đứng ở đó, mọi người đều cho rằng bóng người đó là chú ấy, cho nên hoàn toàn không bị dọa sợ......."
Miyoko cười khổ: "Đúng vậy, không ngờ kế hoạch tính toán tỉ mỉ như vậy lại bị ngài Mori phá giải."
Mori Kogoro chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười xấu hổ.
Hanada Saharuna dời mắt đi, cái tình huống xui xẻo kiểu này đúng là quen thật đấy......
Hattori Heiji tiếp lời: "Lúc sau chị Hirayama tính toán thời gian, sau đó giả bộ dầm mưa đi bộ đến khách sạn. Sở dĩ làm vậy là để có thể cho chị Hirayama thuận lý thành chương "phát sốt", tiện cho lúc hai người giết chết Ohno Mie và Yoshikawa Masato có bằng chứng ngoại phạm?"
Nghe thấy Hattori Heiji nói, Edogawa Conan ngẩn người, mở miệng ngăn lại: "Khoan đã Hattori, có chỗ không......"
Miyoko mở to mắt, vội vàng nói: "Không! Ohno Mie và Yoshikawa Masato không phải do chúng tôi giết!"
"Cái gì?!"