"Không! Ohno Mie và Yoshikawa Masato không phải do chúng tôi giết!"
Lời Miyoko nói làm mọi người lắp bắp kinh hãi.
Yamamura Misao nhảy ra, chỉ vào hai người Miyoko nói: "Đã đến nước này rồi, đừng nghĩ nói dối là thoát được tội! Tôi vừa mới nhớ ra, Ohno Mie chết trong bể tắm, chỗ ấy vốn đã bị khóa lại, cô làm người quản lý đương nhiên là có chìa khóa! Chắc chắn hai người đã liên thủ giết Ohno Mie, sau đó làm chứng cho nhau!"
Anh ta càng nói càng cảm thấy mình nói rất có đạo lý, đắc ý gật gật đầu: "Đúng! Chính là như vậy! Đến lượt Yoshikawa Masato lại càng đơn giản! Các người có chìa khóa, đương nhiên có thể ngụy trang thành án mạng trong phòng kín! Quan trọng nhất chính là, vừa rồi các người đã thừa nhận mình giả thần giả quỷ để hù dọa Yoshikawa Masato! Nữ quỷ mà anh ta nhìn thấy nhất định là các người!"
Miyoko luống cuống, vội vàng xua tay: "Không phải! Chúng tôi đúng là muốn hù dọa Yoshikawa Masato, nhưng cũng là chỉ để muốn hắn chột dạ, nói ra chuyện năm đó mà thôi! Cái gì chúng tôi cũng chưa hỏi được, sao có thể giết hắn được chứ!
Chuyện của Ohno Mie càng không liên quan đến chúng tôi. Giữa bọn tôi căn bản không có xung đột gì, chúng tôi cũng chưa từng đi đến hiện trường vụ án!"
"Cô không đi, nhưng con gái cô có thì sao?" Hanada Saharuna nói.
"!!" Miyoko mở to hai mắt, trên mặt lộ ra một tia hoảng loạn nhưng rất nhanh đã trấn định lại: "Cô cảnh sát, chúng tôi thừa nhận trước đó vì để đạt được mục đích mà hù dọa cô, nhưng xin cô đừng vì chuyện này mà oan uổng người vô tội!"
"Từ lúc bắt đầu cô vẫn luôn miệng nói "chúng tôi". Nhưng Hirayama-san là một cá thể độc lập, sao không để cô ấy tự mình nói đi?" Hanada Saharuna nhìn Hirayama Mio, ánh mắt sắc bén: "Cô đã đến đó đúng chứ? Phòng của Yoshikawa Masato."
"Con bé không có!" Miyoko hét to.
"Có! Hơn nữa mái tóc dùng để siết cổ Yoshikawa Masato là của cô ta!" Hanada Saharuna lớn tiếng nói, "Tối hôm đó Hirayama Mio giả làm nữ quỷ đứng ở ban công dọa tôi, ngoài con mắt ra tôi còn thấy được tóc của cô ta! Sau đó Conan cũng tìm được một sợi tóc rơi ra ở khe cửa."
Nói rồi cô nhìn Edogawa Conan một cái, Edogawa Conan gật gật đầu bổ sung: "Đúng vậy. Sau khi em và anh Hattori phát hiện ra sợi tóc, bọn em và anh Amuro cùng thanh tra Hanada đã nghiên cứu qua, đó là tóc thật. Tóc giả làm từ tóc người thật khác với tóc giả làm bằng sợi nhân tạo. Tóc cũng giống như vân tay vậy, tóc của mỗi người đều là một mẫu khác nhau, không thể bị nhầm lẫn.
Em đã so sánh rồi, sợi tóc kia cùng với tóc dùng để siết cổ anh Yoshikawa là một! Nếu vẫn chưa tin, có thể đưa hai thứ này cho bộ phận giám định, kiểm tra xong là sẽ biết ngay thôi!"
Bằng chứng đã quá rõ ràng, Miyoko vô lực quỳ trên mặt đất.
Bà che mặt lại khóc thút thít: "Lúc rưỡi tôi lên gọi Yoshikawa Masato thì thấy cửa không đóng. Tôi đẩy ra liền nhìn thấy hắn nằm ở đó, trên cổ còn quấn tóc mà Mio dùng để giả quỷ, tôi biết ngay là đã có chuyện xảy ra rồi! Tôi đành phải vội vàng kiểm tra khắp phòng, sau đó dùng khăn lau những chỗ có khả năng lưu lại như tay nắm cửa.
Làm xong tôi mới giả vờ như vừa phát hiện ra xác hắn, hét lên để gọi mọi người tới....... Tôi biết Mio vẫn luôn hận Yoshikawa Masato vì đã lợi dụng ảnh chụp chị mình để kiếm lợi! Nhưng mà tôi không nghĩ con bé sẽ làm như vậy! Tôi không muốn sau khi mất đi một đứa con gái lại mất thêm một đứa nữa!"
Miyoko nói tới đây, bổ nhào vào người Hanada Saharuna, ôm chặt lấy chân cô khẩn cầu nói: "Cô cảnh sát, nếu các người muốn bắt thì bắt tôi là được! Là tôi xúi giục Mio! Con bé không liên quan gì đến chuyện này hết!"
"Mẹ!" Hirayama Mio rốt cuộc cũng không nhịn được nữa hô lên, khóc lóc chạy tới giữ chặt Miyoko: "Không phải lỗi của mẹ! Đều do tôi! Tôi giả làm quỷ hồn của chị để hù họa Yoshikawa Masato, nhưng hắn ta một chút hổ thẹn cũng không có! Còn nói nhờ ảnh hắn chụp mà chị mới được người trên khắp thế giới biết đến! Lúc ấy tôi quá tức giận, đến khi định thần lại thì hắn đã ngồi bất động trên ghế......."
"Từ từ! Cô nói anh ta ngồi trên ghế bất động? Nhưng thi thể của Yoshikawa Masato nằm ở gần ban công mà?" Hattori Heiji nhạy bén nhận ra có chỗ không đúng.
"Vậy chắc là lúc mẹ giúp tôi che giấu?" Hirayama Mio nhìn về phía Miyoko.
"Không! Tôi không đụng vào thi thể, tôi chỉ lau vân tay mà thôi!" Miyoko liên tục lắc đầu, "Lúc tôi phát hiện ra hắn đã nằm ở đó rồi!"
"Vậy thì nghĩa là có người đã chuyển chỗ cái xác....." Amuro Tooru quay đầu nhìn về phía người nào đó, "Hoặc cũng có thể là lúc ấy Yoshikawa Masato chưa chết, chỉ là bị ngất đi. Chờ sau khi anh ta tỉnh lại, bị người thứ hai đến giết ở gần ban công!"
Mori Kogoro vuốt cằm ngẩng đầu nhìn không trung, nghĩ ngợi nói: "Cô Hirayama rời nhà ăn lúc giờ trong phút, trong khoảng thời gian đó đến tìm anh Yoshikawa rồi dùng tóc siết cổ. Cô Miyoko đúng là đi vớt dưa hấu lúc giờ phút, rưỡi mới lên phòng Yoshikawa Masato.
Mà thời điểm tử vong của Yoshikawa Masato là trong khoảng đến giờ tối. Giả sử lúc đó anh ta không bị cô Hirayama giết chết, nói cách khác hung thủ thật sự đã đến phòng Yoshikawa Masato lúc : - : rồi giết anh ta. Mà rời đi trong thời gian này......"
Mori Kogoro mở to hai mắt, đột nhiên nhìn về phía Kikuta Daichi: "Còn không phải là anh Kikuta sao?!"
"Mọi người nhầm rồi, tôi không......" Lời giảo biện của Kikuta Daichi chưa kịp nói hết đã bị một tiếng thét chói tai đánh gãy.
"Gì cơ?! Là Kikuta đã giết chết anh Yoshikawa sao?!" Quần chúng ăn dưa khiếp sợ nhìn Kikuta Daichi đứng trước cửa ban công.
"Trời ơi! Tôi biết ngay, mấy tên nhìn qua thì thành thật như này nhưng thật ra lại không thành thật chút nào!" Aoi Takeo ôm lấy tay Mihara Kazuto né sang phía cửa phòng.
【 Aoi Takeo []: Mau mau mau! Mau đến đứng gần cửa! Chờ Hanada bức cho tên hung thủ kia tự bạo chính là lúc số lên sân. Chúng ta nắm bắt thời cơ thét chói tai lao luôn ra ngoài! Vừa gia tăng bầu không khí kinh dị, vừa khiến cho số có thể thuận lý thành chương giết chết chúng ta!】
"Tôi không có giết......" Kikuta Daichi cứng đờ mặt, tiếp tục nói.
"Á! Thật đáng sợ! Tôi thế mà lại đứng gần kẻ giết người như vậy! Không được, tôi phải cách xa hắn một chút!" Nakajima Shisuke học Aoi Takeo che mặt hét lên một tiếng, sau đó cũng lén chạy đến chỗ cửa phòng
Các người diễn cũng lố quá rồi đó? Hanada Saharuna câm nín nhìn ba người.
"......" Trán Kikuta Daichi bắn ra gân xanh, nhất thời không che giấu được sát ý trên mặt.
Lúc này mấy người Mori Kogoro và Edogawa Conan cũng đều nhận ra không đúng. Yamamura Misao nhíu mày tiến lên bước về phía Kikuta Daichi: "Anh Kikuta, có phải vậy không? Là anh đã giết Yoshikawa -san sao?"
Kikuta Daichi đương nhiên sẽ không thừa nhận, lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải! Xin đừng nghe những lời phiến diện của hai mẹ con kia! Từ đầu bọn họ vốn dĩ đã liên thủ lập mưu lừa chúng tôi đến khách sạn này! Sau đó bọn họ mượn cơ hội giết chết Yoshikawa Masato thấy chết không cứu là chuyện bình thường! Còn tôi, tôi và cậu ta không thù không oán, tại sao tôi lại phải giết cậu ta!"
"Sao anh lại biết Yoshikawa Masato thấy chết mà không cứu?" Hattori Heiji đột nhiên hỏi, "Hình như chưa ai nói Aso Yuu đã chết mà?"
Kikuta Daichi ngẩn người, nhìn về phía Miyoko: "Là bà ta vừa nói đó!"
"Không, bà ấy không nói." Hattori Heiji nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén: "Từ đầu đến cuối Miyoko-san chưa hề nói Aso Yuu đã chết, bà ấy chỉ nói muốn tìm Yoshikawa Masato để hỏi cho rõ ràng chuyện bức ảnh. Hơn nữa chỉ đề cập chuyện chị Hirayama hận anh ta là vì lợi dụng ảnh chụp chị gái mình để kiếm lợi, chứ có xác nhận Aso Yuu đã chết đâu?"
"Đúng, là tôi nhớ nhầm! Là anh trai tóc vàng kia nói!" Kikuta Daichi vội đổi lời.
"Không, tôi chỉ nói sau khi Miyoko-san nhìn thấy bức ảnh "liền biết con gái mình có khả năng đã gặp chuyện", cũng không có nói cô ấy đã chết nha?" Amuro Tooru cười tủm tỉm.
"Đó là do tiềm thức của tôi tự suy ra! Đã có quỷ hồn xuất hiện rồi, cô ta chắc chắn là đã chết!" Kikuta Daichi lớn tiếng nói.
"Á nè nè?~ Nhưng mà trên ảnh chỉ có mặt của chị ấy thôi mà? Người bình thường nhìn đều sẽ nghĩ là hồn ma sau khi chết bị chụp lại thôi, tại sao anh Kikuta lại nói thẳng Yoshikawa-san thấy chết mà không cứu vậy?" Edogawa Conan nghiêng đầu dùng giọng trẻ con nói: "Chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã biết được chân tướng của bức ảnh kia, biết đó căn bản không phải là quỷ hồn, mà là......Hiện trường mưu sát!"
Bốn chữ cuối cùng, Edogawa Conan hạ giọng, ánh mắt sắc bén như mũi tên hướng về Kikuta Daichi.
Kikuta Daichi trừng lớn mắt, cơ bắp cả người căng thẳng, tức giận vung tay lên: "Cái thằng nhóc đáng ghét!"
Edogawa Conan đang muốn trốn thì bàn tay giơ cao của Kikuta Daichi đã bị chặn lại.
Hanada Saharuna xuất hiện bên cạnh cười tủm tỉm nhìn anh: "Ôi chao, nói không lại liền tức giận sao? Không được đâu, như vậy quá khó coi."
Cô khẽ dùng lực, bàn tay Kikuta Daichi phát ra hai tiếng "răng rắc răng rắc", "Tôi hy vọng anh Kikuta có thể duy trì bình tĩnh, vì nếu anh không bình tĩnh thì tôi cũng sẽ mất bình tĩnh theo đó.....Tôi ấy mà, rất biết cách bẻ gẫy tay người khác nha~"
Đoàn người Mori Kogoro nhìn nụ cười của Hanada Saharuna, trong đầu hiện lên thủ đoạn hành hung bom phạm của cô. Bọn họ nhớ rất rõ ràng, trong cơn bạo nộ cô đã trực tiếp bẻ gãy hai tay tên đánh bom.
Cô thật sự nghiêm túc!!
Hattori Heiji nhanh chóng bế Edogawa Conan sang một bên, nhìn Hanada Saharuna cười trừ: "Ờm, thanh tra Hanada, chúng ta vẫn nên tiếp tục phá án đi ha? Nếu có bằng chứng xác thực, phạm nhân nhất định sẽ ngoan ngoãn thừa nhận thôi!"
Hanada Saharuna buông tay, chớp chớp mắt nói: "A? Nhưng mà tôi không có bằng chứng."
Hattori Heiji trừng lớn mắt: "Đừng có đùa! Không có chứng cứ sao chị biết người là do Kikuta Daichi giết?!"
Mori Kogoro cười khan một tiếng: "Thanh tra Hanada, đừng làm loạn nữa, chúng tôi vẫn đang chờ cô nói tiếp đây."
Hanada Saharuna không ý kiến nhún nhún vai: "Được rồi, vậy thì tôi nói động cơ giết người của Kikuta Daichi trước. Mặc dù qua chuyện vừa rồi chắc trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng rồi."
Cô nhìn Kikuta Daichi đang ôm tay nhìn mình bằng vẻ mặt oán hận, cười: " năm trước, khi Yoshikawa Masato đang chụp ảnh rừng trúc, Kikuta Daichi đã làm ra một hành vi phạm tội nghiêm trọng —— giết chết Aso Yuu chỉ mới tuổi!"
※※※※※※※※※※※※※※※※※