Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Hi mở choàng mắt, cậu còn chưa kịp nói chuyện thì đã đến không gian hệ thống.

Đập vào mắt là màu trắng quen thuộc, vắng tanh không một bóng người.

Cũng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của cậu thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa cả.

Nếu không phải tai mèo còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông thì Đường Hi đã cho rằng lúc nãy là chỉ ảo giác của mình.

lắc lư xuất hiện trên sô pha trắng, vừa lướt ngang qua tầm mắt của Đường Hi thì đã bị cậu bắt lại.

Nó lập tức giả chết nằm trong tay cậu.

Đường Hi quơ quơ quả cầu bạc trong tay:【Đừng giả chết nữa, lúc nãy anh ấy nói vậy là sao?】

Hẹn gặp lại ở thế giới tiếp theo? Có phải nhân viên dọn phân cũng là một người làm nhiệm vụ hay không…

:【Tôi không biết!】

Đường Hi không tin, dùng sức lắc lắc quả cầu nhỏ, lần này cậu thẳng thắn hỏi: “Rốt cuộc thân phận của nhân viên dọn phân là gì? Sao lại xuyên theo tôi…”

Giọng cậu nhỏ dần, ánh mắt soi xét nhìn .

Bị đôi mắt mèo tròn xoe như vậy nhìn chằm chằm, cũng hết cách, chua xót nói:【Tôi thật sự không biết, tôi cũng tò mò lắm chứ, đó giờ chưa từng xuất hiện sự cố như vậy.

May là sự cố trước mắt này vẫn chưa đe dọa nền hòa bình của các thế giới nhỏ.

Vô cùng phù hợp thủ vai nhân vật phản diện, nhưng cũng đã được mèo nhỏ cứu vớt thành công nên đã từ bỏ ý định lún sâu vào cái ác.

Không nhờ vả được hệ thống, Đường Hi chỉ có thể tự mình phân tích: “Quý Phược Thanh không có ký ức, không chỉ có mình anh ấy mà nhân viên dọn phân ở mỗi thế giới đều chỉ có ký ức của vai ác.

:【Cậu chắc chắn không?】

Đường Hi gật đầu khẳng định.

thở phào nhẹ nhõm:【Vậy thì được rồi, lúc thoát ra khỏi thế giới nhiệm vụ thì hắn mới nhớ lại được, vậy thì cậu cứ xem hắn như vai ác của nhiệm vụ là được rồi, cũng đừng lo lắng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Phương diện cân nhắc của cậu và hệ thống không giống nhau, Đường Hi chỉ quan tâm đến thân phận của nhân viên dọn phân.

:【Bây giờ cậu thả tôi ra trước cái đã, để tôi xin chỉ thị từ thẩm phán.

Đường Hi không buông: “Tôi biết trước đây cậu cũng đã xin qua, nếu thẩm phán cấp thường vô dụng thì sao cậu không hỏi thử người có cấp cao hơn?”

nhất thời không phản ứng lại được:【Cấp cao hơn?】

Nó đơ ra hai giây sau đó lập tức tăng âm lượng:【Ý cậu là đi hỏi thẩm phán đại nhân tối cao sao!?】

【Thẩm phán đại nhân trăm công nghìn việc, sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đi quấy rầy đại nhân chứ!】

Do quá kích động nên giọng nói có hơi the thé.

Đường Hi bĩu môi.

Cậu không hiểu tại sao tất cả hệ thống đều kính trọng người kia như vậy.

Lúc Đường Hi chuẩn bị bỏ cuộc, đột nhiên nôn nóng.

:【Tôi mới nhận được một tin.

“Tin gì?” Đường Hi cũng không hứng thú lắm.

【Thẩm phán nói có việc muốn gặp cậu.

Cuối cùng cũng được thả ra, nó thoải mái xoay hai vòng.

Nhìn thấy biểu cảm nghi hoặc của Đường Hi, nó an ủi:【Không có gì đâu, chắc là do cậu lại lấy được S nên muốn gặp mặt nói chuyện với cậu một chút, thẩm phán trực tiếp quản lý tôi là một người rất giỏi.

Có lẽ là do hệ thống đi theo ký chủ nên thần kinh của ở một số phương diện cũng khá tâm lý.

Đường Hi không do dự mở cửa ra ngoài, đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi không gian hệ thống để nhìn khung cảnh bên ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Đường Hi liền bị truyền tống đến trạm trung chuyển của người làm nhiệm vụ, đây là nơi tập trung của tất cả người làm nhiệm vụ được lùng sục từ nhiều thế giới khác nhau.

Người làm công trên toàn thế giới…

Đường Hi vốn dĩ còn kìm nén tai mèo nhưng sau khi thấy nhiều người còn có dáng vẻ kỳ lạ hơn mình thì cậu liền thả ra.

Một số người làm nhiệm vụ thì hoàn toàn là con người nhưng số khác thì không phải, ngay cả người thú cũng rất tự nhiên đi lại trong trạm trung chuyển.

Mấy hệ thống cũng khác nhau, có mấy cái hệ thống bên cạnh một số người có hình dạng vô cùng kỳ lạ.

Chỉ có là hình quả cầu mà mèo nhỏ rất thích.

Phong cách của trạm trung chuyển rất đa dạng và pha trộn nhiều thứ, nơi Đường Hi đang đứng có phong cách như công nghệ cao kết hợp với các vì sao lấp lánh như trong phim, trên đầu còn treo thanh gươm Damocles khổng lồ.

Cậu đi lên phía trước một chút thì bắt gặp một kiến trúc hoàn toàn khác, là một bức tường gạch xanh ngói đỏ.

Rõ ràng trạm trung chuyển này được ghép nối từ các phong cách thế giới ngẫu nhiên nhưng lại đẹp vô cùng.

Đường Hi chăm chú ngắm nhìn phong cảnh, không biết mình cũng đã biến thành phong cảnh mất rồi.

Người làm nhiệm vụ kẻ qua người lại đều hướng mắt nhìn về phía cậu, thậm chí còn có mấy người trắng trợn dừng chân lại nhìn.

Thiếu niên khí chất sạch sẽ, tướng mạo xinh đẹp này không giống như là người sẽ xuất hiện ở nơi này, vô cùng thuận mắt.

Đường Hi vừa thưởng thức phong cảnh vừa nghe theo hướng dẫn của hệ thống đi đến điểm truyền tống.

Điều đáng nói là ở trạm trung chuyển này có hơn trăm cái trận truyền tống, to có nhỏ cũng có, tất cả đều được thiết lập để phục vụ cho người làm nhiệm vụ, nó còn có thể truyền tống đến phố ẩm thực, vô cùng tiện lợi.

Cậu vừa mới đi được nửa đường thì đột nhiên bị cản lại, ngước mắt lên nhìn thì thấy một người đàn ông thân hình cao to.

Một thân âu phục, giọng điệu có chút ngả ngớn: “Không biết tôi có thể mời cậu đến đại tiệc vui chơi một chút không, tôi có thẻ VIP ở đó đấy.

Vừa dứt lời, hắn lập tức rút ra một tấm thẻ vàng lấp lánh.

Không đợi Đường Hi hỏi, đã giải thích ngay:【Đại tiệc là một quảng trường lớn chuyên dành để ăn uống vui chơi, ngày nào cũng mở tiệc đứng vô cùng náo nhiệt.

Những người làm nhiệm vụ sau khi truyền tống đến thì đều đến nơi này để giải tỏa căng thẳng.

Đường Hi mỉm cười xin lỗi người đàn ông này, cậu vừa muốn từ chối thì phía sau xuất hiện một bóng người.

“Xin chào người làm nhiệm vụ Đường Hi.

Cậu nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện đây là một người đàn ông đang khoác áo choàng đen, trên mặt mang mặt nạ.

Người đàn ông này vừa xuất hiện thì mọi người đều kính cẩn cúi đầu, kể cả cái người vừa nói chuyện với Đường Hi.

Đường Hi nghe thấy bọn họ cung kính chào người áo choàng đen kia: “Chào ngài, thẩm phán.

và mấy hệ thống khác cũng hô lên.

Đường Hi, người chưa bao giờ ra khỏi không gian hệ thống, lại còn nửa đường bị bắt đi làm công mà chưa qua một khóa huấn luyện nào, vô cùng bối rối không biết mình có nên chào theo bọn họ hay không.

Nhưng cậu vừa định cúi thấp đầu thì thẩm phán nọ đã lên tiếng: “Người làm nhiệm vụ Đường Hi, không biết bây giờ ngài có rảnh rỗi thảo luận với tôi một số vấn đề không?”

Đường Hi mờ mịt gật đầu: “Được chứ.

Người đàn ông mới nãy tiếp cận Đường Hi giờ đây không dám lộn xộn trước mặt vị thẩm phán này, chỉ nhét vào tay cậu một tấm danh thiếp.

Trong mắt hắn, Đường Hi lễ phép mỉm cười chính là đồng ý.

Đường Hi lúng túng cầm lấy danh thiếp, cậu tiện tay nhét thẳng vào trong túi rồi đi theo người thẩm phán.

Đi qua một trận truyền tống, cậu bước vào một nơi vô cùng lạnh lẽo và đơn điệu.

Không giống trạm trung chuyển náo nhiệt của những người làm nhiệm vụ, nơi này vô cùng quạnh quẽ, kiến trúc đơn điệu thống nhất, có cảm giác như giống hệt với các thẩm phán.

Đường Hi nhìn thấy rất nhiều người mặc áo choàng đen từa tựa nhau.

Nhưng bọn họ chỉ có cách ăn mặc và ngữ điệu giống nhau, còn cơ thể thì vẫn có cao thấp mập ốm, nửa gương mặt lộ ra dưới chiếc mặt nạ cũng khác nhau.

thì thầm vào tai cậu:【Đây là người quản lý trực tiếp của tôi, thực ra anh ấy tốt lắm.

Người thẩm phán dường như nghe được, nhàn nhạt liếc mắt nhìn .

Người nọ đưa Đường Hi đến văn phòng riêng của mình đóng cửa lại, lúc nói chuyện lại dùng kính ngữ: “Xin ngài lượng thứ cho sự mạo muội của tôi.

Y nói với Đường Hi những phúc lợi của người làm nhiệm vụ, thái độ vô cùng nghiêm túc cứ như là đang chấp hành một nhiệm vụ được giao vậy.

Đường Hi ngẩn ra, cậu cảm thấy vị thẩm phán cấp cao này hình như đối đãi với mình có hơi tốt.

Trong tình huống mơ hồ này, Đường Hi chỉ có thể gật đầu, nhưng sau một hồi trò chuyện thì đãi ngộ của cậu càng tốt lên.

thì thầm:【Đây là vinh dự đặc biệt mà chỉ những người làm nhiệm vụ kỳ cựu mới được hưởng đó.

Đường Hi, người mới đi qua mấy cái thế giới, không hề liên quan dính dáng gì tới hai chữ kỳ cựu.

Thẩm phán dường như không nhận ra sự nghi hoặc của cậu, sau thu xếp ổn thỏa mọi chuyện thì lập tức cung kính mời cậu quay về.

Đường Hi mơ mơ hồ hồ quay về không gian hệ thống, nhưng ngay sau khi cậu rời đi, người thẩm phán thần bí kia đã đi đến gặp vị thẩm phán tối cao cai quản hàng ngàn thế giới.

Người nọ cung kính cúi đầu, y không dám hướng mắt nhìn về vị đang ngồi trên cao kia, vậy nên y cũng không phát hiện trước mặt vị đó nhiều thêm một cái màn hình, trong đó hiện lên hình ảnh thiếu niên đang tươi cười lộ lúm đồng tiền.

Không gian ở đây vô cùng bao la mênh mông như vũ trụ nhưng lại trống rỗng không có gì cả, thứ duy nhất tồn tại chính là những chấm sáng lấp lánh như ánh sao, mỗi chấm sáng tượng trưng cho một thế giới.

Tất cả đều vây quanh người đàn ông kia.

Tựa như một vị vua cô độc nhất, người nọ chậm rãi lên tiếng: “Em ấy vui lắm phải không?”

“Điều kiện tốt như vậy thì chắc hẳn ai cũng sẽ động lòng.

” Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, thẩm phán cung kính trả lời.

Người nọ yên lặng gật đầu tỏ vẻ đã nghe.

:【 À đúng rồi, cậu chưa rút thăm trúng thưởng cho nhiệm vụ nhánh phát sinh.

Đường Hi xoa xoa tay: “Cho tôi xem thử đi!”

Trước mặt cậu hiện ra một cỗ máy xoay trứng, bên trong có vô số những quả trứng đủ màu to bằng nắm tay.

Đường Hi xoay thử, một quả trứng rơi ra, cậu nhặt lên mở ra xem thì phát hiện đây là một tấm bùa dịch chuyển.

:【Đồ tốt đó, cậu có thể không cần quan tâm tới con người hay hoàn cảnh trong cốt truyện để dịch chuyển tới nơi cậu muốn.

Là thứ dùng để tự cứu mình trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Đường Hi không hứng thú cho lắm, so với cái này thì cậu càng muốn có một quả cầu lông lớn hay một xe tải thịt khô cũng được.

hận không thể mài sắt thành kim, lập tức ném con mèo nhỏ ngốc nghếch chỉ muốn an nhàn này vào thế giới tiếp theo.

Thế giới mới là một thế giới tận thế.

Lúc Đường Hi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang bị kẹt trong một khoang chứa.

Miễn cưỡng lắm thì mới có thể nhìn được một chút khung cảnh bên ngoài.

Đường Hi chật vật phân biệt, tuy rằng có vài cái máy cậu không nhận ra nhưng điều này cũng không thể che giấu được sự thật là cậu đang bị bắt làm đối tượng nghiên cứu.

luống cuống:【Chết rồi, tôi không cẩn thận chỉnh sai thời gian rồi, đáng lẽ là phải đưa cậu đến thời điểm trước một tháng tận thế bắt đầu, nhưng bây giờ đã là một năm sau tận thế rồi!】

Đường Hi ngẩn người, sau đó lập tức an ủi hệ thống:【Không sao, bây giờ để tôi xem lại ký ức của nguyên chủ trước đã.

Ký ức của nguyên chủ mấy năm trước cũng bình thường, tuy mồ côi nhưng được rất nhiều nhà hảo tâm trong xã hội vươn tay giúp đỡ nên cậu ta đã thuận lợi vào được đại học, tự mình vừa làm vừa học để trang trải cuộc sống.

Nhưng trong học kỳ tiếp theo, dị biến đột ngột xảy ra, nguyên nhân chính là do mặt trăng đỏ.

Động vật là loài xảy ra dị biến đầu tiên, hai giờ sau thì tất cả nhân loại cũng lâm vào hôn mê.

Hôn mê kéo dài khoảng bảy tám tiếng, đến khi tỉnh lại thì toàn bộ thế giới đã thay đổi mất rồi.

Đầu tiên là một số người biến thành tang thi, sau đó là một bộ phận người xuất hiện dị năng.

Tận thế đã bắt đầu.

Nguyên chủ đã thức tỉnh dị năng hệ chữa lành, sau đó cậu ta và bạn cùng phòng, còn có một vài bạn học vất vả trốn ra khỏi trường học.

Dị năng chữa lành cũng không phải hiếm hoi gì trong thời buổi tận thế, nhưng dị năng chữa lành của nguyên chủ không biết vì sao lại tặng kèm thêm kháng thể chống lại virus tang thi.

Bạn cùng phòng của nguyên chủ là một người có dã tâm rất lớn, có khoảng một trăm người đã trốn thoát khỏi trường học, còn bạn cùng phòng của cậu ta thức tỉnh dị năng lửa, nghiễm nhiên có tư cách trở thành người dẫn đầu.

Tên đó vô cùng không ưa dị năng hệ phụ trợ của nguyên chủ, mà nguyên chủ thì lại là người rất lạc quan đơn thuần, cậu ta vẫn luôn thầm mến người bạn cùng phòng kia nên không nhận ra sự khinh bỉ của tên đó.

Thậm chí còn nói việc mình có kháng thể chống lại virus cho hắn.

Còn tên đó thì lại lấy bí mật này để trao đổi, thu được một vị trí trong căn cứ.

Nơi bọn họ ở là một cái căn cứ nhỏ, thủ lĩnh căn cứ là một tên có tầm nhìn hạn hẹp, trực tiếp nhốt nguyên chủ trong tầng hầm của viện nghiên cứu, nửa tháng trước mới tiết lộ tin tức này ra để đổi lấy vật tư từ những căn cứ lớn.

Đám người trong cái căn cứ nhỏ này hút máu nguyên chủ như sâu như đỉa.

Báo ứng cũng rốt cuộc ập đến, thời điểm bọn họ loan tin chính là lúc làn sóng tang thi bắt đầu.

Nguyên chủ bị nhốt ở tầng hầm không biết tình huống bên ngoài, chỉ biết là ba ngày kế sẽ không có ai quan sát mình.

Ký ức của nguyên chủ đến đây thì kết thúc.

Quả thực là sự khởi đầu cho địa ngục.

Đường Hi bình tĩnh hỏi hệ thống:【Xin hỏi, cậu muốn biến thành gậy trêu mèo sao?】.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio