run lẩy bẩy, trong đầu hồi tưởng lại ký ức thống khổ khi bị mèo nhỏ xem như con mồi mà đuổi bắt.
Đường Hi cười lạnh:【Ha.】
Cậu không còn là một con mèo nhỏ dễ bị lừa gạt nữa, bây giờ cậu là một con mèo vô cùng hung tợn.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển:【Không phải cậu đã rút trúng một tấm bùa truyền tống sao?】
Đường Hi sửng sốt một chút,【Đúng rồi, nhưng giờ cậu muốn tôi truyền tống đến đâu?】
Làm ba loại chuyện này thì đặc biệt tích cực:【Tôi điều tra giúp cậu rồi, đối tượng cần cứu vớt giờ đang ở thành phố kế chúng ta.】
Đường Hi đung đưa đuôi mèo vô hình, miễn cưỡng tha thứ cho hệ thống.
Cũng không biết vị trí cụ thể, bùa truyền tống chỉ có thể giúp Đường Hi di chuyển đến thành phố nọ.
Chứ nhìn cái thành phố điêu tàn này, Đường Hi có chút hoang mang.
Còn có tang thi diện mạo kinh khủng, cả người đầy mùi hôi thối không mục đích lượn lờ trước mặt cậu nữa.
Cậu là một người sống sờ sờ đứng giữa đường lớn mà lại không có một con tang thi nào tấn công, bọn chúng xem cậu như không khí vậy.
Đường Hi:【Đây cũng là đặc thù của cơ thể nguyên chủ sao? Quả nhiên là trên người đã có sẵn kháng thể.】
E rằng trên người nguyên chủ quả thật có giấu chiếc chìa khóa để kết thúc tận thế, đáng tiếc con người quan trọng như vậy mà lại bị chôn vùi bởi sự ích kỷ của cái căn cứ nhỏ bé kia, nếu như Đường Hi không xuyên đến thì có lẽ nguyên chủ đã uất ức chết trong cái khoang chứa đó, là do khát mà chết.
Phát hiện Đường Hi đang buồn phiền, an ủi:【Nguyên chủ đã được an bài đến một thế giới thích hợp hơn cho cậu ta rồi.】
Nó không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của ký chủ.
Cho dù là nguyên chủ thì cũng sẽ bị tang thi truy đuổi, nhưng mèo nhỏ thì không.
Lý do của những việc này chỉ có một —— là do được ý thức thế giới yêu thích.
không tìm được chứng cứ chứng minh ý thức thế giới yêu thích mèo nhỏ, nó chỉ có thể cất sự hoài nghi qua một bên.
Mèo nhỏ ngây thơ thì cũng không suy nghĩ nhiều, cậu thấy mấy tang thi không có cắn mình thì lá gan cũng lớn hơn không ít.
Hệt như mèo nhỏ ham chơi vươn móng vuốt thăm dò, xong rồi lại nhanh chóng rút về.
Qua mấy lần thì càng lớn mật hơn, Đường Hi nghênh ngang ngăn cản một người anh em tang thi.
Quần áo của người anh em tang thi này sạch sẽ hơn so với những con khác, ngay cả vết thương cũng không có khủng khiếp như vậy.
Đường Hi lập tức vô sỉ đưa tay ra cầm lấy ba lô trên người của anh ta.
Vị huynh đài này mới biến thành tang thi không được bao lâu, trên người không chỉ sạch sẽ mà ba lô cũng đầy ắp đồ đạc.
Đường Hi lục được nước và bánh mì, cậu vui vẻ đeo ba lô lên, nghiêm túc cảm ơn người anh em tang thi.
Mặc dù sẽ không bị rượt đuổi nhưng Đường Hi vẫn trốn trốn tránh tránh, không thể quang minh chính đại đi tìm nhân viên dọn phân được.
Tiền bạc thì không thể để lộ ra ngoài, đạo lý đơn giản này Đường Hi vẫn có thể hiểu được.
Cậu vô cùng vất vả mới thoát ra được từ trong một cái viện nghiên cứu, không thể để bị tóm vào cái viện khác được.
Phần lớn tang thi đều đi về hướng bắc, cậu đoán nhất định là nơi đó có con người sinh sống.
Không nhìn thấy nhân vật chính, cũng không có nội dung cốt truyện, bây giờ Đường Hi chỉ muốn tìm hiểu tình huống của thế giới này một chút, nguyên chủ bị nhốt trong viện nghiên cứu một thời gian dài, cậu ta hoàn toàn không có thông tin gì về tình hình ở bên ngoài.
Tuy rằng tang thi sẽ không tấn công cậu, nhưng chưa chắc thực vật và động vật cũng sẽ như vậy.
Cũng may dọc đường cũng không có thực vật nào biến dị quá mức, chỉ có một vài ngọn cỏ sinh trưởng cao hơn người, còn mọc ra răng cưa nhưng nhìn chung cũng rất hiền lành.
Lúc mèo nhỏ đi ngang qua, bọn chúng còn ngoan ngoãn tách ra nhường đường cho cậu.
Đường Hi:【Mấy thực vật này tốt quá đi.】
:【Cậu vui là được.】
Thậm chí cậu còn gặp một con vẹt cao bằng nửa người, nhưng do quá lớn nên nó cũng không bay được, chỉ có thể dùng hai cái móng vuốt to lớn chạy lạch bạch trên đường, lúc nhìn thấy Đường Hi thì nó lập tức quay đầu chạy mất.
Nếu như không phải trong miệng nó đang ngậm nửa cái cánh tay người đẫm máu thì Đường Hi còn muốn chào hỏi với nó.
Đường Hi đi về phía trước, cuối cùng cũng biết thịt người trong miệng con vẹt khi nãy là đến từ đâu.
Trước mặt cậu là một đám tang thi đang vây quanh một cái thi thể ra sức cắn xé, Đường Hi còn thấy có tang thi đang ôm xương người, cố gắng gặm nuốt miếng thịt cuối cùng vào bụng.
Đường Hi run như cầy sấy, kìm nén cơn sợ hãi cắm đầu chạy về phía trước.
Thân là dị năng giả, thể năng của cậu cũng khá tốt, chạy một mạch nguyên đường không ngừng nghỉ.
Cuối cùng cũng thấy người sống.
Đường Hi không tùy tiện đi ra gặp bọn họ, cậu núp vào trong quan sát một hồi.
Cậu thấy bọn họ dừng chân ở trước một cửa hàng tiện lợi, tên dẫn đầu là một người đàn ông khoa trương đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, cúi đầu ôm ấp một người phụ nữ, tên đó chỉ huy những người khác đi vào bên trong tiệm để kiểm tra.
Người đàn ông nhỏ bé gầy còm bị hắn gọi lại cũng không dám chống cự, cẩn thận cầm một cây gậy bóng chày đi vào.
Bên trong cửa hàng tiện lợi không có một bóng người, dĩ nhiên là cũng không có tang thi.
Nhưng đồ đạc cũng đã bị cướp sạch.
Người đàn ông nổi giận quay sang đạp một cú lên người đứng bên cạnh.
Người bị đạp còn phải bày ra gương mặt tươi cười với hắn.
Người phụ nữ trong lòng hắn cũng bắt đầu run rẩy.
Đội ngũ này vừa nhìn đã biết là không hòa thuận, Đường Hi gạt bỏ ý định gia nhập với bọn họ, cậu nắm lấy dây đeo ba lô muốn lặng lẽ chuồn đi.
Không ngờ cậu mới lui về sau một bước thì người đàn ông đeo dây chuyền vàng đã lập tức nhìn sang.
Thậm chí Đường Hi còn cảm giác được sợi dây chuyền vàng kia còn lấp lánh hơn khi nãy.
Cậu nhanh chóng khẳng định người này cũng là một dị năng giả, giác quan nhạy bén như vậy thì đẳng cấp cũng phải khác biệt.
Chả trách có thể trở thành thủ lĩnh của đội ngũ này.
Nhưng Đường Hi chẳng hề vui vẻ, ngay khi người đàn ông này nhìn thấy mặt cậu thì hắn ta lập tức đi đến không chút do dự.
Đường Hi ngẫm lại, xác định trong ký ức của nguyên chủ không có nhân vật này.
Đang trầm tư suy nghĩ thì Trần Kim Hạo đã đi đến trước mặt cậu, chủ động giới thiệu tên mình.
Đương Hi lịch sự nói ra tên cậu.
Trần Kim Hạo mỉm cười xảo trá: "Người anh em, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không? Chắc cậu cũng là dị năng giả hệ tấn công đi."
Nửa câu sau của hắn chính là câu khẳng định.
Đường Hi cũng không ngạc nhiên khi hắn cho mình là dị năng giả hệ tấn công, không ai lại nghĩ rằng một người sạch sẽ từ trên xuống dưới đi một mình mà lại là người bình thường cả.
Cho nên cậu thuận miệng trả lời: "Đúng rồi, nhưng mà bây giờ tôi phải ở lại đây để xử lý vài chuyện, không thể đi cùng mọi người được."
Trần Kim Hạo cười lớn: "Tục ngữ có một câu rất hay, đoàn kết chính là sức mạnh, em trai à, cậu vẫn nên đi cùng chúng tôi đi, đảm bảo vô cùng an toàn, với lại đội của chúng ta ngoài tôi thì vẫn còn hai dị năng giả nữa, một người còn là dị năng giả hệ nước nữa đó!"
Hắn chỉ chỉ phía sau, Đường Hi nhìn theo hướng hắn chỉ, cậu thấy một người phụ nữ đang mang theo con nhỏ.
Trần Kim Hạo rất tự tin, hắn tin chắc không ai sẽ từ chối lời mời này, đây chính là dị năng giả hệ nước, là một loại dị năng phụ trợ vô cùng quan trọng khi xuất chinh bên ngoài.
Nhưng Đường Hi đã khiến hắn thất vọng rồi, cậu có hệ thống, mấy thứ vật tư như nước này cậu có thể dùng tích phân để mua, cậu nhanh chóng lắc đầu, tỏ ý muốn đi một mình.
Không nghĩ đến cái tên mặt người dạ chó Trần Kim Hạo này lại trực tiếp trở mặt, hắn nhanh chóng nắm lấy ba lô của Đường Hi: "Đây là ba lô của đồng đội tôi, sao nó lại ở chỗ cậu rồi!"
Cũng may Đường Hi nhanh nhẹn tránh đi nên mới không bị hắn bắt lại.
Cậu nhíu mày: "Cái này là do tôi nhặt được."
Trần Kim Hạo cắn chặt không buông, oang oang lớn giọng gọi người đàn ông nhỏ gầy kia lại.
"Đến coi thử coi cái này có phải là túi của Tiểu Ngũ không!"
Người nọ run lẩy bẩy: "Không phải anh Ngũ đã..."
Anh ta mới nói được nửa câu thì đã bị Trần Kim Hạo trừng mắt, nhanh chóng đổi giọng: "Đây đúng là túi của anh Ngũ, bên trong còn có bốn cái bánh mì hãng Kim Tang nữa."
Trần Kim Hạo cố tình khoa trương ồ lên: "Cậu làm gì Tiểu Ngũ rồi? Sao ba lô của cậu ấy lại ở chỗ cậu hả?"
Đường Hi:【, trong ba lô có bánh mì Kim Tang thật sao?】
:【Đúng rồi.】
Đường Hi không vui đen mặt, cậu không ngờ mình chỉ tùy tiện nhặt một cái ba lô vậy mà lại là đồ của đồng đội trong đội ngũ của hắn.
Nói đúng hơn là đã từng.
Nhìn dáng vẻ khúm núm của người đàn ông gầy còm kia, xem chừng bọn họ đã biết anh Ngũ gì đó đã biết thành tang thi mất rồi.
Bây giờ là đang cố ý làm khó làm dễ cậu.
Nếu như tên này thật sự ra tay động thủ thì cậu cũng không thể phản kháng lại được.
Đường Hi chỉ có thể tức giận thở phì phò, đổi giọng muốn gia nhập đội ngũ của hắn.
Thấy thiếu niên "hiểu chuyện" như vậy, Trần Kim Hạo lập tức trưng ra gương mặt vui vẻ, hoan nghênh chào đón nhưng ánh mắt lại dán chặt lên khuôn mặt của Đường Hi.
Đối với việc Đường Hi gia nhập, không đội viên nào cảm thấy ngạc nhiên cả, trên mặt của bọn học đều mang một tâm trạng giống nhau, là tê liệt.
Đây là một đội ngũ gồm mười mấy người, Đường Hi phát hiện những người trong đây đều nghe theo lời Trần Kim Hạo, chỉ đâu đánh đó, nhưng không phải xuất phát từ sự tôn kính mà là do sợ hãi.
Cậu vừa chạm mắt với người phụ nữ được Trần Kim Hạo ôm khi nãy, thấy trong mắt cô ta long lanh ánh lệ.
Mà người phụ nữ nọ vô cảm tê dại quay mặt đi, không muốn tiếp xúc với cậu.
Trần Kim Hạo thấy Đường Hi đang quan sát đội ngũ của hắn, trên mặt xuất hiện tia tự đắc: "Tôi là dị năng giả hệ lửa, cậu cứ yên tâm đi theo tôi, mục tiêu của chúng ta chính là căn cứ Rạng Đông, em trai này, chắc cậu cũng muốn đi tới đó phải không?"
Căn cứ Rạng Đông chính là căn cứ tiên phong, được xem là tia hy vọng của thời kỳ tận thế.
Ai mà không trông ngóng ánh bình minh đâu chứ.
Đường Hi qua loa gật đầu, cậu cũng không quan tâm đến việc bọn họ đi đâu, cậu chỉ muốn đi tìm nhân viên dọn phân, sau đó hỏi hắn ở thế giới trước hắn nói vậy là có ý gì, muốn hỏi hắn có nhớ được gì không.
Trần Kim Hạo: "Dị năng của cậu là gì?"
Ánh mắt xấu xa của hắn lướt ngang qua eo Đường Hi.
Đường Hi không chú ý đến hắn, cậu đang bận suy nghĩ đối sách, không biết nên nói dối kiểu gì.
Trực giác của động vật nhỏ mách bảo cho cậu biết tên Trần Kim Hạo này không phải là người tốt lành gì, cậu không thể để hắn biết được bí mật của cậu.
Một khi người này xác định được cậu không có tính công kích thì nhất định tình cảnh của cậu sẽ rơi vào nguy hiểm.
nhắc nhở:【Cậu có thể nói mình là hệ đặc thù.】
Đường Hi áp lực trả lời: "Là hệ đặc thù, cũng khó nói lắm, khi nào chiến đấu thì anh sẽ biết."
Sau khi gắn cái nhãn này lên người, mèo nhỏ Đường Hi cảm thấy tự tin hẳn lên.
Quả nhiên vừa nghe đến hệ đặc thù, Trần Kim Hạo lập tức kiêng kỵ, hắn không dám quá lộ liễu, chỉ cười cười: "Vậy nếu có cơ hội thì tôi phải nhìn thật kỹ mới được."
Dọc đường đi, bọn họ cũng không lo sẽ không tìm được cơ hội chiến đấu với tang thi.
Hắn căn bản không lo mình sẽ bị cậu lừa gạt
Đường Hi biết mình cần phải nhanh chóng rời khỏi đội ngũ này, nói đúng hơn là cách xa Trần Kim Hạo.
Vậy cho nên khi đội ngũ lên xe xuất phát, cậu đề nghị hắn cho mình đi với chiếc xe ở hàng cuối cùng, chút danh tiếng còn lại rốt cuộc cũng triệt để tuyệt hậu.
Bên trong xe ấy đều là những người yếu ớt chẳng có sức chiến đấu.
Trần Kim Hạo đồng ý, ánh mắt càn rỡ lướt trên người Đường Hi.
Ngay từ giây phút thiếu niên này đồng ý gia nhập đội ngũ, ở trong mắt hắn chính là cậu đã sa vào lưới hắn rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau nhân viên dọn phân sẽ lên sàn.
Mèo nhỏ đáng yêu như thế này thì tang thi nào nỡ ăn mèo nhỏ chứ~.