Hôm nay thiên kim lại đi vả mặt.
Tác giả: Khanh Thiển.
- Chương : Trích xuất camera giám sát, cảm giác bị đại lão trực tiếp nghiền ép -
Editor: Dilys.
Thời điểm giáo sư công bố nhiệm vụ đã nói rõ, chế tác thiết bị cơ khí là bài tập bắt buộc của các nhóm.
Mỗi nhóm gồm người cùng hoàn thành, cuối cùng dựa theo kết quả khảo nghiệm thí nghiệm để chấm điểm. Số điểm này ảnh hưởng trực tiếp đến tổng điểm của buổi huấn luyện.
Các nước đều có trại huấn luyện, các giáo sư cũng đều đến từ mười trường đại học trên thế giới.
Cho nên sau khi buổi huấn luyện kết thúc, điểm của từng nhóm sẽ chuyển giao cho hội đồng giám khảo. Hội đồng giám khảo sẽ căn cứ vào những điểm số này để đánh giá sơ bộ về các tuyển thủ, thậm chí có thể móc nối với vòng chung kết quốc tế.
Thiết bị cơ khí này cũng không phải là rất khó, nhưng chế tác lại rất phiền phức. Nhất là phần hạch tâm của thiết bị.
Ba người cũng phải cần ba ngày mới hoàn thành.
Tu Nhan thấy rõ ràng, Doanh Tử Khâm cùng một tổ, thế nhưng chỉ có Đằng Vận Mộng và Phong Việt làm, Doanh Tử Khâm không làm gì hết.
Như vậy mà còn được xưng là Doanh thần?
Một đám người trên mạng cũng gọi theo, bất quá cũng chỉ vì nhan sắc mà thôi.
Tu Nhan cũng không thể không thừa nhận, dung mạo của Doanh Tử Khâm đích xác rất dễ nhìn. Cô ta tiến vào giới giải trí một năm, thấy không ít nữ minh tinh được xưng là nữ thần.
Cho dù trước mắt được công nhận là mỹ nữ hàng đầu giới giải trí, nói về nhan sắc, cô ta cũng không thể nào vượt qua Doanh Tử Khâm nửa phần.
May mắn Doanh Tử Khâm không vào giới giải trí.
Tu Nhan nhẹ nhàng thở dài.
Đáng tiếc. Một người như vậy lại là bạn tốt của Tu Vũ.
Chứng minh bọn họ chỉ có thể đối nghịch với nhau.
Mặc kệ lực học của Doanh Tử Khâm là thật hay giả, cô ta cũng không thể để Tu Vũ có nhiều sự trợ giúp hơn.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
"Có phải hay không là cậu?" Đằng Vận Mộng không nghe ra được giọng điệu âm dương quái khí của Tu Nhan, cô bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cười lạnh, "Cậu cũng ở tầng ba, nếu muốn vào phòng tôi, cũng không phải là không thể."
Buổi sáng cô ra ngoài mua linh kiện, thiết bị vẫn còn tốt.
Sau khi trở về một chuyến, hạch tâm liền bị phá, nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Tu Nhan thu lại nụ cười, thần sắc lãnh đạm đi: "Đằng Vận Mộng, tung tin đồn nhảm là phạm pháp, ai biết có phải các cậu đụng vào chỗ nào hay không?"
"Chúng tôi cũng làm thiết bị này, biết hạch tâm dễ dàng hư tổn tới mức nào, chính cậu không bảo quản cẩn thận, đừng đổ tội lên đầu người khác."
Phong Việt vội vàng giữ Đằng Vận Mộng lại, hướng về phía cô lắc đầu.
Nhà họ Tu thế lực lớn, Tu Nhan lại là đại tiểu thư, có thể không gây thì không gây.
Tu Nhan dừng một chút, lại lộ ra nụ cười: "Còn có, Đằng Vận Mộng, theo như logic câu nói của cậu, Doanh Tử Khâm cũng ở tầng ba, cô ta muốn vào phòng cậu, chẳng phải là so với tôi lại càng dễ sao?"
Đằng Vận Mộng bị sự trơ trẽn của cô ta làm cho bật cười: "Cậu tốt nhất đừng để tôi tìm ra chứng cứ."
Tu Nhan thờ ơ nhún vai, vẫn như cũ cười: "Được, cậu cứ việc tìm."
Doanh Tử Khâm không để ý tới, cô tiếp tục nhìn thiết bị hình vuông, thần sắc hơi động.
Mặt khác hai nhóm nhỏ khác đều quan tâm hỏi một chút, cũng ngồi ở một bên chờ.
Lại một lát sau, mấy giáo sư cũng tới.
Đằng sau còn có một vài nhân viên đi theo, bọn họ còn mang theo một cỗ người máy cao.
"Hôm nay là hạn khảo nghiệm thiết bị." Tả Lê phủi tay, "Sau khi dựa theo thứ tự, thầy sẽ ghi điểm cho các em, không có vấn đề gì chứ?"
"Có." Không đợi Phong Việt cùng Đằng Vận Mộng mở miệng, nữ sinh bên cạnh Tu Nhan lập tức giơ tay lên, "Giáo sư Tả, tổ Đằng Vận Mộng bọn họ bị hỏng thiết bị, không có cách nào tham gia khảo thí hôm nay."
Nghe vậy, Tả Lê sững sờ: "Hỏng? Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết bị ai động, hạch tâm bị đốt mất." Phong Việt rất là bất đắc dĩ, "Giáo sư Tả, có thể cho bọn em thêm chút thời gian không?"
"Dựa vào cái gì?" Nữ sinh kia khoanh tay, "Hạch tâm bị đốt chứng tỏ các cậu nối dây không đúng cách, việc này vốn phải làm trong thời gian quy định."
Tu Nhan cười cười, không nói chuyện.
Tả Lê không để ý tới cô ta, ông cau mày suy nghĩ một lúc: "Vậy thì cho các em thời gian nửa ngày."
Dừng một chút, ông bất lực mở miệng: "Bạn học Doanh, em có thể tham gia."
Doanh Tử Khâm loay hoay thiết bị cơ khí hình vuông trong tay một lúc, cô ngẩng đầu, chậm rãi nhướn mày: "Giáo sư Tả, thầy nghiêm túc?"
Tả Lê vì phòng ngừa cô tham dự, còn nhìn chằm chằm cô một thời gian.
"Nghiêm túc nghiêm túc." Tả Lê đỡ trán, "Em kiềm chế một chút, kiềm chế một chút là được."
Hắn thật sự không đành lòng nhìn cô đi khi dễ những bạn học khác.
Nhưng mà xảy ra loại chuyện này, cũng không có cách nào khác.
Cũng không thể kéo thấp toàn bộ điểm của nhóm, dù sao điểm kiểm tra này sẽ chuyển giao cho hội đồng giám khảo.
Nếu như để trống điểm, đối với Đằng Vận Mộng cùng Phong Việt cũng là ảnh hưởng không tốt.
Doanh Tử Khâm: "Em sẽ cố gắng."
"......"
"Cứ như vậy đi." Tả Lê lại phủi tay, "Mọi người đi về trước, chúng tôi đã chuẩn bị xong đề mới, : chiều lại tới khảo thí."
Doanh Tử Khâm đứng dậy, hướng về phía Đằng Vận Mộng và Phong Việt gật đầu: "Các cậu đi làm đề, cái này giao cho tôi, buổi chiều sẽ hoàn thành, yên tâm."
Nói xong, cô cầm thiết bị cơ khí hình vuông đi ra ngoài.
"Nhan Nhan, giáo sư Tả mấy câu nói kia là có ý gì?" Nữ sinh rất kinh ngạc, "Thầy ấy tại sao phải để Doanh Tử Khâm kiềm chế một chút?"
Tu Nhan không có để ý chút nào: "Có thể là cảm thấy bạn học Doanh rất lợi hại, vừa ra tay sẽ dọa chúng ta a."
Nghe nói như thế, nữ sinh lập tức cười: "Cậu ta như thế nào sẽ dọa? Chẳng lẽ cậu ta sẽ trong nửa ngày ngắn ngủi có thể sửa thiết bị trở lại như cũ? Thiết bị này đã bị hỏng hạch tâm, còn muốn làm lại lần nữa."
Tả Lê cho thêm thời gian nửa ngày, kỳ thực cũng chẳng khác gì không cho.
Thời gian nửa ngày, nối dây cũng không đủ.
Đằng Vận Mộng và Phong Việt cộng lại cũng không làm xong việc, Doanh Tử Khâm một người có thể làm cái gì?
"Không cần quản bọn họ làm gì." Tu Nhan khẽ liếc mắt một cái, "Đi thôi, trở về làm bài."
Đằng Vận Mộng không đi, cô ấy đang nhắn tin với Doanh Tử Khâm trên WeChat.
Phong Việt lại gần: "Doanh thần nhắn cho cậu cái gì vậy?"
Đằng Vận Mộng gãi đầu một cái: "Hỏi tớ mua linh kiện ở đâu."
Bởi vì yêu cầu học sinh phải tự mình thiết kế thiết bị, cho nên trại huấn luyện không cung cấp linh kiện.
Dù sao bản vẽ thiết kế không giống nhau, các linh kiện cần để làm thiết bị cũng không giống nhau.
Phong Việt gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
Thời gian nửa ngày rất nhanh đã trôi qua.
Vào lúc : chiều, các học sinh lại tập trung tại phòng học lớn.
Doanh Tử Khâm còn chưa trở lại.
Tả Lê liếc mắt nhìn đồng hồ: "Các em khảo nghiệm trước, tổ Đằng Vận Mộng xếp cuối cùng."
Tu Nhan mặc dù không nằm trong tổ có thành tích tốt nhất, nhưng cô ta là tổ trưởng.
Cô ta cầm thiết bị cơ giới đã làm xong, bỏ vào trong máy.
Nhưng mà, ước chừng một phút trôi qua, chiếc máy cũng không di chuyển, thậm chí ngay cả một âm thanh vang lên cũng không phát ra.
Điều này chứng minh, thiết bị cơ giới mà bọn họ làm không đủ tiêu chuẩn.
Ý cười của Tu Nhan vụt tắt, cô ta nhéo nhéo ngón tay.
"Ít nhất không có nổ." Tả Lê viết điểm số vào một quyển sổ ghi chép, giọng nói không hề dao động, "Được rồi, nhóm tiếp theo."
Tu Nhan lấy thiết bị ra, cúi đầu xuống, gấp gáp đứng ở một bên, hai gò má đỏ ửng.
Bất kể là ở giới giải trí hay tại nhà họ Tu, cô ta đều được cưng chiều thành thói, tới bây giờ cũng chưa từng bị châm chọc qua.
Nếu không phải vì muốn tăng thêm độ nổi tiếng cùng với lôi kéo người cho nhà họ Tu, cô ta cũng sẽ không chạy tới tham gia buổi huấn luyện này.
Hai nhóm tiếp theo để thiết bị cơ giới vào, máy đều di chuyển, nhưng không triệt để hoạt động.
"Không tệ không tệ." Tả Lê rất vui vẻ, "Coi như không tệ, đã rất giỏi rồi, rất ưu tú."
Ông cũng nhận được tin tức từ các trại huấn luyện khác.
Học sinh từ mấy quốc gia khác, không phải cũng đều khiến cho máy di chuyển.
Chứ đừng nói tới việc hoàn toàn khiến cho máy móc hoạt động, cũng chỉ có một hai tổ có thể làm được.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
Vừa lúc này Doanh Tử Khâm tới, thời gian là năm giờ năm phút.
Cô xoay thiết bị trong tay, bước lên trước, bỏ vào trong máy.
Đằng Vận Mộng có chút khẩn trương: "Phong Việt, thiết bị của chúng ta sẽ không nổ tung chứ?"
"Làm sao có thể?" Phong Việt rất tự tin, "Có Doanh thần ở đây, sợ cái gì?"
"Chủ yếu là do thời gian qua ngắn." Đằng Vận Mộng lo nghĩ, "Không biết Tử Khâm có thể nối tất cả các dây được hay không."
Tu Nhan khoanh tay, ánh mắt rất lãnh đạm nhìn qua.
Cô ta ngược lại muốn nhìn xem, Doanh Tử Khâm trong một buổi chiều làm ra được cái dạng gì.
Bọn họ làm bốn ngày đều thất bại, cô ta thật không tin Doanh Tử Khâm có thể hoàn thành.
Không chỉ mỗi Tu Nhan, ánh mắt những học sinh khác cũng tập trung vào chiếc máy.
Trước mắt bao người, Doanh Tử Khâm nhấn chốt mở.
"Răng rắc răng rắc --"
Ngay sau khi mở chốt, thì có tiếng vang nặng nề từ thiết bị truyền đến.
Chưa đến ba giây, mỗi một cái đèn trên chiếc máy đều sáng lên theo thứ tự.
Các bộ phận cũng bắt đầu hoạt động, hoàn toàn liên kết.
Cái này là hoàn toàn hoạt động!
Đằng Vận Mộng bịt miệng lại, a một tiếng.
Ánh mắt Tu Nhan bỗng nhiên biến đổi, thần sắc cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
Tả Lê khóe miệng giật một cái: "......"
Anh ta biết.
Thiết bị này cũng không phải là đặc biệt khó, nếu như cho đủ thời gian, mỗi tổ đều có thể khiến may móc hoàn toàn hoạt động.
Vấn đề là không đủ thời gian.
Có thể làm cho máy hoạt động, vậy là đủ rồi.
Anh ta bảo cô kiềm chế một chút, cô vẫn là không kiềm chế.
"Không có gì có thể nói , mọi người cũng đều nhìn thấy." Tả Lê thở dài một hơi, "max điểm."
Không có người dị nghị.
Ngón tay Tu Nhan bóp chặt hơn.
"Bạn học Doanh, em vẫn luôn tới đúng giờ." Tả Lê thuận miệng hỏi một câu, "Như thế nào lần này lại chậm?"
Thời gian Doanh Tử Khâm đến đây, thực sự là có thể chính xác đến từng giây.
Anh ta cũng không biết làm sao cô làm được vậy.
So với đồng hồ còn chuẩn hơn.
Doanh Tử Khâm đóng máy, đem thiết bị ra, nhàn nhạt nói: "Đi xem camera giám sát phố Đông, phí mất vài phút."
"Giáo sư Tả, thầy xem."
Cô đưa tay ra, đặt một cái USB lên mặt bàn.
Phố Đông, chính là chỗ Đằng Vận Mộng mua linh kiện.
Bản edit được đăng tải duy nhất trên truyenwk.com @khuvuoncuadilys. Các bạn đọc trên truyenwk.com để ủng hộ chính chủ nhé!
----
Dilys: Hôm nay bảo bảo cũng thật chăm chỉ :
️Nhắc lại: Không phải chương nào mị cũng edit đâu nha, chỉ có những chương bị THIẾU thì mị mới edit thôi.
Mấy chương thiếu đấy là mị dành cả ngày để edit nên mong mọi người đừng ủng hộ mấy trang "ngồi chờ sung rụng" như truyenwikiz.com (truyenwk), zingtruyen.net, lovetruyen.com...