Giọng nói này vang từ xa đến gần, khiến Phó Minh Thành kinh hãi đến mức suýt ngã nhào.
Ông ta ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một ông lão mặc áo thời Đường màu đen đang chậm rãi đi tới, bước chân
vững vàng cuốn theo cả gió.
Phó Minh Thành không nhận ra Mục Hạc Khanh.
Với địa vị của ông ta hoàn toàn không tiếp xúc được với nhà họ Mục. Suy cho cùng, nhà họ Phó mà ở Đế đô thì
cũng chỉ là gia tộc tầng thứ như nhà họ Tô thôi, còn cách quá xa nhà họ Mục đứng đầu giới quý tộc.
Những điều này cũng không cản trở việc Phó Minh Thành đoán ra thân phận của ông lão mặc áo thời Đường. Ông
ta lập tức siết chặt tập tài liệu trong tay, mở miệng thăm dò: “Xin hỏi, lão tiên sinh đây là…”
Mục Hạc Khanh liếc nhìn ông ta một cái, không đáp lời. Bên cạnh, Mục Thừa tiến lên, lạnh nhạt nói: “Ông chủ họ
Mục.”
Nghe thấy cái họ này, tất cả người nhà họ Phó trong linh đường đều thay đổi sắc mặt.
Nhà họ Mục, Mục Hạc Khanh, như sét đánh bên tai.
Một nhân vật tầm cỡ như thế lại chạy từ Đế đô đến viếng Ông cụ Phó nhanh vậy ư?
Ba gia tộc lớn khác còn chưa thấy ai đến nữa là.
Thoáng chốc, Phó Minh Thành sợ đến toát mồ hôi lạnh: “Hóa ra ông Mục hạ cổ đến thăm, nhà họ Phó rạng rỡ hẳn
lên, thật sự xin lỗi vì không thể tiếp đón từ xa.”
“Không cần cậu đón.” Mục Hạc Khanh lạnh tanh: “Quỳ đi đã, quỳ đủ ba ngày ba đêm rồi hẵng nói tiếp.” Phó Minh
Thành sửng sốt: “Ông Mục, ông…”
Mục Hạc Khanh không để ý đến ông ta nữa, quay đầu gọi: “Mục Thừa.” “Vâng, ông chủ.” Mục Thừa khẽ gật đầu,
tiến lên, trực tiếp đà bả vai Phó Minh Thành xuống, bắt ông ta quỳ xuống trước quan tài Ông cụ Phó.
Tuy Mục Thừa không phải cổ võ giả nhưng cũng là người có luyện võ, đương nhiên Phó Minh Thành không thể
nào đọ sức nổi.
Phó Minh Thành bị ép quỳ xuống đất đánh rầm một tiếng, tầm mắt nhìn thẳng vào tấm ảnh đen trắng của Ông cụ
Phó trên linh đường. Ông ta hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng lên.
Ông ta cắn răng: “Ông Mục, ông có ý gì?”
Mục Hạc Khanh thắp ba nén nhang xong mới xoay người nói: “Không nhìn quen con cháu của Nghĩa Xương bất
hiếu, còn hùng hổ dọa người như thế.”
Ảnh mắt sắc như dao của ông lần lượt quét qua Phó Nhất Trần, Phó phu nhân và Phó Tam gia.
Phó Nhất Tài là người ham ăn lười làm thực sự, nào chịu nổi ánh nhìn của Mục Thừa Khanh, hai chân ông ta mềm
nhũn, cứ thế khuyu dần xuống đất.
“Quân Thâm, tạm thời cháu đừng làm gì.” Mục Hạc Khanh chậm rãi đi tới sau lưng Phó Quân Thâm, đặt một tay
lên vai anh, thấp giọng trấn an: “Chờ xong xuôi việc của ông nội cháu rồi tính tiếp, nếu thật sự không ổn, ta sẽ giúp
cháu.”
Bây giờ Ông cụ Phó còn chưa mất được một ngày, đừng nói gì là qua một tuần.
Người thế hệ trước luôn chú trọng đến việc túc trực bên linh cữu và tang lễ, tuyệt đối không thể bị phá hỏng, như
thế là quấy rầy người chết.
Thậm chí Mục Hạc Khanh biết rõ, bây giờ chuyện quan trọng nhất với Phó Quân Thâm là đưa Ông cụ Phó yên tâm
ra đi.
Anh sẽ không để tay mình dính đầy máu tanh ngay trước linh cữu của ông cụ.
Nhưng sau đó…
Mục Hạc Khanh khẽ lắc đầu.
Ông cụ Phó đi rồi, còn ai kiểm soát được thằng nhóc này nữa. Nó thu lại gai nhọn đầy mình, tình nguyện ở lại
thành phố Hồ là vì người thân nhất của nó ở đây. Còn bây giờ, người thân ấy đi mất rồi…
Phó Quân Thâm không nói gì, lại quỳ xuống, lẳng lặng nhìn quan tài gỗ. “Ông Mục.” Phó Minh Thành bị Mục
Thừa khống chế, nét mặt vô cùng khó coi: “Đây là chuyện riêng nhà họ Phó, cho dù trước kia ông có là cấp trên của
bố tôi thì cũng không có tư cách nhúng tay vào.”
“Ơ kìa? Đây sao có thể gọi là nhúng tay?” Mục Hạc Khanh còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã lại vang lên một giọng
nói khác: “Đây là bề trên dạy dỗ bề dưới, một người có công trạng như ông Mục Hạc Khanh đây, đừng nói là cậu,
ngay cả tôi thì ông ấy cũng có thể chỉ một mắng nhiếc. Sao lại không có tư cách ấy được?”
Đây cũng là một ông lão, cũng mặc áo thời Đường màu đen.
Mục Hạc Khanh hơi bất ngờ: “Vân Giản, sao ông cũng tới đây?”
Nhà họ Nhiếp đầu có chút quan hệ nào với nhà họ Phó.
“Chia buồn.” Ông cụ Nhiếp không nói gì, tiến lên thắp hương: “Xem ông dạy dỗ người khác.”
Mục Hạc Khanh: “…”
Lần này, trong linh đường không ai dám nói chuyện nữa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhiếp Vân Gián! Tuy cái tên này không vang dội như Mục Hạc Khanh nhưng trong giới hào môn không ai là
không biết đến. Hai người nắm quyền của hai gia tộc đứng đầu Đế đô, hôm nay lại cùng tề tựu ở thành phố Hộ.
Phó Minh Thành không dám ho he câu nào nữa, ông ta nhịn nhục, không cam lòng quỳ yên trước linh cữu.
Thời gian dần trôi qua, khách khứa tới linh đường viếng thăm chia buồn cũng đông hơn.
Người nhà họ Chung là đến đông nhất, sau đó là nhà họ Giang. Bên phía nhà họ Doanh lại chỉ cử một thành viên
ban giám đốc đến, dù sao nhà họ Doanh và nhà họ Phó cũng không có quan hệ gì. Chung Mạn Hoa không quen
biết Ông cụ Phó, đương nhiên sẽ chẳng đến linh đường chia buồn, song bà ta cũng thở dài cảm thán: “Đúng là
người già lắm sự bất ngờ, nói đi là đi luôn, thật sự là thể sự vô thường.”
“Có lợi?” Chung Mạn Hoa sửng sốt: “Là sao cơ?”
“Mẹ từng nói rồi mà? Vì có Phó Thất thiếu gia nên em gái con mới có thể tự do tùy hứng bỏ nhà đi.” Doanh Nguyệt
Huyên phân tích đầy lý trí: “Nhưng bây giờ Ông cụ Phó mất rồi, địa vị của Phó Thất thiếu gia cũng tụt dốc thê
thảm.”
“Ở nhà họ Phó, anh ta còn chẳng tự lo nổi thân mình, làm gì còn thời gian công sức đâu mà quan tâm em gái nữa?”
(D Chung Mạn Hoa nhanh chóng hiểu ra: “Đúng nhỉ, thể thì em gái con chỉ có thể trở về nhà thôi.”
Không có Phó Quân Thâm chống lưng, Doanh Tử Khâm còn tự do buông thả được nữa hay sao?
“Năm ngày nữa là tang lễ.” Chung Mạn Hoa ngẫm nghĩ một lát: “Đến lúc đó, mẹ sẽ đi đón em gái con về.”
Doanh Nguyệt Huyên khẽ gật đầu: “Mẹ, con đi cùng mẹ nhé.”
Tang lễ đã định là ngày mùng tháng . Hôm ấy có rất đông người đến viếng, tụ hội đủ cả bốn gia tộc lớn.
Vì bên Đế đô còn có công việc nên sau khi tham dự tang lễ xong, Mục Hạc Khanh và ông cụ Nhiếp buộc lòng phải
ra về trước.
Sau khi an táng di hài Ông cụ Phó vào nghĩa trang, cuối cùng Phó Minh Thành cũng được thả lỏng hoàn toàn.
Ông ta xoay người, lạnh lùng nhìn Phó Quân Thâm một cái rồi lên tiếng: “Vừa hay các vị đều ở đây, tôi xin tuyên
bố một việc.”
Nghe vậy, khách khứa đang định ra về đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không khỏi hoài nghi.
Ông cụ Phó mất rồi, vị trí gia chủ nhà họ Phó đương nhiên sẽ rơi vào tay Phó Minh Thành.
Chẳng lẽ nhà họ Phó định có hành động gì?
Mục Hạc Khanh và ông cụ Nhiếp đã ra về, không còn ai nhúng tay vào việc nhà họ Phó nữa.
Bây giờ, cuối cùng Phó Minh Thành cũng được nói ra những lời đã giấu kín trong lòng hơn hai mươi năm qua. Ông
ta chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, tâm trạng thả lỏng chưa từng có.
“Phó Quân Thâm không phải con ruột của tôi và bà nhà, nó không phải người nhà họ Phó, không có tư cách thừa
kế bất cứ sản nghiệp nào của gia đình tôi.” Phó Minh Thành cất giọng lạnh lùng: “Nhờ các vị ở đây làm chứng cho
Phó Minh Thành tối, bây giờ, tôi sẽ đuổi Phó Quân Thâm ra khỏi nhà họ Phó, sau này, nó và nhà họ Phó không còn
bất cứ quan hệ nào nữa!”
Những lời này âm vang mạnh mẽ, như một tiếng sấm nổ đùng đoàng giữa đám đông. Tất cả mọi người đều xôn
xao.
Phó Quân Thâm không phải là con trai Phó Minh Thành ư?!
Chẳng lẽ là con riêng của ai đây? Trong gia đình giàu có, con riêng đều không có địa vị gì.
“Bố, bố điên rồi à!” Phó Dực Hàm kinh ngạc: “Sao Quân Thâm lại không phải là người nhà họ Phó chúng ta, rõ
ràng em ấy là…”
“Con im ngay!” Phó Minh Thành quát một tiếng: “Bố nói không phải là không phải.”
Ánh mắt Giang Mạc Viễn thâm sâu hơn mấy phần.
Anh ta cứ tưởng rằng Phó Quân Thâm chỉ mất đi một chỗ dựa. Kết quả bây giờ nhìn lại, Phó Quân Thâm còn chẳng
phải người nhà họ Phú, quả thực không có tư cách tranh giành bất cứ thứ gì với anh ta.
Anh ta dời tầm mắt, dừng lại trên người cô gái đứng phía xa, khẽ nhíu mày.
Bây giờ tang lễ vừa kết thúc, không phải cơ hội thích hợp, nhưng sau này còn nhiều thời gian.
Giang Mạc Viễn mím chặt môi, xoay lưng bỏ đi.
Còn Doanh Tử Khâm nghe được câu này lại khẽ nheo mắt, cô giơ tay, đặt lên vai Phó Quân Thâm: “Anh…”
“Yểu Yểu, không sao đâu.” Phó Quân Thầm hơi nghiêng đầu, cúi người, vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô như ngày
thường, khẽ cong môi cười: “Để anh yên tĩnh một mình, lát nữa là ổn thôi.”
Lúc nào anh cũng là người như vậy. Dù có đau thương đến đâu, anh cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Trước
nay anh luôn là người nhẹ nhàng thanh lịch, không thể hiện ra bất cứ sự chật vật thể thảm nào.
Doanh Tử Khâm buông tay, nhíu mày.
Cô cũng biết bây giờ anh cần được yên tĩnh nên lùi sang một bên.
Song những lời của Phó Minh Thành đã khiển ánh mắt khách khứa nhìn Phó Quân Thâm trở nên bất thường, nhất
là những người đã từng nịnh nọt lấy lòng anh.
“Cứ tưởng là thái tử thật, hóa ra chỉ là con báo giả.”
“Không phải người nhà họ Phó lại còn đòi thừa kế nhà họ Phó, đúng là mơ tưởng hão huyền.” Doanh Tử Khâm siết
chặt nắm tay, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Chẳng biết Nhiếp Diệc đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào. Anh ta vẫn mặc bộ tây trang đen trong tang lễ, nét mặt lạnh
tanh không chút biểu cảm. Thế rồi, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Hai mươi năm trước, có một nhóm người tới nhà họ
Phó, khí thế hùng hổ dọa người. Đến bây giờ vẫn không ai biết bọn họ đến từ đầu, đến vì điều gì.”
Doanh Tử Khâm chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Nhiếp Diệc nói tiếp: “Vì bảo vệ Quân Thâm mà bà nội cậu ấy đã chết dưới họng súng của nhóm người kia.”
“Ông cụ Phó cũng bị bọn chúng hạ độc, bệnh tật suốt hai mươi năm.”
“Mà lúc đó, cậu ấy mới chỉ có hai tuổi, trốn trên gác xép nhà họ Phó, phải chứng kiến cảnh mẹ mình bị những người kia đánh chết.”