Trẻ con một hai tuổi vẫn chưa có ký ức rõ ràng, trừ phi là chuyện khiến chúng không bao giờ quên được.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đứng trước bia mộ, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bảo sao Phó Quân Thâm lại có trở ngại tâm lý nghiêm trọng như vậy. Đừng nói là trẻ con, kể cả là người lớn gặp
phải chuyện như thế cũng để lại di chứng rất sâu đậm.
Tận mắt nhìn thấy người thân mình chết đi là một chuyện tàn nhẫn để lại vết thương khó lòng lành lại.
“Thế nên kể từ ngày hôm đó, cậu ấy không còn hay cười, cũng không mấy khi mở miệng nói chuyện nữa.” Nhiếp
Diệc chậm rãi kể lại: “Sau đó cậu ấy nói với tôi, để không quên mất, ngày nào cậu ấy cũng hồi tưởng lại cảnh
tượng lúc đó trong đầu một lần.”
“Cậu ấy nói, những gì con người nhớ được là có hạn, cậu ấy muốn báo thù thì tuyệt đối không thể quên.”
“Hồi cậu ấy ba tuổi, vì bệnh tình của Ông cụ Phó ngày một trầm trọng, cậu ấy đã bị Phó Nhất Trần khi ấy đã chín
tuổi nhất trong một phòng bí mật.” Nhiếp Diệc dùng một chút: “Trong phòng bí mật đó có ba con rắn độc, ba ngày
sau, cậu ấy ra ngoài, rắn độc chết nhưng cậu ấy cũng bị thương nặng.”
Trẻ con mới có ba tuổi đã phải cầm lưỡi dao học cách chiến đấu.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh run: “Mưu kế của Phó Minh Thành à?”
“Ừ, dù sao lúc đó Phó Nhất Trần cũng còn nhỏ, làm sao mà biết đi tìm rắn độc.” Nhiếp Diệc trầm mặc: “Về sau Ông
cụ Phó phát hiện ra, ông lại mang bệnh đầy mình, không thể bảo vệ cậu ấy ở nhà họ Phó nên mới liên lạc với ông
Mục, đưa Quân Thâm đến Đế đô.”
“Tôi với cậu ấy quen nhau trong giới võ cổ. Lúc ấy cậu ấy mới chỉ có năm tuổi, còn rất nhỏ, lại mới vào giới võ cổ
nên rất nhiều cổ võ giả đều xem thường cậu ấy.” Nhiếp Diệc chưa từng nói nhiều như vậy bao giờ. Anh ta hơi
ngừng lại rồi mới tiếp lời: “Có thể cô Doanh không hiểu rõ phong cách làm việc của giới võ cổ. Nơi đó chỉ nhìn vào
thực lực, dù đánh chết người trong lúc chiến đầu thì cũng là chuyện rất bình thường.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừ, tôi biết.”
Giới võ cổ luôn là như vậy, giống hệt thế giới tu linh mà trước kia cô sống.
Có trận chiến sinh tử, nói chuyện bằng nắm đấm.
“Trong giới võ cổ, cậu ấy chẳng có bối cảnh gì, chỉ có thể dựa vào chính sức mình.” Nhiếp Diệc nói: “Nhưng cũng
may thiên phú của cậu ấy rất tốt, cả mấy thiên tài được công nhận của nhà họ Lâm cũng kém hơn cậu ấy.”
“Bảy tuổi, cậu ấy bị đâm thủng phổi, suýt nữa thì chết.”
“Chín tuổi, cậu rất tập luyện bị đâm một phát chỉ cách trái tim một phần, được ông Mục đưa đến giới cổ y ngay
trong đêm.” “Mười tuổi, có một cổ võ giả hai mươi tuổi thách đấu sinh tử với cậu ấy.” “Mười ba tuổi…”
Tuổi thơ của người khác đều là trải qua bên bố mẹ, thế mà Phó Quân Thâm lại một mình vượt hết khó khăn này
đến kiếp nạn khác.
Doanh Tử Khâm yên lặng, ánh mắt khẽ rung động: “Bảo sao.”
Bảo sao Phó Quân Thâm lại mang theo loại thuốc bôi kia bên người.
Bởi vì mỗi giây mỗi phút trong tuổi thơ anh đều có thể bị vết thương trị mạng, không lúc nào không phải chấp chới
trên ranh giới sống chết.
“Mười tám tuổi, cậu ấy trở về Đế đô một chuyến. Thành viên dòng chính nhà họ Mộng kia nói sẽ đi đào mộ mẹ cậu
ấy ngay trước mặt cậu ấy.” Nhiếp Diệc nói giọng đều đều: “Sau đó, cậu ấy đánh cho kẻ đó tàn phế, đến bây giờ vẫn
đang nằm trong bệnh viện.”
“Nhưng khi đó cậu ấy đã có đủ thực lực, nhà họ Mộng không dám động đến, chỉ có thể nhẫn nhịn dằn cục tức này
xuống.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: “Thế nên chuyện anh ấy rời khỏi nước Hoa là do anh ấy chủ động à?” “Ừ.”
Nhiếp Diệc khẽ lắc đầu: “Giới võ cổ quá nhỏ, không thích hợp với cậu ấy.” “Còn việc tại sao cậu ấy lại trở thành sếp
cao nhất của IBI, một tay thành lập Tập đoàn Venus như thế nào, tôi cũng không rõ lắm nên không thể kể cho cô
Doanh biết.”
Doanh Tử Khâm vẫn nhìn về phía bia mộ, ánh sáng trong mắt thoáng chớp tắt: “Không cần đâu.”
Tuy cô không bói được quá khứ, hiện tại và tương lai của Phó Quân Thâm nhưng nghe xong những điều Nhiếp
Diệc kể, cô thấy không cần bói nữa. Có thể đi tới ngày hôm nay từ hai bàn tay trắng, Phó Quân Thâm đã phải trải
qua sự đau khổ và tăm tối mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi. Thế mà anh chưa từng ôm lòng độc ác,
ngược lại còn dịu dàng nhường ấy.
“Chắc cô Doanh cũng đoán được.” Nhiếp Diệc lấy ra một tấm ảnh, đưa cho cô: “Mẹ ruột của cậu ấy là con gái Ông
cụ Phó, thật ra cậu ấy phải gọi Ông cụ Phó là ông ngoại.” “Nhưng để bảo vệ cậu ấy, Ông cụ Phó đã để cậu ấy làm
con dưới danh nghĩa của vợ chồng Phó Minh Thành.”
Có thể nhóm người hai mươi năm trước còn khủng khiếp hơn những tranh đấu nội bộ của nhà họ Phó nhiều,
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhận lấy tấm ảnh.
Đây là một tấm ảnh chụp chung. Cô nhận ra một người trong số đó, là Giang Họa Bình. Song Giang Họa Bình trong
ảnh vẫn còn rất trẻ, chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Giang Họa Bình đã tính là rất đẹp, nhưng một người con gái khác trong ảnh còn đẹp hơn nhiều.
Bên phải tấm ảnh đề một câu thơ, viết theo lối chữ Khải.
Ngân chúc thu quang lãnh họa bình, khinh la tiểu phiền phác lưu huỳnh
Trong câu thơ này có bao hàm tên của hai người trong ảnh.
Giang Hòa Bình.
Phó Lưu Huỳnh.
“Mẹ cậu ấy rời khỏi thành phố Hồ năm hai mươi tuổi.” Nhiếp Diệc nói tiếp: “Hai mươi bốn tuổi quay về đã mang
thai cậu ấy. Nhưng đến bây giờ, ngay cả Ông cụ Phó cũng không biết rốt cuộc bố cậu ấy là ai, cũng chẳng ai biết
Phó Lưu Huỳnh đã đi đầu trong bốn năm bà ấy biến mất.”
“Quân Thâm rời khỏi nước Hoa còn một nguyên nhân khác, là vì trong nhóm người lúc ấy có không ít người nước
ngoài, song bao nhiêu năm qua vẫn không có tung tích gì.” “Nói nhiều như vậy, Nhiếp mỗ không có ý gì khác.”
Giọng Nhiếp Diệc trầm thấp: “Chúng tôi nói thì cậu ấy không nghe, chỉ có thể làm phiền cô Doanh.” “Bây giờ, cô là
người thân duy nhất của cậu ấy.”
Doanh Tử Khâm cầm tấm ảnh trong tay, trong lúc Nhiếp Diệc giải thích, cô cũng biết được toàn bộ chuyện trước
kia.
Thế kỷ trước, cái tên Phó Lưu Huỳnh này vang dội khắp thành phố Hồ như sấm bên tai.
Lúc đó, bà ấy là thiên kim tiểu thư hàng đầu, tài nữ chân chính của thành phố Hộ.
Không chỉ các gia tộc giàu có ở thành phố Hộ mà ngay cả một vài gia tộc lớn ở Đế đô cũng đến xin hỏi cưới.
Đúng là Ngự Hương Phường là sản nghiệp trăm năm của nhà họ Phó, nhưng cuối thế kỷ hai mươi, nó đã sa sút rất
nhiều. Bởi vì chỉ có công nghệ truyền thống thì không thể đón đầu được những thay đổi như vũ bão của thời đại.
Khi đó, Phó Lưu Huỳnh mới mười lăm tuổi đã một mình vực dậy cả Ngự Hương Phường, phát triển nó còn huy
hoàng hơn ngày trước.
Có Phó Lưu Huỳnh quản lý, Ngự Hương Phường chính là doanh nghiệp sản xuất nước hoa hàng đầu nước Hoa.
Thế nhưng sau đó bà ấy rời đi, quay về chưa được bao lâu thì bị sát hại.
Hai mươi năm đã trôi qua, chẳng còn ai nhắc đến cái tên ấy nữa. Lâu dần, bà ấy cũng bị lãng quên.
Về sau, Doanh Lộ Vi trưởng thành, vị trí thiên kim tiểu thư đứng đầu thành phố Hộ cũng được chuyển cho cô ta.
nhà họ Phó càng không có ai nhắc đến tên Phó Lưu Huỳnh.
Phó Minh Thành và Phó phu nhân còn hận Phở Lưu Huỳnh không hết.
Nếu như không phải hai mươi năm trước, nhóm người kia không có ý nghĩ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Phó thì bọn họ
đều không sống nổi. Nhưng trong lòng Phó Minh Thành cũng hiểu, chuyện này không liên quan gì đến Phó Lưu Huỳnh.
Lúc biết được những người kia đến tìm mình, bà ấy đã lập tức ra ngoài. Cuối cùng bị sát hại một cách thảm thiết vì
bảo vệ Phó Quân Thâm và nhà họ Phó.
Nói Ngự Hương Phường là của Phó Lưu Huỳnh không quá đáng chút nào. Nếu không có Phó Lưu Huỳnh thì Ngự
Hương Phường đã sụp đổ từ lâu.
Nhưng Phó Lưu Huỳnh chết rồi. Người đã chết thì không thể tranh giành được nữa.
Lo liệu tang lễ của Ông cụ Phó xong, Phó Minh Thành không quan tâm những chuyện khác nữa mà trở về nhà họ
Phó ngay.
Đối với ông ta mà nói, chuyện quan trọng nhất hiện nay là trở thành đối tác của Biman, đưa Ngự Hương Phường ra
thị trường quốc tế.
Có điều khiến ông ta bất ngờ là ông ta tuyên bố đuổi Phó Quân Thâm khỏi nhà họ Phó ngay trước mặt nhiều danh
môn quý tộc thành phố Hồ như thế mà Phó Quân Thâm lại không hé răng nói nửa lời.
“Minh Thành, tuy ông nói những lời đó với mọi người nhưng di chúc cũng được công chứng rồi.” Phó phu nhân
cau mày: “Người phụ trách Ngự Hương Phường vẫn là Phó Quân Thâm.”
“Chuyện này là không cần lo lắng.” Phó Minh Thành khoát tay: “Ngày mai Tô Lương Huy sẽ tới đây, ông ta có cách
để thằng nhãi đó cam tâm tình nguyện nhả Ngự Hương Phường ra.”
Phó phu nhân ngẫm nghĩ một lát rồi không hỏi nhiều nữa.
Ông cụ Phó mất rồi, Phó Quân Thâm sẽ chẳng còn địa vị gì.
Hơn nữa có nhà họ Tô gây áp lực, Phó Quân Thâm quả thực không thể làm gì được.
Lũ bạn bè của nó đều là mấy cậu ẩm chỉ biết ăn chơi, không có thực quyền gì. Vả lại sau khi biết Phó Quân Thâm
không phải người nhà họ Phó, cải lũ ấy chẳng đã bay nó luôn ấy chứ, sao còn giúp nó được nữa?
Sở dĩ Phó Minh Thành nói ra những lời kia ngay trong tang lễ cũng là muốn đẩy Phó Quân Thâm vào cảnh tứ cố vô
thân.
“Tôi đến nhà máy xem thế nào.” Phó Minh Thành mặc quần áo: “Nhất định phải lấy được vụ hợp tác với Biman.”
Bảy giờ tối, Phó Quân Thẩm mới rời khỏi nghĩa địa.
Như vừa chợt nhớ ra gì đó, anh khựng bước dừng lại, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Bên kia nhanh chóng nghe máy, dè dặt gọi một tiếng: “Anh?”
Người nhận điện thoại không khỏi kinh hồn bạt vía.
Từ sau khi Phó Quân Thâm trở lại thành phố Hộ, anh chỉ gọi điện cho cậu ta hai cuộc.
Lần đầu tiên là ra tay với Tập đoàn Giang thị.
Lần thứ hai là cứu Tập đoàn Chung thị.
Nói tóm lại là lãng phí rất nhiều tiền.
Tuy bọn họ không thiếu tiền nhưng bỏ ra một khoản lớn như thế, cậu ta cũng đau lòng chứ.
“Dự án thành lập chi nhánh ở nước Hoa tiến hành được rồi đấy.” Phó Quân Thâm nói rất ngắn gọn, cặp mắt đào
hoa toát lên ý lạnh: “Chuyển trọng tâm tập đoàn qua đây.” Các thương hiệu cao cấp quốc tế trực thuộc Tập đoàn
Venus đều có các quầy chuyên doanh và cửa hàng vật lý tại nước Hoa.
Song những thương hiệu cao cấp này lại không thể đại diện cho toàn bộ Tập đoàn Venus.
Tập đoàn Venus không có chi nhánh ở nước Hoa.
Đầu kia điện thoại yên tĩnh trong một giây, sau đó, người kia thiếp sợ thốt lên: “Anh, cuối cùng anh cũng định xử lý nhà họ Phó rồi à?!”
Phó Quân Thâm cụp mi mắt, cười khẽ: “Ừ, nên ra tay rồi.”