Editor: Mai Tuyết Vân
"Nhị Cẩu, cậu nói xem cá hôm nay nên hấp hay nên nướng đây?"
Lúc Từ Thụy Khanh rớt xuống nước, Phồn Tinh đang mò cá ở hạ du.
Sưu Thần Hào nghe được câu hỏi này, còn suy nghĩ cẩn thận một chút, cô nên dùng con cá này để hấp hay kho?
Sau khi nghiêm túc phân tích, cuối cùng đưa ra đáp án, kho.
Cô thích vị nồng của nước tương, khẩu vị mặn.
Nhưng về vấn đề ăn cá, thỉnh thoảng lại thiên về khẩu vị thanh đạm.
Cho nên có thể là... Xác suất cũng hơn phân nửa rồi.
[Kho.] Sưu Thần Hào vô cùng chắc chắn.
Cuối cùng bạn đoán xem, Đại lão trả lời thế nào?
"Hi hi, Nhị Cẩu, cậu thật ngốc."
Lúc đó Sưu Thần Hào suýt nữa là bùng nổ, nói gì thế, cô ngốc? Cô không tự xem chỉ số thông minh của mình, rồi nhìn lại chỉ số thông minh của nó, nói câu này ra, lương tâm cô không đau à?
"Ngốc nghếch mới chọn một trong hai. Người thông minh đều muốn cả." Phồn Tinh nghiêm trang nói.
Tuy lúc cô nói chuyện còn đứt quãng, nhưng ý tứ đã rõ ràng!
Sưu Thần Hào cảm thấy, tăng thêm IQ thì hoàn toàn áp đảo nó rồi?
Nếu không vì sao lại gian xảo như vậy?
Sau khi Đại lão nói xong, với tốc độ nhanh như sét đánh ra tay, vớt một con cá lên.
"Một con kho, một con hấp."
Sưu Thần Hào: [...]
Vừa đặt cá vào trong giỏ, chuẩn bị lên bờ, thì Phồn Tinh liền nhìn thấy ở thượng du cách đó không xa, hình như có thứ gì đang trôi xuống.
Càng lúc càng gần, càng ngày càng gần.
Phồn Tinh nheo mắt nhìn, muốn xem thử là bảo bối gì trôi xuống. Cô phát hiện vận khí của bản thân siêu tốt, cũng không biết lần này có thể nhặt được bảo bối gì.
Nhưng Sưu Thân Hào đã la lên trước: [Đó là Từ Thụy Khanh, nhanh đi cứu người!] Cô còn thất thần làm gì chứ?
Trời ơi!!!! Thật mệt lòng!
Hả, bông hoa nhỏ sao?
Đúng là một bảo bối.
Đại lão cảm thán một câu trong lòng, lập tức giống như con cá nhỏ bơi trong nước, nhanh chóng bơi đến cạnh Từ Thụy Khanh, không tốn nhiều sức đã vớt được người lên bờ.
[Hô hấp nhân tạo!] Sưu Thần Hào nêu ý kiến, nhân tiện cung cấp toàn bộ tư liệu về quá trình hô hấp nhân tạo.
Phồn Tinh áp miệng xuống, hô hấp cho Từ Thụy Khanh.
Một hồi lâu sau, Đại lão lại hít sâu một hơi, hai má phình ra giống như con chuột đồng. Phù một tiếng, đè lên môi Từ Thụy Khanh...
Từ Thụy Khanh, tỉnh.
Ngài Đại học sĩ tương lai, lúc quả thực rất mơ hồ.
Bốn mắt nhìn nhau, Phồn Tinh trừng mắt, còn đang giữ hơi trong miệng. 'Chuột đồng nhỏ' suy nghĩ hồi lâu, tỉnh rồi à, còn hơi này thì sao, có nên tiếp tục thổi hay không?
Trong lòng cô đang nghĩ cái gì?
Tất nhiên là phải nhân cơ hội chiếm tiện nghi của hắn!
Hắn chỉ biết, khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc, thật ra là một tên giặc tinh khôn.
Sau khi nhìn thấy vẻ tuấn lãng phong trần của hắn, chỉ sợ khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc đã ghét bỏ những người khác rồi. Bây giờ cứu hắn, nếu người trong thôn biết được, nhất định thanh danh của cô sẽ bị hủy.
Thôi, hắn cũng không dây dưa.
Cưới vậy!
Từ Thụy Khanh còn chưa phát hiện ra, thật ra hắn với việc cưới Phồn Tinh, trong lòng thật sự không có mâu thuẫn. Mà một nam nhân muốn cưới nương tử, nếu không khó chịu chỉ có thể chứng minh, thật ra hắn có tình cảm...
Hắn vươn tay ra, sờ soạng giữ lấy tay Phồn Tinh, môi mấp máy nói: "Ta..." Sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng sau khi hắn bị cảm nắng rơi xuống nước, dưới sự kích thích mãnh liệt, lại ép mình tỉnh lại, lời còn chưa nói xong đã nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Lúc hắn hôn mê, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Ví dụ như, không phải hắn chịu trách nhiệm với Đại lão.
Mà là Đại lão chịu trách nhiệm với hắn...