Editor: Mai Tuyết Vân
Sau khi Phồn Tinh thấy Từ Thụy Khanh ngất đi, một tay vác hắn lên vai, trở về thôn.
Sưu Thần Hào cảm thấy, mẹ nó nếu cô là Đại Sơn Vương mà nói, người được vác trên vai chính là Áp trại... Phu phu phu quân sao?
Cả người hai người đều ướt chèm nhẹp, khuê nữ ngốc nhà Mộc thợ săn còn vác tiểu tử Từ gia, lập tức cả thôn đều biết hết.
Khi Mộc Lão Tam vội vã chạy đến, thì khuê nữ ngốc nhà mình đã nhanh chóng đến Từ gia, hỏi vì sao Phồn Tinh lại đến đó, suýt chút nữa ông đã... Cười thành tiếng.
Đứa con rể họ Từ này, đã được định đoạt rồi! Hơn nữa quan trọng nhất là không phải khuê nữ ông bắt ép, là khuê nữ ông có ơn với tiểu tử Từ gia, đến lúc đó ân nhân là thê tử, hắn cũng sẽ không thể bạc đãi khuê nữ ông.
Suy nghĩ này của Mộc Lão Tam, cũng là một kế sách hay,
Nhưng sau khi bước vào cửa Từ gia, sắc mặt Mộc Lão Tam liền chuyển xấu.
Người nhà Từ gia sao lại thế này?
Tôn tử rơi xuống sông, đang hôn mê bất tỉnh, phản ứng đầu tiên không phải là nhào đến khóc lóc đau lòng gọi tỉnh, mà là dậm chân mắng đồ sao chổi, không biết phải tốn hết bao nhiêu bạc.
Lại nhìn thấy phu thê Từ Hán Ngưu, đứng như trời trống ở đó bị mắng.
Mợ nó, không thấy trên vai khuê nữ của ông còn đang vác nhi tử các người à?
Mộc Lão Tam tức giận đến mức muốn mắng người.
Đau lòng thay khuê nữ!
Người trong thôn cũng dần dần đến Từ gia xem kịch hay, sau khi nhìn một lúc cũng cảm thấy không ổn. Mắng thì mắng nhưng trước hết phải để tiểu tử Từ gia nằm lên giường, sau đó mời lang trung chứ?
Chần chừ nữa, nếu bệnh trở nặng thì sao, không xót cháu à?
"Nhất định là trên đường trở về xuống sông tắm rửa, ngu xuẩn! Đồ sao chổi! Không làm nhiều việc, đã ngã quỵ lười biếng!'' Lý thị hung dữ, "Mời lang trung không biết còn tốn bao nhiêu bạc nữa."
Khi Lý thị còn trẻ tính tình ngang ngược chua ngoa, người trong thôn đều biết tiếng.
Hung dữ nổi danh, cũng không ai rảnh đi đôi co với bà ta, chẳng qua ánh mắt những người xem kịch đều đã thay đổi rồi.
Bạc quan trọng nhưng làm sao quan trọng bằng tính mạng tôn tử nhà mình chứ?
Trong nhà có hai nho sinh, thì đứa trẻ này không phải là người nhà nữa sao?
Sao lại thiên vị như thế?
May mắn Từ Thụy Khanh đang hôn mê, nếu không biết được thì trái tim sẽ lạnh lẽ đến mức nào.
Không ai đau lòng cho Từ Thụy Khanh, nhưng không sao, Đại lão đau!
Đại lão đau lòng nâng người dậy, quả thực hết sức cẩn thận.
Sau khi khiêng người lên vai một lát, Phồn Tinh không có kiên nhẫn xem Lý thị ồn ào, tiện tay nhấc Từ Thụy Khanh trên vai xuống, dễ dàng... Dễ dàng bế kiểu công chúa.
Ngài Đại học sĩ tương lai vô cùng yếu ớt rúc vào lòng Đại lão, hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người.
Như vậy, chắc là rất thoải mái.
Phồn Tinh bế người, lập tức hỏi Tần Thị đang sợ hãi như chim non: "Hắn ngủ ở đâu?"
Bông hoa nhỏ bị bệnh phải chăm sóc tốt.
Được Tần thị dẫn đường, đặt Từ Thụy Khanh lên giường, Phồn Tinh lấy chiếc ghế ngồi cạnh giường, giống như Thần giữ cửa, không cử động.
Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.
Tiện thể thuận lý thành chương, là người của cô.
Có thể bắt đầu chuyên tâm dạy dỗ bông hoa nhỏ.
Lúc trước hắn không làm chuyện xấu, cô không ra tay, ra tay hắn sẽ chạy mất.
Bây giờ, hắn không thể chạy, hắn là của cô, chạy thì đánh.
Trong lòng Đại lão đã xác định, Sưu Thần Hào chỉ có thể trừng mắt chó đờ đẫn. Mợ nó, đây suy luận kiểu gì thế?
Cô là người thiểu năng thật sao?
Rõ ràng từng món nợ một, vô cùng chính xác đó!