Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Kỳ Hạ Cảnh không mang theo bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn cười nói về quá khứ của hai người.
Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu dùng khăn lông lau Đồ Hộp, nụ cười trong mắt còn chưa rút đi, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong làm nụ cười nhạt lười biếng này mang theo vài phần tùy hứng phóng túng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chàng thiếu niên tuổi mười tám.
Người đàn ông không còn cả người đầy gai như khi gặp lại, hận không thể dùng mỗi câu nói đâm hai người mình đầy thương tích nữa.
Dường như cuối cùng anh cũng có thể bỏ qua quá khứ, dùng miệng lưỡi bình thản để nói đến những chuyện đã từng.
Lê Đông tự thấy chưa từng hy vọng xa vời rằng mười năm sau hai người còn có thể gương vỡ lại lành, làm như không có việc gì.
Cô chỉ hy vọng trong hai tháng Kỳ Hạ Cảnh ở lại, bọn họ có thể hòa thuận cùng nhau công tác, không coi nhau là kẻ thù địch.
Hiện tại Kỳ Hạ Cảnh còn cho cô nhiều hơn cô muốn.
Cô nên thấy đủ.
Bởi vì Đồ Hộp quá hiếu động, hai người tắm cho chó nên trên người đều dính không ít nước, Lê Đông lấy ra một khăn lông mới tinh từ trong ngăn kéo, đưa cho Kỳ Hạ Cảnh: “Lau trước đi.”
Trên khăn lông in hình Stitch, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt: “Không cần, tôi trở về thay bộ quần áo.”
Lê Đông nhìn về phía vệt nước lớn trên cổ tay áo trái của anh, nhẹ giọng nói được.
Tủ bên cạnh ti vi trong phòng khách hỗn độn được người đàn ông dọn dẹp đơn giản, Lê Đông tiễn Kỳ Hạ Cảnh đến chỗ huyền quan, nghiêng người đẩy cửa ra.
Sau đó đã đụng phải bác gái tổ dân phố đến kiểm tra hàng hiên có tạp vật chất đống.
Kỳ Hạ Cảnh mới chuyển đến không lâu nên không quen biết hai người bề trên, thấy anh ướt sũng đi ra từ nhà Lê Đông thì đều tự nhiên tưởng là bạn trai của Lê Đông.
Một người trong đó lập tức cảm thán nói: “Chao ôi, đây là bạn trai của Tiểu Lê đúng không, đẹp trai quá, cón đẹp trai hơn cả đại minh tinh trên ti vi.”
Lê Đông muốn giải thích: “Thật ra chúng cháu...”
“Cảm ơn dì.” Kỳ Hạ Cảnh đột nhiên dịu giọng mở miệng ở trên đỉnh đầu cô, mắt đào hoa hơi cong, tươi cười cực có tính lừa gạt:
"Muộn như vậy còn làm việc, vất vả quá.”
Hai người được khen lập tức cười không khép được miệng, cũng biết không thể cứ cản trở đôi tình nhân mãi, vừa lên lầu vừa nói: “Phục vụ vì mọi người mà, không vất vả! Các cháu tiếp tục đi, giờ các dì phải đi rồi!”
Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất ở trên lầu, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng đối thoại.
“... Thanh niên bây giờ ấy mà, thật biết chơi.”
“Còn không phải sao, buổi tối mà làm cho cả người toàn là nước, cháu gái út của tôi từng cho tôi xem qua loại video này, gọi là cái gì ấy nhỉ? À, gọi là ướt người (play)!”
Lê Đông: “...”
…
Cuộc phẫu thuật của Chu Thời Dư được quyết định vào sáng thứ năm.
Chiều thứ tư lúc Lê Đông đi thăm cậu bé, Từ Lãm, Kỳ Hạ Cảnh và Cố Hoài An đều ở phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ba người đang vây quanh dụng cụ thảo luận đồng thời quay đầu lại.
Lê Đông gật đầu chào hỏi.
Cô đã hiểu đại khái chuyện liên quan đến phẫu thuật, vì thế một mình đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi: “Hai ngày này cảm thấy thế nào?”
“Vẫn ổn.” Trải qua mấy ngày chữa trị, trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Thời Dư đã có thêm vài phần huyết sắc, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
“Bác sĩ Lê, tôi nhìn thấy tin tức cô cứu người rồi, cô giỏi thật đấy.”
Lê Đông đang muốn nói cảm ơn, Chu Thời Dư bình tĩnh mỉm cười lại lần nữa mở miệng: “Tôi nghe nói bệnh của cô ấy cần tiêm và uống thuốc mỗi ngày, nếu cha của cô ấy tiếp tục ngược đãi cô ấy thì cô ấy sẽ chết sao.”
Đề tài tối kỵ như sống chết lại bị Chu Thời Dư mười sáu tuổi nhẹ nhàng nhắc tới như nói chuyện phiếm, mặt mang ý cười: “Có điều nếu ngày mai phẫu thuật thất bại, hẳn là tôi sẽ chết trước cô ấy.”
Lê Đông chỉ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.
Y tá từng âm thầm cảm thán với Lê Đông, trong lúc nằm viện cho dù là đau đến sắp ngất đi, Chu Thời Dư cũng chưa từng r3n rỉ một tiếng.
Cậu ta vĩnh viễn tự do ở ngoài đám người, an tĩnh nhìn chăm chú người đến người đi, giống như ánh mắt bình thản nhìn Lê Đông của cậu ta vào giờ phút này, sau một lúc lâu thì nhoẻn miệng cười.
“Đứa trẻ giống như chúng tôi quả nhiên đều nên như vậy.”
Lê Đông không nhịn được mở miệng: “Bệnh viện đang suy nghĩ cách giúp Thịnh Tuệ, em cũng như vậy, sau khi phẫu thuật là có thể...”
“Trẻ con bớt xem mấy loại văn học thanh xuân đau đớn đi, không ai “nên” chết cả.”
Phía sau đỉnh đầu vang lên giọng nam trầm, Kỳ Hạ Cảnh không biết đã đứng ở sau lưng Lê Đông từ khi nào, mặt không cảm xúc mà nhìn Chu Thời Dư: “Bệnh viện không phải vạn năng, bất luận phẫu thuật nào đều có khả năng thất bại, không liên quan đến việc cậu là người thế nào.”
“Là người mổ chính cho cậu, tôi cần phải báo cho em tình trạng bệnh và nguy hiểm của cuộc phẫu thuật đúng như sự thực... tình huống của cậu quả thật phức tạp.”
Kỳ Hạ Cảnh đi đến trước giường bệnh, khom lưng dùng ống nghe bệnh nghe tim đập, âm thanh không hề gợn sóng lại tự mang theo cảm giác an toàn: “Nhưng cậu rất may mắn vì đã gặp được một người mổ chính lợi hại, muốn chết cũng rất khó khăn, hiểu không?”
Từ Lãm thật sự không chịu nổi, đánh giá chính xác: “Cuồng tự luyến.”
Chu Thời Dư bình tĩnh nhìn biểu cảm biếng nhác của người đàn ông, đôi mắt đen hơi trầm xuống, ngay sau đó cong môi tiến đến bên tai Kỳ Hạ Cảnh, nói thầm chỉ hai người có thể nghe thấy: “Tôi đã hiểu vì sao bác sĩ Lê muốn chia tay với anh rồi... rõ ràng, tính tình của anh không tốt lắm.”
Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày đang muốn lên tiếng lại nghe thằng oắt con tiếp tục nói chuyện, lần này mang theo nụ cười phù hợp với lứa tuổi: “Nhưng tôi rất chờ mong có thể chính mắt nhìn thấy hai người một lần nữa tái hợp.”
Trước khi rời đi, Lê Đông do dự mãi rồi vẫn đem đồ trang trí Stitch mang tới từ trong nhà đưa cho Chu Thời Dư.
Cô không biết nói lời hay, thân là bác sĩ cũng không tiện giở mấy trò phong kiến mê tín, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Nó sẽ ở bên em, hết thảy đều sẽ tốt lên.”
Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt, thấy con búp bê vải Stitch bỏ túi trong lòng bàn tay cô, đột nhiên cong môi cười khẽ.
Biểu cảm của Cố Hoài An ở cạnh cửa như đang suy tư điều gì.
“Đây là lần thứ hai nhận quà của bác sĩ Lê rồi.” Chu Thời Dư tiếp nhận búp bê vải nói lời cảm ơn:
"Lần này lại có ngụ ý gì...”
Lời nói của cậu bé ngừng lại, khép lòng bàn tay ngẩng đầu mỉm cười với Lê Đông: “Chờ sau khi tôi phẫu thuật xong tỉnh lại, phiền bác sĩ Lê nói cho tôi vậy.”
…
Bốn người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Lê Đông không định ở lại, sau khi chào tạm biệt đơn giản thì chuẩn bị rời đi, Cố Hoài An ở phía sau đột nhiên gọi tên cô.
“Tôi đã nghe nói về chuyện của Thịnh Tuệ.”
Cố Hoài An mặc một bộ tây trang màu nâu nghiêm chỉnh, trông ưu tú mà không mất phong độ nhẹ nhàng: “Nếu như cần bất cứ sự trợ giúp nào thì có thể liên hệ tôi mọi lúc.”
“Được.” Lê Đông gật đầu nói lời cảm ơn, thấy người đàn ông trước mắt có hơi xanh xao, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Anh có vẻ rất vất vả, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Cố Hoài An ôn hòa nhìn cô cười, đúng lúc đưa ra lời mời:
"Tháng sau Đại Tường sẽ kết hôn, tối thứ bảy này câu lạc bộ liên hoan mời khách, cô muốn tới không?”
Đại Tường là trưởng câu lạc bộ chạy ở đại học của Lê Đông, cả ngày ồn ào tìm đối tượng lại độc thân đến tận lúc tốt nghiệp thạc sĩ, mấy năm trôi qua trong chớp mắt, hiện tại đã sắp kết hôn rồi.
Lê Đông nhìn ảnh kết hôn trong album di động của Cố Hoài An, không khỏi cảm thán: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Đúng vậy.” Cố Hoài An nửa tự giễu mà bất đắc dĩ cười nói:
"Trong câu lạc bộ cùng khóa, người thì kết hôn, người thì sinh con, chỉ có một mình tôi làm chàng trai độc thân thôi.”
Lê Đông suy nghĩ rồi phát hiện quả thật là như thế, không nhịn được cong môi.
“Cô thì sao?” Cố Hoài An cụp mắt nhìn gương mặt nghiêng điềm tĩnh của cô, ngữ khí bất giác dịu dàng hơn:
"Lần trước hỏi cô còn kiên trì nói chưa có dự định yêu đương...”
“Lê Đông.”
Giọng nam lạnh băng trầm thấp vô tình cắt ngang cuộc đối thoại, Lê Đông quay đầu lại, nhìn Kỳ Hạ Cảnh vừa rời đi lại quay lại.
Đôi tay người đàn ông đút trong túi, dáng người vai rộng eo thon như giá treo quần áo, làm áo blouse trắng đơn giản cũng được anh mặc ra cảm giác cao cấp như thể giây tiếp theo sẽ đến Paris đi catwalk.
“Viết kiểm điểm xong chưa?” Kỳ Hạ Cảnh đứng ở vị trí cách đó mấy mét, ngũ quan biểu cảm ở hành lang ngược sáng nhìn hơi lạnh lùng:
"Chủ nhiệm Lưu nói phải nộp lên trước sáu giờ.”
Tạm dừng một lát, người đàn ông lại bổ sung thêm: “Phòng trà nước ở tầng ba không có ai, Từ Lãm đã đi mua cà phê trước rồi.”
“Còn chưa viết, giờ tôi sẽ qua đó ngay.”
Lúc nghỉ trưa văn phòng luôn có người ra vào, Lê Đông cũng có khuynh hướng muốn đến nơi an tĩnh hơn bèn xoay người nói với Cố Hoài An: “Xin lỗi thứ bảy tôi có việc không đi liên hoan được, phiền anh đến lúc đó nói câu “tân hôn vui vẻ” thay tôi.”
Nói xong cô cũng không quay đầu lại mà đi về phía Kỳ Hạ Cảnh, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, đuôi ngựa buộc cao lắc nhẹ theo động tác; khi khẽ ngẩng đầu lên nói chuyện, người đàn ông bên cạnh sẽ tự giác cúi người lắng nghe.
Bệnh nghề nghiệp luật sư làm Cố Hoài An nhạy bén quan sát ra, khi Lê Đông nói chuyện cùng Kỳ Hạ Cảnh, trên tay luôn bất giác có động tác nhỏ, cảm xúc từ trước đến nay luôn bình đạm cũng thường có dao động.
Bọn họ quen biết gần mười năm nhưng Cố Hoài An chưa bao giờ thấy cảnh này.
Trên hot search nói hai người từng là người yêu thời cấp ba, nhưng Cố Hoài An biết Lê Đông lên đại học thì độc thân, hai người đến nay ít nhất đã xa cách mười năm rồi.
Ai mà chưa từng có tình yêu say đắm thời thanh xuân chứ, Cố Hoài An tin tưởng bọn họ từng có một đoạn tốt đẹp, nhưng cũng chỉ dừng bước ở đây.
“Phó giáo sư Kỳ.” Cố Hoài An dịu giọng gọi Kỳ Hạ Cảnh vừa rời đi lại, cười thân thiện: “Có tiện nói chuyện năm phút không?”
Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông luôn giả cười, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của đối phương, bảo Lê Đông đi trước rồi nói giản lược: “Một phút.”
Chung quanh người đến người đi, hai người dừng lại ở chỗ ngoặt không người cuối hành lang.
Thời gian không nhiều lắm, Cố Hoài An lựa chọn đi thẳng vào vấn đề: “Hình như anh rất đề phòng tôi.”
Kỳ Hạ Cảnh lười nhác dựa vào tường cúi đầu, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Khoa thần kinh ở tầng ba, nhớ đi đăng ký.”
“Tôi đã thấy hot search, không ngờ phó giáo sư Kỳ cũng có lúc tuổi trẻ nhiệt huyết.” Cố Hoài An bị nói xéo cũng không tức giận, chỉ là nụ cười trong mắt tối đi: “Nhưng sự việc đã qua mười năm rồi.”
“Anh biết mười năm là khái niệm gì không.”
Cố Hoài An thong thả ung dung lấy ra khăn lụa lau mắt kính, không nhanh không chậm nói: “Hai người đã hoàn toàn bỏ lỡ nhau gần nửa sinh mệnh rồi.”
“Không ai sẽ ở mãi tại chỗ chờ một người mười năm.”
“Thế thì sao?” Kỳ Hạ Cảnh lười nhác nhấc mí mắt lên, rốt cuộc cũng bố thí cho Cố Hoài An nửa ánh mắt, ngữ khí trào phúng: “Anh thậm chí còn chưa từng “thật sự” tồn tại trong sinh mệnh của cô ấy.”
“Ít nhất tôi không phải kẻ đáng thương sống trong hồi ức.” Cố Hoài An một lần nữa đeo kính lên, đôi mắt đen sắc bén sau thấu kính không còn vẻ tươi cười nữa:
"Trừ chút hồi ức bé nhỏ không đáng kể này ra thì anh còn lại cái gì?”
Kỳ Hạ Cảnh đút tay trong túi đứng thẳng người lên, chênh lệch chiều cao làm anh có thể dễ dàng nhìn xuống Cố Hoài An, khẽ nhướng mày lạnh lùng cong môi cười, không hề che giấu sự châm chọc trong đôi mắt đào hoa.
Góc không người vô cùng tĩnh mịch, không khí dường như ngưng đọng, thật lâu sau vang lên giọng nói trầm thấp lười biếng của người đàn ông: “Vậy cũng là chuyện của tôi và cô ấy.”
…
Bởi vì chuyện phỏng vấn ngày hôm qua, Từ Lãm cũng bị chủ nhiệm Lưu nổi giận yêu cầu viết bản kiểm điểm trăm chữ; lúc Lê Đông đến phòng nghỉ tầng ba, anh ấy đã đi xuống lầu mua cà phê trước rồi.
Trên bàn tiện tay đặt ba tờ giấy và bút lông, Lê Đông theo bản năng nhìn về phía viết tờ có chữ kia, bên trên là chữ viết mà cô rất quen thuộc.
Nét chữ cứng cáp có lực, nhưng cũng có lệ qua loa.
May mà mùa đông mặc nhiều, vết thương trên cánh tay Kỳ Hạ Cảnh không nghiêm trọng lắm, sáng nay đã kết vảy khôi phục, buổi sáng phẫu thuật cũng có thể thuận lợi tiến hành, viết một bản kiểm điểm đương nhiên không có vấn đề gì.
“.... Được chủ nhiệm nhắc nhở, trải qua hai ngày này tôi đây day dứt nghĩ lại, kiên trì cho rằng hành vi giúp người làm niềm vui đáng được tán dương, bởi vì lương y như từ mẫu là tố chất cơ bản mà mỗi vị bác sĩ nhân dân nên có, không nên bởi vì vào nghề thời gian dài mà quên mong muốn ban đầu...”
Đọc nội dung xong, mí mắt Lê Đông giật liên tục.
Chỉ có thể nói bản kiểm điểm này hoàn mỹ phù hợp với phong cách nhất quán của Kỳ Hạ Cảnh từ cấp ba đến nay: Không chỉ không tỉnh ra mà còn muốn vòng vo mắng người.
Trước kia là lãnh đạo, hiện tại là chủ nhiệm khoa.
Cũng may Lê Đông đã sớm có kinh nghiệm viết kiểm điểm giúp Kỳ Hạ Cảnh, bút tích có thể bắt chước đến chín phần, chủ nhiệm lại chỉ cần viết một trăm chữ cho có nên chỉ khoảng mười phút, Lê Đông đã hoàn thành hai phân.
Hai người ra ngoài còn chậm chạp chưa trở về.
Năm phút trước Từ Lãm gửi tin nhắn nói đang trên đường trở về, Lê Đông không muốn chạy lung tung lại để người ta phải tìm, một mình ở trong phòng ăn không ngồi rồi, quyết định nằm trên bàn nghỉ ngơi một hồi.
Sau khi ăn xong cơn buồn ngủ mau chóng đánh úp tới, Lê Đông mê man lâm vào giấc ngủ, không hề phát hiện người đàn ông đẩy cửa bước vào.
Lúc Kỳ Hạ Cảnh tiến vào, chỉ thấy Lê Đông nằm nhoài trên bàn.
Cô gái gối đầu lên cánh tay hơi quay đầu đi, ánh mặt trời buổi trưa dừng ở trên khuôn mặt nghiêng tinh xảo trắng như ngọc và cái cổ thiên nga của cô, đôi môi mỏng khẽ mím hô hấp ổn định, hàng mi dài cong vút run rẩy.
Có lẽ là cảm thấy lạnh nên Lê Đông nhíu mày, trong lúc ngủ mơ co rúm người lại rất khẽ, thái dương có mấy sợi tóc tán loạn buông xuống ở vị trí xương gò má.
Kỳ Hạ Cảnh cởi áo blouse trắng trên người nhẹ nhàng phủ lên trên vai cô, ánh mắt dừng ở một sợi tóc đen trên mặt cô gái, duỗi tay muốn vén ra sau tai cho cô.
Tay phải trên không trung ngừng ở khoảng cách nửa tấc trước khi da thịt chạm nhau, Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say điềm tĩnh của cô.
Lúc muốn thu hồi tay, người ngủ say đột nhiên thay đổi tư thế, đầu hơi quay ra ngoài.
Môi Lê Đông vô thức khẽ cọ qua lòng bàn tay Kỳ Hạ Cảnh, xúc cảm mềm mại ướt át, vừa chạm vào là tách ra.
Một khắc ngắn ngủi dường như bị kéo dài ra vô hạn, trái tim Kỳ Hạ Cảnh đập mạnh, nín thở trong chốc lát.
May mà cô vẫn ngủ say, hô hấp ấm áp chợt dừng ở mu bàn tay chậm chạp chưa động của anh, chung quanh lại không nghe thấy bất luận âm thanh gì nữa.
Đầu ngón tay hơi gập bấm vào lòng bàn tay, tầm mắt của Kỳ Hạ Cảnh dừng ở hai bản kiểm điểm đã hoàn thành trong tầm tay cô, một bản trong đó là bút tích đủ để lấy giả đánh tráo.
Khi cầm bản kiểm điểm đi ra từ phòng nghỉ, Từ Lãm vừa lúc từ xa đi tới, xách theo cà phê cất giọng nói: “Cậu đứng ngây ra ở cửa làm gì?”
Kỳ Hạ Cảnh dựa vào tường lưng hơi cong, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gọi ầm ĩ. Anh cúi đầu xem bản kiểm điểm trong tay, mái tóc tán loạn trên trán che khuất biểu cảm mặt mày, đèn trần chiếu thân hình thon gầy của anh thêm vài phần cô đơn.
“Cậu đã viết xong rồi à?” Từ Lãm đoán thứ trong tay Kỳ Hạ Cảnh là bản kiểm điểm, tò mò thò lại gần:
"Để tôi xem với, xem cậu mắng lão Lưu như thế nào...”
“Là cô ấy viết.”
Kỳ Hạ Cảnh không ngẩng đầu lên thấp giọng cắt ngang, nhíu mày như thể rơi vào hồi ức nào đó: “Trước kia tôi từng để cô ấy viết kiểm điểm rất nhiều lần sao?”
Từ Lãm xuyên qua cửa kính nhỏ nhìn vào trong phòng, thuận miệng nói: “Nói thừa, ít nhất cũng phải mười mấy lần đấy.”
Kỳ Hạ Cảnh lên tiếng sửa lại: “Là ba mươi ba lần.”
Quả thật không ít.
“Việc này mà cậu cũng từng đếm, thần kinh à.”
Kỳ Hạ Cảnh cũng phải cất tiếng ra khỏi miệng mới phát hiện, thì ra anh thật sự từng đếm, thì ra anh thật sự nhớ rõ ràng như vậy.
Cố Hoài An nói không sai, giữa anh và Lê Đông dường như cũng chỉ còn dư lại chút hồi ức đáng thương này.
Sớm đã phát hiện cho nên không cam lòng, cho nên thu hồi việc không buông bỏ trước kia muốn để cô hối hận, cho nên dù hiểu những vẫn giả bộ hồ đồ đối diện với cô.
Lòng tham của con người ta quả nhiên là không có chừng mực.
Kỳ Hạ Cảnh ngửa đầu tựa vào bức tường trắng lạnh như băng, đôi mắt đen thâm trầm nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ.”
Hình như càng ngày càng muốn nhiều hơn từ cô.