“Đông Đông, thật sự rất xin lỗi, bên chỗ tớ đột ngột phát sinh vài chuyện phải sửa lại, kế hoạch cuối tuần đã quyết định từ trước có lẽ phải đi tong rồi.”
Thẩm Sơ Mạn liên tục xin lỗi ở trong điện thoại: “Cục cưng ơi, tớ sai rồi, chờ tớ giải quyết vấn đề thủ tục sẽ lập tức ngồi máy bay trở về tìm cậu!”
Sáng thứ sau Lê Đông nhận được điện thoại lúc trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ sương mù mênh mông. Bạn đang đọc 𝘁𝑟u𝐲ện 𝘁ại ﹛ T𝚁uMT 𝚁U𝒀𝘌N﹒𝒱N ﹜
Cô còn nửa tỉnh nửa mê, tiếng nói mang theo giọng mũi mềm nhẹ: “Tớ không sao đâu, cậu đừng quá sốt ruột.”
Thẩm Sơ Mạn vì chuyện về nước mà bận trước bận sau hơn một tháng, cho rằng mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa, kết quả khi xử lý gửi vận chuyển được cho biết thú cưng mèo thiếu một phần thủ tục nộp lên, hiện tại không cho phép lên máy bay.
Bão Bão là cục cưng của Thẩm Sơ Mạn, cô ấy không thể để mèo ở lại nước F được, chỉ có thể bị bắt sửa lại, bổ sung toàn bộ thủ tục mới lên máy bay.
“Tớ thật sự sắp bị bản thân làm cho tức chết rồi.” Thẩm Sơ Mạn vô cùng hối hận:
"Cậu đã mua vé cả rồi.”
Lê Đông dịu dàng an ủi: “Vé là đồng nghiệp tốt bụng cho, tớ có thể trả lại cho anh ấy.”
“Đừng mà!” Thẩm Sơ Mạn biết từ lúc cấp ba Lê Đông đã ngóng trông xem biểu diễn pháo hoa, sợ cô bởi vì mình mà bỏ lỡ:
"Biểu diễn pháo hoa một tháng mới có một lần, khó khăn lắm cậu mới có thời gian rảnh lại còn có vé, tìm một người bạn cùng đi xem đi!”
Sau khi đi làm, chuyện của bệnh viện chiếm hầu hết thời gian của Lê Đông, dần dần càng lúc càng xa bạn học quen biết thời đại học; mà do nguyên nhân tính cách nên cô đã đi làm mấy năm cũng không gặp được người bạn nào để thổ lộ tình cảm.
Có điều cuối tuần hiếm khi được nhàn rỗi, cô quả thật rất muốn đi xem biểu diễn pháo hoa, cười đồng ý: “Thế đến lúc đó tớ sẽ chụp ảnh cho cậu.”
“Ha ha được!”
“... Tấm dư lại kia thật sự không cần trả lại, lớp trưởng tùy tiện cho một đồng nghiệp cũng được.”
Trong phòng trà nước trước khi vào làm buổi sáng, đối mặt với Lê Đông kiên trì muốn trả vé lại, Từ Lãm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy: “Tôi đã để cậu mời khách rồi, hiện tại lấy lại một nửa đồ thật ngượng ngùng.”
“Không sao mà.” Lê Đông ôn hòa cười với anh ấy:
"Cậu đã rất lâu không trở về rồi, tôi vốn dĩ nên mời cậu ăn cơm.”
Hồi cấp ban quan hệ giữa Từ Lãm và cô không tồi, còn có Kỳ Hạ Cảnh với Thẩm Sơ Mạn, bốn người gần như mỗi ngày đều như hình với bóng.
Bạn học cũ mười năm không gặp, đã sớm nên tụ tập với nhau lại bởi vì các loại nguyên nhân mà gác lại đến bây giờ.
“Nếu lớp trưởng đã nói như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.” Từ Lãm cũng không õng ẹo làm dáng, tiếp nhận vé ở trong tay giơ lên, cười một cách sâu xa:
"Thế giờ tôi sẽ tùy tiện tặng vé này cho người khác đấy.”
“Được.”
Thừa dịp hai người đều đang đợi cà phê được pha xong, Từ Lãm quay lưng dựa vào bục đá cẩm thạch, cúi đầu nhìn mặt tấm vé, đột nhiên hỏi: “Hồi lớp 11 chúng ta đi chơi xuân, có phải cũng đến chỗ Disney này không?”
Lê Đông gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng lúc ấy chẳng thú vị gì cả, tàu lượn siêu tốc nhà ma hết thảy đều không cho chơi.” Từ Lãm phỉ nhổ với vẻ mặt ghét bỏ.
“Điều làm tôi ấn tượng sâu sắc nhất là thằng nhãi Kỳ Hạ Cảnh này lại nhàm chán đến mức đi gắp thú nhồi bông, còn cho mỗi người trong lớp chúng ta một con... Chậc, thằng nhãi này đúng là lúc nào cũng đều tỏ ra nổi bật.”
Từ Lãm nghiêng đầu nhìn cô: “Về sau ông chủ khóc lóc bảo lão Kỳ đừng chơi nữa... Cậu còn có ấn tượng không?”
Lê Đông cụp mắt đổ hạt cà phê vào trong máy, nhẹ nhàng đáp lời: “Có.”
Khi đó phân khối tự nhiên xã hội không lâu, bạn cùng lớp bàn trước bàn sau như bọn họ chỉ mới nói chuyện vài câu ít ỏi.
Cô nhớ rõ mình đứng ở ngoài tầng tầng đám người vây xem, xa xa nhìn Kỳ Hạ Cảnh là tâm điểm của mọi ánh nhìn, đứng ở trước máy móc gắp thú nhồi bông.
Nam sinh lóa mắt có thân hình cao gầy, áo khoác đồng phục tùy ý buộc trên chiếc eo gầy có lực, bên trong là áo ngắn tay màu đen rộng thùng thình đung đưa theo gió, cả người có vẻ nhàn tản lười biếng không sao tả được.
Anh hơi cong lưng đứng trước mắt gắp thú, biểu cảm hờ hững, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm tay cầm thao túng nhanh chóng điều chỉnh, tạm dừng nơi nào đó rồi đôi mắt đào hoa híp lại, quyết đoán chụp lấy.
Vài giây sau thú nhồi bông đã rơi xuống từ chỗ ra, trong tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người và ông chủ khóc không ra nước mắt, Kỳ Hạ Cảnh mặt không cảm xúc đứng thẳng người.
Anh tùy ý ném thú nhồi bông sang một bên, nhướng mày ném xu trò chơi trong tay rồi lại tiếp tục, môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhìn khẩu hình thì có vẻ đang nói câu “không thú vị”.
Ngày đó Kỳ Hạ Cảnh chơi hết tất cả máy gắp thú, thú nhồi bông chất đầy mấy túi lớn mà vẫn còn thừa, dứt khoát đưa cho cả lớp mỗi người một con.
Lê Đông rất muốn con Stitch kia, lại ăn nói vụng về không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể chờ những người khác chọn xong, lại lấy con cuối cùng còn dư lại.
Cũng may ngày đó cô rất may mắn, so với loại gấu bông nhanh chóng bị cướp sạch đầu tiên thì Stitch duy nhất mà cô muốn vẫn không ai hỏi thăm.
Vận may ban cho cô dũng khí, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lê Đông chủ động đòi quà từ Kỳ Hạ Cảnh.
“Ngày đó cả lớp đều đang cướp thú nhồi bông mà mình muốn, chỉ có lớp trưởng là không hề tới.”
Bên tai truyền đến giọng nói của Từ Lãm, Lê Đông quay đầu, nghe người đàn ông tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi nói với lão Kỳ cậu không có hứng thú với thứ này, cậu ta còn khăng khăng nói mắt tôi không tốt.”
Từ Lãm nheo đôi mắt lại hai tay khoanh trước ngực, bắt chước ngữ khí của Kỳ Hạ Cảnh cố ý kéo dài âm cuối: ““Tôi vừa nhìn đã biết, cô ấy muốn con Stitch này.”’”
Lê Đông nghe vậy thì ngây ra.
Thì ra ngay từ ban đầu Kỳ Hạ Cảnh đã biết cô muốn con Stitch kia sao?
“Sau này rất nhiều người muốn Stitch, lão Kỳ đều không cho, tôi hỏi cậu ta, cậu đã biết người ta thích rồi thì vì sao không tặng cho người ta.”
Khoảnh khắc ấy, tiếng kể lại của Từ Lãm biến thành thiếu niên hăng hái khí phách mười sáu tuổi ở trong đầu Lê Đông, âm thanh trong trẻo cao ngạo: ““Thích thì đương nhiên phải chính miệng nói ra, bằng không người khác làm sao biết được”.”
Lúc hồi tưởng lại cảnh tượng đó, Từ Lãm vẫn không nhịn được cười ra tiếng: “Sau đó cậu ta cứ ngồi chờ như tên ngốc, cậu thì đảo qua ở bên cạnh cậu ta, hai người cứ như ngăn cách một dòng sông không bằng, một người không qua một người không lại.”
Máy pha cà phê kêu ầm ầm ngừng hoạt động, Lê Đông lấy ly cà phê ra, cúi đầu âm thanh khàn khàn: “... Thì ra là như thế.”
Cô cho rằng con Stitch kia là người khác để lại không cần.
Cô cho rằng chỉ là mình may mắn.
Hãy còn nhớ năm ấy cuối mùa xuân nhiệt độ không khí ấm lại, gió mát, cỏ xanh và các thiếu niên vô âu vô lo, cười vui chơi đùa ở dưới ánh mặt trời màu đỏ cam.
Cô mười sáu tuổi đứng ở trước mặt Kỳ Hạ Cảnh, khẩn trương đến mức đôi tay véo ở sau lưng, hơi nóng dâng lên trên gương mặt và tai, lại nhìn chằm chằm con Stitch còn sót lại trong lòng chàng trai không chớp mắt, nhẹ giọng nói cô rất thích con thú bông này, có thể tặng cho cô hay không.
Giây tiếp theo, búp bê vải Stitch mềm mại đã được nhét vào trong lòng cô.
Lê Đông cuống quýt đón lấy, nghe một tiếng cười khẽ trầm thấp dán bên tai, là thiếu niên chống đôi tay lười nhác lên ghế dài ven đường, đôi mắt đen sâu xa đang nhìn cô không chớp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên cong môi cười, giọng nói lười biếng trở nên vô cùng dịu dàng trong gió xuân thổi vào mặt: “Vốn dĩ là để cho cậu mà.”
... Thì ra lúc ấy anh có ý này.
“Tôi chưa bao giờ biết những chuyện này.”
Chân tướng tới muộn như thể bọt khí rất nhỏ nổi lên bên trên nước có ga, không tiếng động mà liên tiếp nổ tung trong lòng một cách chua xót, làm Lê Đông rất lâu sau mới có thể ngẩng đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi những chuyện này.”
“Hiện tại cũng không muộn mà.” Từ Lãm nhún vai xoay người nhìn cô, nụ cười trong mắt hơi thu lại:
"Hai người các cậu cứ tính như vậy thôi à?”
Lúc này có người từ bên ngoài tiến vào, nhiệt tình chào hỏi hai người trong phòng, sau khi lấy nước ấm xong thì lại mau chóng rời đi, phòng trà nước không tính là rộng rãi quay về với yên tĩnh.
“Từ Lãm.” Lê Đông cúi đầu nắm chặt ly cà phê, ánh mắt cụp xuống có hơi trống vắng, lẩm bẩm nói nhỏ không biết là nói cho ai nghe.
“Con Stitch kia, mười năm trước tôi đã đánh mất rồi.”
…
Đêm nay đến phiên Lê Đông trực ca đêm.
Trước khi về văn phòng ăn cơm chiều, cô đã đến trước phòng bệnh của Thịnh Tuệ ở tầng năm, phát hiện cô bé còn lẻ loi hôn mê trên giường, thân thể nằm nghiêng cuộn lại, co thành hình tròn ở trong chăn nơi giường bệnh.
Y tá nói cô ấy khôi phục không tồi, có lẽ là ngày thường nghỉ ngơi quá ít lại thiếu dinh dưỡng nên mới mắc bệnh rồi trở nên cực kỳ thích ngủ.
Khi mấy người nói chuyện phiếm, y tá phụ trách cảm thán: “May mà có bác sĩ Lê Đông tốt bụng giúp đỡ chạy vạy tiền thuốc, bằng không có lẽ đứa nhỏ này thật sự không có ai lo.”
Lê Đông đang muốn giải thích không phải cô, kế toán An chỗ nộp phí đã tiếp lời nói trước cô: “Còn không phải sao, vẫn phải để bác sĩ Lê Đông của chúng ta.”
Những người khác nói đến Thịnh Tuệ cũng đều thổn thức, đơn giản tán gẫu vài câu rồi từng người chuẩn bị trở lại cương vị công tác.
Lê Đông chờ người khác đều đi rồi thì nhẹ giọng gọi lại kế toán An lại: “Chi phí rõ ràng là phó giáo sư Kỳ nộp, vì sao cô lại nói là tôi chứ.”
“Hả? Phó giáo sư Kỳ dặn dò tôi như thế mà.” Kế toán An mặt lộ vẻ nghi hoặc, khó hiểu nói:
"Anh ấy nói dù sao Thịnh Tuệ cũng là một cô bé, anh ấy giúp thì sẽ dễ dàng khiến người ta bàn tán, đổi thành cô thì không cần kiêng dè gì.”
Kế toán An mới vừa biết chuyện hot search không lâu, cười ha hả nói với Lê Đông: “Huống hồ nếu như hai người kết hôn thì anh ấy vừa giao thẻ lương lên, đến lúc đó không phải sẽ là cô trả tiền sao.”
Một khác đầu ở hành lang có người gọi kế toán An đi hỗ trợ, cô gái cũng không tiếp tục nói nữa, cười với Lê Đông sau đó xoay người rời đi.
Lê Đông nhìn người đi xa, trên đường về văn phòng bèn lấy di động ra gửi tin nhắ: “Kế toán An nói với tôi, anh nói muốn lấy danh nghĩa của tôi nộp tiền thuốc men cho Thịnh Tuệ.”
Tin nhắn ngắn được trả lời rất nhanh.
Kỳ Hạ Cảnh: Ừ, tôi đã nói vậy.
Lê Đông gật đầu chào hỏi với đồng nghiệp trong văn phòng, trở lại chỗ ngồi muốn trả lời tin nhắn thì di động trong túi lại lần nữa rung lên.
Kỳ Hạ Cảnh: Chúng ta ai nộp cũng đều giống nhau.
Hai tin nhắn cách nhau gần hai phút, như thể người gửi đi đã suy nghĩ cặn kẽ sau đó mới đáp lại.
Chúng ta ai nộp cũng đều giống nhau.
Lê Đông tự dưng nghĩ đến lời trêu chọc vừa rồi của kế toán An, tay muốn gõ chữ ngừng lại thì tin nhắn thứ ba từ bên đối diện đã được gửi tới.
Kỳ Hạ Cảnh: Từ Lãm đã đưa một tấm vé Disney còn lại cho tôi.
Đối thoại trước kia của hai người phần lớn đều là “cảm ơn” hoặc “được”, Lê Đông không đoán ra dụng ý trong tin nhắn này của Kỳ Hạ Cảnh, dò hỏi một cách khô khan: “Vậy anh sẽ đi sao.”
“Buổi sáng mang Đồ Hộp đến bệnh viện, thời gian còn kịp thì đi.”
Vì sao Đồ Hộp phải đi bệnh viện?
Chó lông vàng bình thường rất hoạt bát, làm Lê Đông sắp quên nó đã hơn mười tuổi rồi, tâm trạng đột nhiên chùng xuống.
Cô vội vàng gõ chữ: “Vì sao Đồ Hộp phải đi bệnh viện thế? Nó có khỏe không?”
Lần này Kỳ Hạ Cảnh trực tiếp gửi tới một đoạn video.
Trong video Đồ Hộp đang chuyên tâm vùi đầu ăn cơm, khăn trùm đầu Stitch mà Lê Đông tặng lắc lư trên đỉnh đầu, tiếp theo là một âm thanh bối cảnh mơ hồ: “Cậu đột nhiên đeo cái khăn trùm đầu kia cho nó làm gì...”
Video ngắn mười mấy giây đột nhiên im bặt, Lê Đông lại không nhịn được click mở một lần nữa, rốt cuộc nghe rõ là giọng phỉ nhổ của Từ Lãm.
Cô đang muốn tiếp tục trả lời, Kỳ Hạ Cảnh lại trực tiếp gọi điện thoại tới. Lê Đông nhìn thông báo hiện thị do dự một lát rồi ấn nút nhận.
Lúc điện thoại được kết nối, ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của Kỳ Hạ Cảnh: “Nhìn thấy video chưa?”
Lông mi của Lê Đông run rẩy, sau một lúc lâu nghe thấy mình nhẹ giọng trả lời: “Nghe thấy rồi.”
Kỳ Hạ Cảnh đáp một tiếng trầm thấp, giải thích vấn đề của cô: “Không bị bệnh, chỉ là kiểm tra sức khoẻ định kỳ thôi.”
Âm thanh bối cảnh lại lần nữa xuất hiện tiếng nói chuyện gào to hô hào của Từ Lãm, Kỳ Hạ Cảnh không kiên nhẫn khẽ chậc một tiếng, ngay sau đó là một trận tiếng vang sột soạt, có lẽ là người đàn ông nắm giấy trong tầm tay lên rồi ném qua.
Từ Lãm kêu thảm thiết một tiếng, lên án: “Báo cáo lớp trưởng! Nơi này có người đánh nhau gây chuyện!”
Kỳ Hạ Cảnh cười lạnh: “Ai nói tôi gọi cho cô ấy.”
“Cậu còn giả vờ! Cậu đã bao giờ ôm di động gửi tin nhắn lâu như vậy! Mỗi lần cậu đều chỉ trả lời tôi một chữ “cút”!”
“Tự hiểu lấy mình đấy, còn có thể cứu được.”