Hôn Nan Tòng

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dùng ngón chân dùng sợi tóc thậm chí là dùng cả cúc hoa để nghĩ cùng biết Hàn Cảnh Thần lại bị Hàn Đại thiếu nhớ thương rồi.Hàn Cảnh Thần khóc không ra nước mắt,có một loại khao khát chạy đến trước mặt Hàn Đại thiếu,đá bay anh xuống tận cổng,rồi sau đó chỉ thẳng vào mặt anh mà chửi:"Ngày mai ông không muốn dậy sớm,ngày mai ông đây muốn làm biếng,chiều mai mới về trường,cho nên anh phải chờ tôi,anh có hiểu không,không hiểu tôi bắt anh lặp đi lặp lại đến khi nào hiểu mới thôi!!"

Nhưng tưởng tưởng cũng chỉ là tưởng tượng,Hàn Cảnh Thần không thể làm gì hơn,gọi điện cho lão quản gia kể khổ một hồi:Ai u ngày mai cháu không muốn dậy sớm về trường đâu ~.

Lão quản gia nghe xong thì cười ha hả,trả lời: "Thật ra Hàn Đại thiếu ngoài lạnh trong nóng.Ngày mai cậu ấy muốn đưa cháu đi sớm như thế,có thể là muốn dẫn cháu đi chơi rồi mới đưa cháu về trưởng thì sao?Cháu phải tin tưởng Đại thiếu gia,bác không lừa cháu làm gì đâu."

Hàn Cảnh Thần bị an ủi đến mức khóc ra,ôm tâm tình lâm li bi đát trèo lên giường đi ngủ.Ngày mai giờ đi thì bây giờ chín giơ phải đi ngủ cho sớm.Nhưng đang ngủ cũng rất đau khổ,vì hắn mơ một giấc mơ,trong giấc mơ ấy Hàn Đại thiếu biến thành một con sói hoang,đuổi hắn,quá thê thảm luôn ấy.Nếu như mà biết chạm mặt Đại thiếu có kết cục bi thảm thành như vậy,hắn sẽ ăn uống đầy đủ,đi vệ sinh thật cẩn thận,nhưng mà..trên đời này không có nếu như.Muốn khóc quá đi mất,đưa nến cầu nguyện cho Hàn Đại thiếu đáng ra phải chừa lại vài cây cho bản thân chứ!!Sáng mà phải dậy sớm là vô cùng khổ sợ luôn ấy.

Ánh mắt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào căn phòng,Hàn Cảnh Thần cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ,bên ngoài còn đọng lại một chút sương mù,đây thật sự là sương mù,chứ không phải là ép buộc em gái vào "ba ba ba" trong sương mù đâu (?)

Đoạn này rất là khó hiểu,nguyên văn là như này "....mới không phải cường bách nữ võng hữu đến bên trong ba ba ba vụ mai"

Cụm từ "bababa vụ mai" mình có tìm được trên Baidu thì có thấy một topic là kiểu như vừa xxx vừa đeo khẩu trang trong khói bụi ấy..Nên theo mình nghĩ thì đoạn này có lẽ sẽ là "đây thực sự là sương mù chứ không phải là khói kí thải đại loại vậy".. chẳng biết là có đúng không nên mình giữ nguyên.Xin lỗi về sự bất tiện này.

Tiện tay mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành,mởi xong rồi Hàn Cảnh Thần mới thực sự muốn chặt đứt cánh tay vừa "tiện" kia của mình,sáng sớm này ra có gì hay ho đâu mà phải mở cửa cơ chứ,đỡ phải nhìn thấy một màn chạy bộ buổi sáng của Hàn Đại thiếu âm hôn bất tán.Qủa thật là từ nay về sau có chết hắn cũng không xếp Hàn gia vào lịch trình cuối tuần của mình nữa,quá đáng sợ!

Ở dưới lầu,Hàn Đại thiếu tâm trạng vui vẻ,quả nhiên là tự giác,không cần ai lên gọi mà cũng dậy đúng giờ.

Trên thực tế thì đúng như lời lão quản gia nói hôm qua với Hàn Cảnh Thần,Hàn Đại thiếu đúng là có ý định đưa hắn đi chơi.Nhưng trước khi bị gọi vào trong thư phòng,anh đúng là không có ý tưởng đưa thằng em trai (rất có thể) đối nghịch với mình đi chơi,huống chi đây lại là con riêng của cha với tình nhân ở bên ngoài,cùng anh có nửa quan hệ huyết thống,nghe thôi là không thể chấp nhận được rồi.Sau đó anh lại nghĩ lại,nếu như cha bảo mình đưa nó đi chơi,có phải hay không để cho anh thân quen với nó hơn?Nhìn bộ dáng phóng khoáng của nó,có thể là từ trước tới nay chưa từng chơi với người giàu có nào mà chỉ thích hoạt động.Cậu ta cho rằng cậu ta học khoa điện ảnh thì mình sẽ nghĩ là cậu ta không có hứng thú với gia sản của Hàn gia sao,em trai ơi,anh dù gì cũng lớn hơn em tận mười tuổi,để xem hôm nay anh "dạy dỗ" em thế nào.

Nhà giàu thì thích chơi cái gì?

Hàn Cảnh Thần ăn sáng xong,không tình nguyện mà xách túi lớn túi nhỏ đi đến đằng sau xe của Hàn Đại thiếu.Hàn Đại thiếu hôm nay khai xe,một chiếc xe việt dã,nhìn trông rất khốc.Hàn Cảnh Thần lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ,tại sao Hàn Đại thiếu lại không đem chiếc xe thể thao màu đỏ cao cấp giống Hoàng Phủ Quân Ngạn ra để đi?Hay là lại không muốn cho mình ngồi trong đấy,mà đó là chỗ thiêng liêng chỉ dành cho vợ tương lai ngồi thôi?

Nghĩ thế,Hàn Cảnh Thần lại nghĩ tới nội dung của một đoạn phim ngôn tình này: Anh ngôn tình có một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn,người người nhà nhà nhìn vào mà đỏ mắt ghen tị.Em trai y,thư ký của y,anh em bạn bè của y cũng biết trên xe có một chiếc ghế phó lái chưa có ai được quyền ngồi lên đó,anh ngôn tình cũng chưa cho phép ai ngồi lên.Vì thế mà sau khi quen biết được chị ngôn tình,chỉ ngôn tình được phép ngồi lên cái ghế phó lái này,thì tất cả mọi người đều khẳng định,chị ta chắc chắn là nữ chính.Còn cái người mà lúc nào cũng giở thủ đoạn hèn mọn hãm hại cô,đương nhiên là nữ phụ độc ác,trái lại,người lúc nào cũng trung thủy sâu nặng với cô thì là nam phụ.

Nghĩ đến đây,Hàn Cảnh Thần yên lặng thở dài,thân phận của hắn so với nữ phụ ngu ngốc chính là một thằng nam phụ ngu ngốc hơn,bởi vì trong «Bất ngờ gặp gỡ tổng tài hàng tỉ tỉ» nhân vật của hắn chính là em trai của nữ phụ,luôn nghe theo lệnh của nữ phụ đi hãm hại nữ chính,người mà bị nữ phụ lợi dụng còn không phải là nam phụ ngu ngốc hay sao?Tương lai trước mắt của hắn đúng là nhuộm màu bi thương.

Hàn Nghị Thành: "Mơ mộng cái gì nữa,lên xe"

Mặt không đổi sắc nhìn Hàn Cảnh Thần đang ngơ ngơ ngác ngác,Hàn Đại thiếu ném cho hắn cái ba lô đang cầm trên tay,Hàn Cảnh Thần theo bản năng bắt lấy,sau đó lại ném nó vào ghế sau, "bộp" một tiếng,cái cách ném đồ đạc thô lỗ này,đúng là tìm đường chết mà.

Hàn Nghị Thành: "..."

Hàn Cảnh Thần không hề biết rằng,thật ra ý của Hàn Nghị Thành là bảo hắn cầm ba lô,cái vẻ mặt "không biết" này của hắn khiến cho anh phát điên,chỉ muốn đánh đến khi nào hắn cầu xin mới thôi.

Thật ra là Hàn Cảnh Thần không phải không biết,mà là hắn không có ý nghĩ muốn cầm đồ giúp.Hơn nữa,ngồi ghế phụ cũng phải thắt dây an toàn,ôm một cái ba lô to đùng như thế hắn ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thế nào được.

Tuy Hàn Cảnh Thần đã lấy bằng lái xe,nhưng hắn vẫn chưa có tiền mua xe riêng,cho nên khi nhìn thấy con xe việt dã cao cấp này hắn liền kích động,bắt đầu suy nghĩ tới con xe riêng sau này của mình,Đại thiếu gia bây giờ đúng là hạnh phúc.Đúng rồi,không biết thân chủ này đã có bằng lái chưa,trước giờ hắn vẫn chưa thấy bằng lái xe đâu cả,bị mất – đương nhiên không có khả năng,có khả năng hơn là – không có bằng lái!

Xem ra kì nghỉ hè hoặc nghỉ đông năm nay phải đi thi lấy bằng lái xe mới được,nhìn người khác chạy xe riêng hắn cực kỳ hâm mộ biết không.Với cả Hàn gia giàu có như thế,thừa cho hắn một cái xe cũng có làm sao đâu nhỉ?

Mơ mộng về xe ô tô cũng đâu phải là chuyện xấu.

Hàn Đại thiếu đương nhiên sẽ không tiện tay đem bán Hàn Cảnh Thần đi,cho nên Hàn Cảnh Thần ngắm phong cảnh ven đường một chút rồi ngả đầu vào ghế sau,ngủ..

Sau khi xuống xe,Hàn Cảnh Thần có thể cảm nhận được trong mắt Hàn Nghị thành bùng lên ngọn lửa giận dữ,nhiệt độ xung quanh giảm xuống tận mấy độ,Hàn Cảnh Thần rụt cổ,hắn ngủ thì có gì là sai,ai bảo Hàn Nghị Thành lái xe êm quá làm gì,hơn nữa mặt đường không có ổ gà ổ vịt,ngủ quá thoải mái luôn chứ còn gì.Đại Thiếu gia a,lần sau cứ thế mà phát huy nhé.

Tâm trạng tốt đẹp của Hàn Cảnh Thần không kéo dài được bao lâu thì hắn phát hiện Hàn Nghị Thành dẫn hắn đến CLB golf,trước mắt là một bãi cỏ dài xanh ngút ngàn,là nơi để mấy kẻ có tiền vào đây chơi golf.Cái loại mà cầm gậy cầm bóng đánh tới đánh lui ấy,cái kiểu chơi bóng bàn thậm chí còn vui hơn.

Bây giờ Hàn Cảnh Thần đã biết ý của Hàn Nghị Thành rồi,đó là đưa hắn đến đây để vận động rèn luyện một chút,hôm qua anh vừa hẹn với bằng hữu xong.Tiếp theo đó là hai nhân viên phục vụ quen thuộc đưa bọn họ tới sân VIP.Hàn Cảnh Thần lại hồi hộp,cảm thấy hai tay mình nóng lên.Hàn Đại thiếu phải xài đồ tốt mới chịu,cho nên nhân viên cũng không thể lơ là cho nổi.

Một cái ba lô to đùng nữa cũng đang được Hàn Đại thiếu đưa cho Hàn Cảnh Thần cầm.

Đây là một cái ba lô rất to,của Hàn Đại thiếu cho hắn,nếu VIP mà phục vụ như này thì anh không chỉ đến một hai lần thôi đâu,nên có một hai bộ là điều bình thường ,nhưng điều khiến Hàn Cảnh Thần ngạc nhiên chính là vị Đại thiếu gia keo kiệt này thế mà lại cho hắn một bộ,phải biết là hắn trước giờ chưa từng động vào mấy thứ đắt tiền này,toàn đồ của mấy kẻ có tiền,hắn không với tới...

"Phựt"

Dây thần kinh như đứt ra.

Chẳng lẽ Hàn Đại thiếu biết rõ hắn ko chơi cho nên mới dẫn hắn vào đây sao?

Hàn Cảnh Thần đột nhiên đoán trúng phóc.

Có thể rời khỏi đây hay không?Bởi vì hoạt động này vô cùng không phù hợp với hắn nha.

Hàn Đại thiếu quay đầu lại: "Chúng ta lên tầng "

Hàn Cảnh Thần muốn bổ nhào vào Hàn Đại thiếu mà bày tỏ anh ơi em muốn về ,hắn cũng không quá chú ý tới tình hình bên trong sân,cho nên nhìn thấy vài người quen quen hắn cũng không để tâm lắm,hắn vẫn còn đang xoắn xuýt có nên nói hay không,và làm thế nào để anh cho phép hắn về nhà đây.Anh trai lớn tuổi như vầy rồi mà còn thích đùa bỡn em trai,anh không sợ về cha đánh đòn anh sao?Lớn rồi mà vẫn thích nghe mắng hả?

Tiến tới một lao,lùi lại cũng một lao,Hàn Cảnh Thần yên lặng phó mặc cho số phận vậy.

Trong sân chia làm hai khu,khu luyện tập và khu thi đấu.Hôm nay Hàn Đại thiếu lại hẹn nhiều bằng hữu đến,chắc sẽ không đê ý tới hắn nữa ha?

Hàn Nghị Thành cũng nghĩ giống Hàn Cảnh Thần,anh vừa gặp lại bằng hữu,liền quên luôn mấy điều hay ho dạy dỗ Hàn Cảnh Thần rồi.Anh cũng không muốn trực tiếp giới thiệu em trai mới của mình,không phải bộ dạng của hắn khó coi,cũng không phải vì than phận con riêng của hắn,mà là vì mọi người ở đây đều xuất than từ gia thế,nên liếc mắt một cái liền hiểu.Với cả hôm nay anh đột nhiên có ý định tam tha cho hắn.

Thế giới này,không những có nữ nhân phức tạp,nam nhân cũng rất phức tạp nha.

Hàn Đại thiếu ném một câu giữa trưa đưa hắn đi ăn buổi chiều đưa hắn về trường rồi đi tới chỗ đám bằng hữu kia,Hàn Cảnh Thần nghĩ có phải hay không Hàn Đại thiếu không muốn cho bằng hữu của anh biết mình là em trai cùng cha khác mẹ của anh mà để mình lại trong này?Nhưng hắn vốn không còn là "Hàn Cảnh Thần" kia nữa,nên tâm lý vẫn rất thoải mái.

Nhưng cho đến khi hắn cầm lấy gậy golf và quả bong nhỏ,hắn liền tức giận,rõ rang là hắn có biết đánh đâu,mà để hắn ở khu luyện tập,đây tuyệt đối là cố ý!

Hàn Cảnh Thần cố tình chọn một góc khuất nhất,cầm lên cây gậy golf cũ mà Hàn Đại thiếu cho hắn,bắt đầu học theo TV mà tự chơi đùa.

Chuẩn bị tư thế,vung tay lên.

Rất có khi chất,rát khốc,nhưng vẫn rất dễ thương,đáng khen!

Đấy chỉ là Hà Cảnh Thần tự sướng thôi!

Thực tế thì,quả cầu trắng trắng nhỏ nhỏ vẫn nằm yên đó,ngẩng đầu chuẩn độ ưu thương nhìn hắn,anh đẹp zai ơi,anh đánh tổi thiểu cũng phải mười gậy rồi,sao còn chưa đánh trúng tôi thế?Người ta muốn hưởng thụ cảm giác bay lên trời cao cho nó bằng bạn bằng bè mà!!!

Lần thử lại thứ hai,quả bong trắng kia cũng được toại nguyện mà bay lên,để lại ột câu nói: "Đây mà là bay á?Đùa gì thế,đây là ném đi chứ gì!!!!!"

Nó bị đánh đến phòng hộ trên lưới (?)

Hàn Cản Thần nhìn kĩ thuật của mình mà 囧

Còn nam chính Hoàng Phủ Quân Ngạn,giờ phút này một thân quần áo thể thao nhẹ nhàng ngồi trong phòng VIP,hôm nay y cũng được hẹn ra đánh golf,nhưng y có thói quen là đến đây mới thay đồ,nên so với mấy bằng hữu khác xuống muộn hơn.Vốn chỉ định uống cốc nước sau đó đi luôn,nhưng không ngờ ở vị trí này lại nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đứng cầm cái gậy khua khoắng loạn xạ cả lên,không hiểu sao lại khiến cho tâm tình y tốt lên đôi chút,nhưng với người này không có hứng thú nhiều,chỉ là cái loại nhà giàu mới nổi mà thôi,hơi bĩu môi,y đi về phía sân bong.

Aiyaa Tổng tài,người cũng dám đánh giá Tổng tài phu nhân của mình thế sao?

Nếu Hàn Cảnh Thần mà biết được chuyện y chê hắn nhà giàu mới nổi,hắn sẽ tức điên người mà chạy vọt tới,xốc cổ áo y lên mà hét lớn: Không có ông đây,hôm đấy anh chỉ có nước lấy tay chùi đít,đừng tưởng có tiền là ngon.Bao giờ ông đây đạt giải Ảnh Đế,ông sẽ bắt anh quỳ liếm chân ông nghe rõ chưa!"

(Chỗ chùi... là tác giả viết đấy nhé !)

Nhưng thực tế là Hàn Cảnh Thần không biết rằng,hắn ngôc vụng đã bị Hoàng Phủ Quân Ngạn nhìn tới lui xong còn đánh giá một phen,sờ sờ cổ,Hàn Cảnh Thần lẩm bẩm: "Mình sao lại cảm giác có điều gì không lành thế nhỉ?"

Lúc mà hắn đang nghĩ xem nên đánh tiếp hay nên quay vào phòng nghỉ uống nước,thì điện thoại hiển thị có tin nhắn mới từ Hàn Đại thiếu,bảo hắn đem đồ đặc đến tìm anh.

Xem ra,vẫn phải qua đó thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio