Tổng diện tích sân golf là hơn m, xung quanh còn có hơn km tường lát đá hoa cương xây bao quanh,được mọi người ca ngợi là "Sân golf Vạn Lý Trường Thành".Sân golf rộng lớn,khe dốc chằng chịt gây nhiều hứng thú,góc chết như sao trên trời,bố cục rừng rậm,hồ nước rất tài tình.Tất cả những điều ấy đều thiết kế để cho là học viên hay chơi chuyên nghiệp đều có thể thử thách bản thân.
Hàn gia có người con,hai nam một nữ.Hơn kém nhau cũng không nhiều lắm,Đại Thiếu gia hơn Tam thiếu gia tuổi,Tam Thiếu gia kém Nhị Tiểu thư tuổi,cơ bản là nói năm đã có thêm người con rồi.Mọi người đều cho rằng Hàn phu nhân gả vào Hàn gia là thực sự quá hạnh phúc.
Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận,những lời nói ngợi ca này không khác gì những cây kim sắc nhọn đâm vào tin Hàn phu nhân,Hàn Chấn Hưng lấy bà chẳng qua là áp lực gia tộc đè nặng đôi vai,chứ ông sớm đã có người thương.Nữ nhân kia lại không chút áp lực dành được tất cả ưu ái của Hàn Chấn Hưng. Sau này,Hàn phu nhân bị ung thư,sống không được bao lâu nữa,bà yêu cầu cha Hàn đừng bao giờ đi gặp gỡ người kia nữa,bà mới là vợ của ông,mà ông cũng là chồng của bà,còn người kia chỉ là tình nhân của ông mà thôi.
Lúc đấy,Hàn phu nhân cũng đã sớm biết,cha Hàn cùng người phụ nữ kia đã sớm đầu gối tay ấp,người kia cũng có một đứa con kết tinh tình yêu cảu bọn họ,mà lại là thời điểm vài năm sau khi bà sinh đứa con gái thứ hai.Lúc đó,bà quá mức vui mừng,cho nên cũng không để ý đến việc cha Hàn cùng người phụ nữ kia đã ben nhau lâu như thế,chỉ là lúc vỡ ra thì đã quá muộn.Ngẫm nghĩ lại,khi mà bà sinh con trai đầu lòng,vợ chồng tương kính như tân,mặc dù lúc trên giường,cha Hàn vẫn mãi lạnh nhạt,nhưng bà cũng không biết mình nên đòi lại những gì để bù đắp bản thân đây.
Sau đó,Hàn phu nhân mất,trong cơn hấp hối,bà ép cha Hàn phải đuổi ngay nữ nhân kia đi,cha Hàn đồng ý.Cho dù là ai,đời này ông cũng khiến họ thua thiệt nhiều.Lấy ai để đáp ứng ai?Người vợ trên danh nghĩa của ông cũng đã cực khổ nhiều năm như thế,thôi thì lấy người kia để đáp ứng bà ấy.
Người phụ nữ kia sau khi bị đuổi đi đúng là đi luôn,sau đó gặp tai nạn mà rơi xuống hồ,mang theo cả người con kia đi luôn.Cho đến mười năm sau,nữ nhân này mới liên hệ với cha Hàn,đúng vậy,người này cũng sống không được bao lâu nữa,so với Hàn phu nhân lại còn khổ sở hơn,người nọ đi rồi,cha Hàn lúc đấy còn không nhìn được bộ mặt của người nọ.
Về sau,nữ nhân có để lại di ngôn cho Hàn Cảnh Thần không thì không ai biết,bởi vì Hàn Cảnh Thần bây giờ chính là Hàn Cảnh Thần,chứ không phải là "Hàn Cảnh Thần".Cho nên,nữ nhân có để lại di ngôn kia,chỉ có "Hàn Cảnh Thần" mới biết được.Mà trong mười năm ấy,cũng không ai biết người phụ nữ này tung tích ra sao,cho dù cha Hàn có nhọc công tìm kiếm,người cũng như bóc hơi khỏi trái đất,không thể tìm được.
Hàn phu nhật đột ngột qua đời cũng để lại một cú sốc quá lớn cho lũ trẻ,khi ấy,con trai cả lớn nhất đã tuổi,cho nên bà không lo các con bị đói mà không có ai nấu cơm.Có câu nói rất đúng, "xa mẹ thì hư con",nhưng may sao,Hàn gia còn có lão quản gia tận trung tận trách,nhìn cái thiếu gia,tiểu thư lớn lên,đối với bọn họ,Lão quản gai như một nửa gia trưởng của mình vậy.
Gia đình có chuyện xấu,Hàn Đại thiếu cùng các em cũng vì thế mà thay đổi ít nhiều,càng thêm chín chắn,thành thục,nhưng lại không giữ được tình cảm gắn bó keo sơn lúc ban đầu nữa,thay vào đó là tự lập đi lên.
Cho nên ,mục đích dong dài của tác giả cốt yếu là nói về một chuyện,thật ra Hàn Đại thiếu sau năm tuổi thì không bao giờ có dịp dẫn em trai em gái ra ngoài đi chơi nữa,nên trong nội tâm vẫn khao khát có ngày sẽ được dẫn theo các em đi chơi,sau đó đưa đi ăn,còn mua thêm nhiều quần áo đẹp cho chúng nữa.
Tối qua,sau khi trò chuyện với cha Hàn,Hàn Nghị Thành cũng đã nghĩ đến việc đưa đứa em cùng ch khác mẹ không giống như tưởng tượng bấy lâu nay của anh đi chơi.Khoảng thời gian trước là anh thử hắn,rồi cho đến khi anh báo với hắn thì nghĩa là anh đã quyết định rồi.Đương nhiên là tất cả những kế hoạch của Hàn Nghị Thành,Hàn Cảnh Thần đều không thể bết được,bây giờ hắn chỉ đơn thuần nghĩ nên chấm dứt nhanh chuyện này để về trường mà thôi.
Hàn Cảnh Thần đi từ khu luyệntập tới chỗ mà Hàn Đại thiếu bảo,càng đi hắn càng càng thấy cỏ dại trên sân được xử lý cực kỳ tốt,hắn tuy rằng không hiểu,nhưng hiển nhiên điều này khiến cho mọi người rất thoải mái.Cũng có rất nhiều nhân viên bộ dạng rất bận rộn chạy xe tới lui,chắc họ đang đ nhặt bóng.
Ở đây rất cũng không tính là đông người lắm,chắc tại không gian sân rất rộng,người chơi xuất hiện rải rác ở khắp nơi,Hàn Cảnh Thần nhìn từ xa đã thấy có cả đống người đứng xung quanh,Hàn Nghị Thành cũng đứng một bên quan sát.
Cộp một tiếng,quả bóng mà Hàn Cảnh Thần không nhìn thấy rơi vào cái lỗ dưới chân cái cờ đang đung đưa trước gió.
Một đám người cùng nhau vỗ tay cổ vũ.
Hàn Đại thiếu mắt đảo quanh,nhanh chóng nhìn thấy Hàn Cảnh Thần,trên tay còn cầm gậy golf,thoạt nhìn bộ dáng rất phấn chấn,làm cho Hàn Cảnh Thần vô cùng tự nhiên mà đứng sau lưng Hàn Đại thiếu,yên lặng không lên tiếng quấy rầy người khác,nhưng lại khiến cho một vị nam trung niên vừa rồi quay lại nhìn hắn.
"Nghị Thành,đây là...?"
Hàn Đại thiếu khoác tay lên vai Hàn Cảnh Thần: "Chú Tình,đây là em trai của cháu,hôm nay vốn là đưa nó về trường,nhưng tiện đến đây để mọi người làm quen."
Người này thuộc tầm tuổi trung niên,trên người toát ra phong độ của người trí thức,lúc mỉm cười cảm thấy rất ôn hòa,Hàn Cảnh Thần mỉm cười đáp lại,Đại thiếu aya ngài đặt đôi tay ngọc ngà trên vai của tôi làm tôi áp lực quá thể nè.
"Chào chú Tình."Bảo hắn nói gì thì hắn nói cái đó thôi.
Người được gọi là chú Tình này cũng không hỏi nhiều,nhưng ánh mắt lóe lên tia quái dị,cũng không vạch trần gì cả,chắc bởi vì không có gì để vạch trần đi.
Chú Tình cảm thán nói: "Anh bạn trẻ này nhìn thật trưởng thành."
Những người khác đều mỉm cười,Hàn Nghị Thành lại không còn gì để nói,anh có cảm giác như mình vừa tốt bụng mà làm một chuyện xấu.Bởi vì từ trước tới nay đều chưa từng dắt các em ra ngoài,nên lần này tự nhiên lại gây ra hiểu lầm không nhỏ,mà lại không thể giải thích...
Còn Hàn Cảnh Thần,hắn vẫn đang giả ngây giả ngô cười.Đậu xanh rau má!Hai người đừng có cười nữa được không,da đầu tôi run lên rồi đây này.Chúng tôi thực sự là anh em đó,nhiễm cùng sắc thể từ một người cha,không làm anh em thì là cái gì?
Nhưng mà,phận làm một người diễn viên chuyên nghiệp cứ lặng lẽ mà hiểu như vậy thôi.
Anh em loạn luân với nhau làm sao được,tâm tư các ngươi đúng là không thuần khiết.Đây là ngôn tình,là truyện ngôn tình chuyển thể phim ngôn tình,chớ không phải thể loại Đam mỹ NP đâu.Không được đảo lộn kịch bản,thế là không khoa học!
Tiếp đó,thân phận Hàn Cảnh Thần lại biến thành tiểu tình nhân của Hàn Nghị Thành,khiến cho cả tập thể cùng chán ghét.Vì thế,Hàn Cảnh Thần cũng chỉ phát huy tối đa năng lực diễn xuất chuyên nghiệp của mình,yên lặng mà đứng sau lưng Hàn Nghị Thành.
Hàn Nghị Thành hết can lại ngăn không cho Hàn Cảnh Thần cần chai nước,khăn lau tới hỏi:Anh trai,anh có khát không,em có nước nè,anh có mệt không em lau mồ hôi cho anh nha?Tức thì,sự chú ý lại hướng về Hàn Nghị Thành,mọi người cùng đồng nhất một ánh mắt:Em trai của cậu thật sự rất quan tâm đến cậu,tối nay cậu cũng phải "chăm sóc" cho người ta nha~.Vì thế tất cả mọi người cùng cười lớn,Hàn Cảnh Thần cũng cười đến thắt lưng cũng gãy,ahahaha anh tưởng một mình anh biết chơi xấu à?Hôm nay tôi chỉnh chết anh ahaha..
Vì thế,mọi người vốn dĩ ban đầu không quen nhau bây giờ lại nói cười hòa thuận,chỉ có Hàn Đại thiếu như ăn phải Hoàng liên (là một vị thuốc rất đắng,đã nói ở C),thật là khổ sở,không phải anh chỉ muốn đưa em trai mình đi làm quen với mọi người thôi sao,sao lại khó khăn cay đắng đến thế?Chẳng lẽ phải đưa ra ngoài nhiều hơn nữa mới có hiệu quả sao...
Sau khi tạm biệt đám bằng hữu,Hàn Nghị Thành dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Hàn Cảnh Thần,người đứng sau chà xát hai tay:Anh,anh muốn là gì,chúng ta là anh em,không thể được.Nếu không,..Thần Xuyên Qua sẽ không bỏ qua cho tôi đâu đấy.Anh trai của mình mà cũng dám mơ tưởng!
Che mặt xấu hổ,không được đâu,tôi sẽ hét lên đó,này,Hàn Đại thiếu...
Hàn Cảnh Thần,cậu đang suy nghĩ mấy cái chó má gì thế,đây là tác hại của việc đọc truyện Đam mỹ ngựa đực nhiều quá đấy.Hàn Đại thiếu vừa nhìn là biết tam quan bình thường,giới tính bình thường,cậu không cần phải ghép hai người vào một bộ Đam mỹ huynh đệ văn đâu,ok?
Ngựa đực để chỉ một loại truyện có một nam chính và nhiều nữ chính.Tuy nhiên,khác với thể loại harem(hậu cung),truyện ngựa đưc không mấy chú trọng vào phần diễn biến tình cảm yêu đương của các nhân vật chính,mà chỉ như con ngựa đực biết giao phối vậy,nên gọi là ngựa đực
Lúc sau,Hàn Tứ thiếu trong lòng yên lặng nghĩ:Nhập diễn gì gì đó,thật không nên mà.
Bởi vì Hàn Nghị Thành còn phải đưa Hàn Cảnh Thần về trường,cho nên bữa trưa không đi ăn cùng mọi người ở nhà ăn của CLB mà tới một nhà hàng chuyên về cá gần đó.Nói rồi,không phải là anh đang cố gắng lấy lòng nó,mà chỉ muốn hắn ăn nhiều cá một chút,trở thành một tên "Môi cá nhám" luôn đi cho rồi.
Môi cá nhám đồng âm với ngu xuẩn.
Có cá ăn,ai mà nghĩ nhiều như vậy,Hàn Cảnh Thần cũng chẳng rảnh mà quan tâm xem trong đầu Hàn Đại thiếu đang nghĩ cái gì.Đoán làm gì,mặc dù biết là anh đang mong hắn trở thành một tên môi cá nhám thì có làm được gì,tốt nhất là không nên đoán,đóan là tìm đường chết mà.
Lại nói,sau khi hai anh em nhà Hàn đi khỏi CLB,Hoàng Phủ Quân Ngạn cùng hai vị bằng hữu khác cũng đến nhà hàng ăn cá,đừng hỏi tại sao lại nói là nhà hàng ăn cả,mà bởi vì nhà hàng này tên là "Ăn Cá",ông chủ ơi ngài quả thật tài tình mà.
Hàn Cảnh Thần đi vào "Ăn Cá" ,bày biện trong nhà hàng rất khác so với những nơi khác,hoàn toàn đều làm bằng trúc,tuy không tạo cảm giác cường đại to lớn,sang trọng,nhưng lại rất thanh điệu nhẹ nhàng.Xung quanh nhà hàng còn có cả một rừng trúc với rất nhiều các loại trúc khác nhau,cách điệu rất nghệ thuật.
Hoàng Phủ Quân Ngạn ngồi trên tầng hai,hướng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ,tay vẫn còn cầm chén rượu,bĩu môi (cute quá ~) nói:
"Hàn Nghị Thành cũng tới."
Bằng hữu một: "Ừ,bình thường mà,hôm nay cậu ta cũng tới câu lạc bộ đó."
Bằng hữu hai: "Hình như kia là tiểu tình nhân của cậu ta thì phải?"
Hoàng Phủ Quân Ngạn hạ mí mắt,chẳng trách y lại cảm thấy bóng dáng ấy quen thuộc,thì ra lại là tên nhà giàu mới nổi hồi sáng,mà cũng không phải là nhà giàu mới nổi,mà là tình nhân của Hàn Nghị Thành mới đúng,lúc trước đi qua hẳn là nhìn thấy chứ.
Tổng tài đại nhân hừ lạnh,quả là thấp kém!
Y thực sự muốn hỏi xem,tại sao Hàn Nghị Thành lại quen người thấp kém tới vậy?
"Gọi đồ đi,dù sao đồ ăn cũng là để "mời khách" (không biết edit như nào đành phải như này)
Bằng hữu một có chút khiếp sợ.
Tuy nói Hoàng Phủ Quân Ngạn và Hàn Nghị Thành đều nằm trong bốn gia tộc lớn nhất,nhưng quan hệ trước giờ của bọn họ như nước với lửa.Có người này sẽ không có người kia,tôi không vừa mắt cậu cậu cũng không vừa mắt tôi,cậu cướp bạn gái tôi thì tôi cướp bạn gái cậu.Chính là cái kiểu quan hệ lằng nhằng như thế đấy.
Vì thế,khi mà Hoàng Phủ Quân Ngạn "ngỏ ý" dùng bữa với Hàn Nghị Thành,Hàn Nghị Thành cũng rất "vui mừng" mà đồng ý,cuối cùng là tất cả cùng xoay quanh một đống đồ ăn,bắt đầu bữa trưa "vui vẻ"
Hàn Cảnh Thần đang sợ hãi không thốt lên lời,mồ hôi mông chảy ròng ròng,tại sao ông trời lại sắp xếp để cho mình một lần nữa gặp nam chính nhanh thế cơ chứ?Đậu xanh!Ăn trưa mà cũng gặp được thì hơi khủng bố rồi đấy.
Mải tự biên tự diễn,Hàn Cảnh Thần không hề để ý tới,trên mặt anh trai thân yêu của hắn và Hoàng Phủ tổng tài giờ phút này có viết mấy chữ: Em trai/Cái tên môi cá nhám không biết xấu hổ.
Thế mấy người thì tốt lắm chắc!
Ngay lúc món cá nướng tiêu được dọn lên,Hàn Cảnh Thần khó chịu khều khều: "Anh ơi,em bị hóc rồi..."
Hàn Đại thiếu: "....." Thằng em môi cá nhám này!
Hoàng Phủ Quân Ngạn: "..." Cái tên môi cái nhám này!
Những người còn lại: "...."
Uốn lưỡi cuối âm gì gì đó không thể nào phát âm được.
Hàn Tứ thiếu môi cá nhám:Cả đống người các ngươi mới là lũ tổng tài môi cá nhám!!!!
Editor có lời muốn nói:Chết cười với "môi cá nhám" thôi,môi cá nhám nghĩa là ngu xuẩn nha mọi người.
Chương này trang word lận đó!!
Dạo này mình thực sự quá bận,học hành rồi lại edit,cho nên deadline dí sml mà vẫn bò lên làm truyện đây ~ Áp lực học hành cực kỳ nhiều,nói chung là rất mệt mỏi,cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ vườn nhé.
Mọi người hãy like và follow page để cập nhật những chương mới nhất nhé!