Mộ Như cảm ơn chú Liễu, cô cảm thấy bước chân của mình như giẫm phải đầu kim, bước nào cũng râtd khó đi, bước nào cũng như dẫm phải dây thép.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình, cô cũng không biết liệu Đông Phương Mặc có cho cô vay triệu hay không, vì hiện tại giữa cô và Đông Phương Mặc không còn bất kỳ quan hệ gì.
Trêи lầu hai, cửa phòng cô từng ở được đóng kín, bên trong có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, ánh sáng tựa như ngọn hải đăng chợt bừng sáng trong không gian tối đen như mực không thể phân biệt được phương hướng.
Đương nhiên, cũng có thể không phải ngọn hải đăng, mà là ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trêи sa mạc!
Nhưng giờ phút này, cô không có tâm trạng quan tâm nhiều như vậy, dù là ngọn hải đăng hay ảo ảnh, cô đều phải tiến lên mà không được lùi bước.
Tới cửa, cô duỗi tay khẽ đẩy cửa ra, ánh đèn bên trong mờ mịt, xe lăn hướng ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt.
Trêи đầu anh vẫn đội chiếc mũ luỗi trai, có lẽ là do cổ áo quá cao nên không nhìn ra có khăn quàng cổ bên trong, xe lăn lạnh lẽo vây quanh anh, đột nhiên Mộ Như cảm thấy bên trong căn phòng này thật lạnh.
Cô thu hết can đảm đi về phía trước, một bước, hai bước, ba bước..., cuối cùng, khi cô đến bên xe lăn của anh, cô định lên tiếng thì anh đột nhiên quay xe lăn lại, đối mặt với cô.
Mộ Như theo bản năng lùi lại một bước, mặc dù cô đã nhìn thấy Đông Phương Mặc không biết bao nhiêu lần, mặc dù cô biết khuôn mặt anh trông như thế nào, mặc dù trong lòng cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng--
Khuôn mặt của Đông Phương Mặc vẫn rỗ như vỏ cây cổ thụ đầy cào cào, mu bàn tay không đeo găng tay cũng y hệt khuôn mặt, trông giống như một ác quỷ với lớp trang điểm phóng đại trong phim kinh dị.
Chỉ có đôi mắt của anh, đôi mắt sâu như vực ân trong lớp vỏ cây già cỗi phủ đầy cào cào, phản chiếu dưới ánh sáng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo của ánh đèn.
“Nghe vệ sĩ nói em tìm tôi?” Giọng nói vẫn khàn khàn già nua như cũ, cô nghe không ra bất kì cảm xúc nào, tựa hồ anh không biết tại sao cô lại đến đây.
Mộ Như đứng bất động nhìn con người quỷ dị trước mặt, lúc này cô thật sự quên cả sợ hãi, hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ không biết có thể kiếm đủ triệu càng nhanh càng tốt hay không.
"Tôi muốn vay của anh triệu" Giọng Mộ Như tràn ra khỏi đôi môi khô khốc, âm thanh cùng dũng khí của cô dường như đã lớn hơn rất nhiều, cô nhẹ giọng nói: "Umm, tôi đây là muốn hỏi anh vay triệu”.
Đông Phương Mặc mỉm cười, nhưng khuôn mặt như vỏ cây già lại càng trở nên đáng sợ hơn vì nụ cười này.
“Hai mươi triệu?” Giọng nói của Đông Phương Mặc hơi khàn khàn, lộ rõ
vẻ mỉa mai, sau đó chế nhạo nói: “Tịch Mộ Như, tại sao tôi lại phải cho em vay hai mươi triệu? Làm sao tôi biết được triệu của tôi cho em mượn có thể quay về hay không?"
“Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh,” Mộ Như vội vàng nói, cô quên đi nỗi sợ hãi của mình: “Chủ tịch Đông Phương, tôi có thể làm trâu làm ngựa cả đời để kiếm tiền trả cho anh..."
“Em thật sự cho rằng nếu em làm trâu làm ngừa cả đời thì em nghĩ mình có thể kiếm được triệu sao?” Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt đứt lời của Tịch Mộ Như, hiển nhiên anh không muốn nghe cô nói về chuyện này.
Mộ Như đứng sửng ở đó, hai mươi triệu không phải là số tiền nhỏ, dù cô làm trâu làm ngựa vất vả thì một tháng cũng chỉ được kiếm hai ba nghìn, cả đời này cô kiếm được nhiều lắm cũng chỉ hai ba triệu...