Thấy Mộ Như không nói, Đông Phương Mặc giật giật khuôn mặt dính đầy vỏ cào cào già nua, giọng nói có chút cổ quái trầm thấp khàn khàn: "Đương nhiên, có một nghề cho phép cả đời kiếm được hai mươi triệu, em có muốn làm..."
“Nghề gì?” Mộ Như không đợi Đông Phương Mặc nói xong, liền vội vàng hỏi.
Nhưng sau khi hỏi, cô lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, với một người như cô, không có trình độ học vấn, không có năng lực, không có kinh nghiệm thì kiếm đâu ra triệu?
Đây rõ ràng là...
Mộ Như chưa kịp suy nghĩ xong, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn già nua của Đông Phương Mặc vang lên: "Công việc này rất đơn giản, chính là làʍ ȶìиɦ nhân của tôi, dù sao chúng ta cũng đã từng là vợ chồng, cả hai đều quen thuộc nhau... "
Mộ Như sững sờ nhìn người đàn ông như ma quỷ trước mặt, anh có dã tâm độc ác hơn cả loài sói, trong đầu cô hiện lên câu nói thốt ra từ miệng anh: Cả hai chúng ta đều quen thuộc...
&
&
Làʍ ȶìиɦ nhân của anh là chịu đựng sự tra tấn BT (biến thái) anh, so với lần đầu tiên cô làm vợ anh, thì lần này thân phận của cô đã sa xuống vũng bùn.
Khi đó cô bị anh tra tấn bằng cách BT, ít nhất cô vẫn còn thanh cao, còn bây giờ cô lại chịu sự tra tấn BT của anh, cô cũng có thân phận, nhưng là thân phận bị người ta coi thường, thậm chí bị hắt hủi: tình nhân!
“Em không muốn?” Đông Phương Mặc thấy cô ngây ngốc ở đó thật lâu không nói, không khỏi khàn giọng hỏi.
“Bao lâu?” Mộ Như nghe thấy giọng nói của mình phun ra từ trong miệng, thậm chí có thể cảm thấy sự run rẩy trong giọng nói đó.
“Bao lâu?” Đông Phương Mặc hiển nhiên cảm thấy câu hỏi của cô có chút buồn cười, không khỏi mỉa mai nói: “Tịch Mộ Như, em trông xấu xí như Trư Bát Giới, điều này ai cũng thấy rõ, bây giờ một ngôi sao nổi tiếng vừa xinh đẹp vừa quyến rũ làʍ ȶìиɦ nhân thì một năm chỉ có hai triệu, em nghĩ em có thể so sánh với các sao lớn đó sao?"
Mộ Như không trả lời, đương nhiên cô không thể so với các sao lớn đó, không thể so với những người phụ nữ xinh đẹp đó, vì trêи trán cô có một cái bớt, đó là biểu tượng của một người phụ nữ xấu xí.
"Vậy, Tịch Mộ Như, giá trị mà tôi có thể mang lại cho em là--" Đông Phương Mặc dừng lại, sau đó hơi bực bội nói: "Thực ra, em chẳng đáng với mức giá nào cả, nếu không..."
Mộ Như đang muốn hỏi, thì liền nghe thấy Đông Phương Mặc khó chịu nói: "Thôi đi, tôi không thèm tính toán lỗ lãi, triệu, em phải làʍ ȶìиɦ nhân của tôi năm, em có thể làm chuyện đó nếu em có đủ thời gian.