Mộ Như suýt ngất tại chỗ, làʍ ȶìиɦ nhân năm? Cô năm nay tuổi, liệu cô có thể sống lâu như vậy được không?
Nói trắng ra, Đông Phương Mặc mua cô cả đời với giá triệu, tức là kiếp này cô chỉ có thể làʍ ȶìиɦ nhân của anh, một người không bao giờ có thể lộ diện ra ngoài ánh sáng.
“Sao, không muốn?” Đông Phương Mặc hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, thấy cô ngây ngốc đứng ở đó, anh có chút không vui nói: “Vì em không muốn, mà tôi thì sẽ không bao giờ ép người khác làm bất kì chuyện gì.”
Không nguyện ý đương nhiên là vì cô không cam lòng, ai mà muốn cả đời phó thác mình cho đàn ông, đương nhiên nếu là hôn nhân lại là chuyện khác, nhưn ...
Đương nhiên là cô không nguyện ý, bất kỳ người phụ nữ bình thường nào cũng sẽ không nguyện ý, cho dù là gái điếm thì cũng không muốn làʍ ȶìиɦ nhân cả đời?
Đương nhiên không nguyện ý, cô tuy xấu xí nhưng cũng không ngu ngốc, Đông Phương Mặc không chỉ xấu xí ghê tởm, mà quan trọng nhất là anh lại là một người đàn ông BT xấu xa, ai lại muốn chứ?
Nhưng nếu cô không muốn—
Như vậy, Nhất Phàm sẽ phải đối mặt với năm tù, còn cô thì sao?
Cô không biết Nhất Phàm sẽ sống như thế nào sau khi vào tù, cô có can đảm sống tiếp không, bởi vì Nhất Phàn gặp phải chuyện như vậy hoàn toàn là do cô.
Nhất Phàm yêu cô rất nhiều, anh luôn nghĩ cho cô, làm sao cô có thể bỏ rơi anh khi anh gặp khó khăn?
Vì vậy, để Nhất Phàm tránh khỏi cảnh tù tội, vì cuộc sống sau này của Nhất Phàm, vì tương lai của anh...
Cô phải--
"Tôi..." Mộ Như khó khăn nói, nhìn khuôn mặt giống như vỏ cây già kia, rốt cục cô vẫn thu hết dũng khí, nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, nói ra hai chữ: "Đông ý!"
"Chà, nếu em đã đồng ý, vậy thì—"
Đông Phương Mặc nói xong lời này, dừng lại một chút, sau đó giọng nói khàn khàn vừa cổ quái vừa lạnh lùng vang lên: "Em ký vào bản thỏa thuận này, sau khi ký xong, tôi sẽ cho người đưa cho em triệu."
Vừa dứt lời, anh liền đẩy một tờ giấy A đến bên cạnh Mộ Như, Mọi Như có chút sửng sốt sau đó cúi đầu nhìn xuống tiêu đề ở giữa mảnh giấy trắng nói: Hiệp nghị tình nhân!
Nội dung thỏa thuận tình nhân không nhiều, cũng chỉ có một số quy tắc, ngoại trừ việc Tịch Mộ Như từ nay về sau là tình nhân của Đông Phương Mặc, ngoại trừ việc cô không được có quan hệ với bất kì người đàn ông khác bên ngoài.
Mộ Như cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Mặc như ma quỷ ngồi trêи xe lăn, cuối cùng thu hết can đảm, cuối cùng phun ra: "Tôi thêm một điều có được không?"
“Thêm?” Giọng điệu của Đông Phương Mặc hiển nhiên không hài lòng, giọng nói khàn khàn như cũ có chút sốt ruột vang lên: “Thêm cái gì?
“Tôi muốn đi học,” Mộ Như lấy hết can đảm nói ra với Đông Phương Mặc, sau đó nhanh chóng nói thêm: “Ngoài việc làʍ ȶìиɦ nhân của anh, tôi cũng có thể làm những việc khác cho anh, chẳng hạn như kiểm tra hóa đơn của anh, báo cáo hoặc những việc khác, chẳng hạn như trở thành người hầu như Liễu mẫu, A Mẫn hay những việc khác nữa, chẳng hạn như... "
“Đi học?” Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt ngang những gì cô đang nói, sau đó rất không vui phun lời nói ra: “Em phải làʍ ȶìиɦ nhân của tôi cả đời, đi học thì có ích gì?
Mộ Như sửng sốt một lúc, đột nhiên không biết trả lời như thế nào, ừ thì cả đời bị bán cho Đông Phương Mặc, học trường gì? Kể cả sau khi lấy bằng thạc sĩ hay tiến sĩ, rốt cuộc cô không phải vẫn là tình nhân của Đông Phương Mặc sao?
Nhưng vẫn cô không thỏa hiệp, cô rõ ràng là một sinh viên đại học, cô muốn đi học biết bao nhiêu, cô muốn bước vào khuôn viên trường một lần nữa, bước vào hành lang kiến
thức một lần nữa?