Căn phòng trêи lầu hai tối đen như mực, Đông Phương Mặc bước vào nhưng không bật đèn, thực ra năm năm qua anh đã quen sống trong bóng tối, đi trong bóng tối cũng giống như đi dạo ở một nơi có ánh sáng rực rỡ.
Ngồi xuống sô pha, đưa tay xoa trán, mấy năm gần đây anh luôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thật ra không phải thân thể mà là trái tim, càng ngày càng mệt, càng ngày càng khó tìm một ai đó để an ủi anh.
Tựa vào ghế sô pha anh muốn nép mình vào sô pha, nhưng bởi vì anh quá cao, không thể nép vào được chút nào, cả người đông cứng lại càng thêm khó chịu.
Anh đứng dậy định đi về phía phòng tắm, thì lúc này chuông điện thoại vang lên, một lát sau, anh xoay người, cầm lấy điện thoại, đi tới ban công, nằm nửa người trêи ban công trả lời điện thoại.
Ngay khi anh nhấn nút trả lời, giọng nói của A Hạo vang lên trong điện thoại: "Ông chủ, theo nguồn tin đáng tin cậy, tập đoàn Đông Phương gần đây đang thiếu vốn, chủ tịch tập đoàn Đông Phương Tuấn khiến tập đoàn rơi vào khủng hoảng kinh tế..."
“Được rồi, tôi hiểu rồi,” anh nhàn nhạt trả lời, một nụ cười chế giễu thoáng qua khóe miệng.
Tập đoàn Đông Phương là do ba mẹ anh một tay thành lập, sau này đã phát triển thành thời kỳ hoàng kim trong tay anh, thậm chí còn là một trong công ty hàng đầu thế giới vào năm trước.
Thế nhưng, con người trêи đời này đều có chung một chuyện, đó là hồng nhan bạc phận, cho dù anh cho người đó bao nhiêu thì hắn cũng cảm thấy không đủ, hắn sẽ không để anh yên nếu anh không đưa ra toàn bộ.
Anh là người rộng lượng, người ta muốn thì anh cho, nhưng quan trong là tập đoàn Đông Phương lớn như vậy là do một tay anh gây dựng, chẳng kẽ ai cũng có khả năng đến đó chơi sao?
A Hạo trêи điện thoại im lặng một hồi, lông mày cau lại, sau đó hỏi: "Còn có chuyện gì không?"
"Ông chủ, A Lực gọi điện nói đã tìm thấy dấu vết của người phụ nữ Tịch Mộ Tuyết ở Nam Phi..." Giọng A Hạo lại vang lên trong điện thoại.
“Tịch Mộ Tuyết ở Nam Phi à?” Anh nhanh chóng chặn lời A Hạo.
"Không, A Lục nói hôm qua anh ta nhìn thấy một người phụ nữ bước ra khỏi cửa khách sạn Table Bay ở Cape Town, lúc đó anh ta rất sửng sốt vì người phụ nữ đó thực sự là Tịch Mộ Tuyết, người đã biến mất hơn năm... ”Giọng A Hạo tiếp tục.
“Vậy bây giờ Tịch Mộ Tuyết trông như thế nào?” Giọng anh trầm buồn, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
"A Lực nói ngoại hình của cô ấy không thay đổi nhiều, giống như Tịch Mộ Như ở Nhất Thốn Mặc, chỉ khác là cô ấy để một lọn tóc lớn, để lộ vầng trán trơn bóng."
"Được rồi, tôi hiểu rồi," giọng anh vẫn trầm, nghe không ra chút cảm xúc: "Vậy anh đã kiểm tra nơi ở của Tịch Mộ Tuyết chưa? Cô ấy vẫn sống ở Cape Town à?"
"Cái này, hình như không phải," A Hạo suy nghĩ một chút rồi nói, "A Lực không nói, chỉ nói khách sạn cô ấy ở thôi, tôi nghĩ nếu Tịch Mộ Tuyết sống lâu ở Cape Town, sao cô ấy lại đến khách sạn?"
"Nói A Lực tiếp tục tìm, bảo anh ta nhanh chóng tìm ra tên bây giờ của Tịch Mộ Tuyết là gì, cô ta sống ở quốc gia nào, hiện tại cô ta đang làm công việc gì, tôi muốn một thông tin chi tiết." Anh bình tĩnh nói tiếp.
“Vâng.” Giọng A Hạo vang lên trong điện thoại, rồi nhanh chóng cắt máy.
Anh lấy một điếu thuốc trong quần ra châm trong bóng tối, đốt điếu thuốc như sao trêи trời, tuy nhạt nhòa nhưng cũng bướng bỉnh và mạnh mẽ chẳng kém gì một người phụ nữ đó trước đây.
Tịch Mộ Tuyết, anh mỉm cười nơi khóe miệng, nếu người phụ nữ xuất hiện tại khách sạn Table Bay ở Cape Town là Tịch Mộ Tuyết, thì người phụ nữ đang ăn trong nhà ăn ở tầng dưới là ai?